Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 104.2

Đang tuyển editor đây, bạn nào không muốn đợi chờ thì nhào vào để chúng ta đều hạnh phúc nào!!!!! Không cần biết tiếng trung, chỉ cần có trách nhiệm, thời gian, máy tính và lòng muốn edit là được!!! Mại dô mại dô!!!

____________________________


Editor: Tử Sắc Y

Nhưng mà chuyện này không phải là chỗ chết người nhất, chỗ chết người nhất chính là, sát thủ đuổi theo Lam Linh đã chết, mà Lam Linh lại không thấy, hắn không biết, là Lam Linh bị người bắt đi, hay là tự nàng đi đến nơi nào.

Lưu Vân dẫn theo ám vệ ở trong phủ tìm ở trong hẻm nhỏ gần đó hai vòng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lam Linh, bất đắc dĩ, chỉ có thể truyền tin tức này trước cho gia, rồi lại tiếp tục tìm kiếm phạm vi lớn trong kinh thành.

Rất nhanh, Yến Kinh Hàn đã chạy đến nơi, nhìn thấy miệng vết thương trên người hắc y nhân bị Lam Linh giết, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhíu chặt, không nói một lời mà chỉ dẫn Hạo Nguyệt Lưu Vân trở về vương phủ.

Vào thư phòng, Lưu Vân lập tức quỳ một gối xuống đất, ôm quyền nói: "Gia, thuộc hạ thất trách, không bảo vệ vương phi cho tốt, xin gia trách phạt!" Theo Lưu Vân, Lam Linh tám phần là bị người bắt đi, bởi vì Lưu Vân cảm thấy Lam Linh không có lý do gì để rời khỏi vương gia, mà nàng là vương phi của gia hắn, là nữ nhi của Lam Trí Thân, và cũng là người Lam Xảo Phượng phái đến bên cạnh gia, nàng có bao nhiêu lá gan mà dám đối nghịch với cô cô của mình? Đây chẳng phải là muốn chết sao?

Môi mỏng của Yến Kinh Hàn đã mím lại thành một đường thẳng, nơi mi tâm đã nhíu lại thành một chữ "Xuyên" ("川"), hiện tại cuối cùng hắn đã hiểu Lam Linh vì sao lại muốn bạc, nàng muốn bạc trả lộ phí! Nàng muốn bạc để rời khỏi hắn!

Nàng lại một lần nữa nói dối hắn!

Nghĩ tới đây, Yến Kinh Hàn nện một quyền lên án thư, "Ầm " một tiếng, cái bàn lập tức nứt ra một rãnh lớn, trong lòng Yến Kinh Hàn vẫn tức giận quay cuồng như cũ!

"Gia..." Hạo Nguyệt Triêu Dương cùng nhau cả kinh!

Hạo Nguyệt Lưu Vân cũng biết gia bình thường hỉ giận đều không hiện sắc, bộ dáng tức giận không kiềm được lúc này đã ít lại càng ít, gia hắn làm sao vậy? Không lẽ là bởi vì không thấy vương phi?

Yến Kinh Hàn đè ép tức giận đang quay cuồng trong lòng, trầm giọng nói: "Ngươi đứng lên đi, lập tức truyền tin tức trở về trong các, để cho bọn họ bí mật thăm dò tung tích của vương phi, khi nào có tin tức, thì lập tức trở về bẩm báo ngày! Mặt khác, truyền ra tin tức, nói là vương phi bị một người không rõ thân phận bắt đi, sống chết không rõ!"

Nghe vậy, Hạo Nguyệt Lưu Vân cả kinh, theo lời gia nói như vậy, vương phi vốn không phải là bị bắt đi, mà tự mình chạy mất!

Hạo Nguyệt Lưu Vân nhất thời nghĩ không ra dụng ý hành động lần này của Lam Linh, nhưng vẫn vội vàng đáp một tiếng, lĩnh mệnh rời đi.

Yến Kinh Hàn nắm chặt nắm tay, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Lam Linh lại nói với hắn là nàng không muốn làm chim chóc trong lồng, vì sao lại hỏi hắn xem nàng như thê tử hay là nữ nhân của hắn, thì ra, nàng sớm đã có tính toán rời khỏi hắn!

Lúc này, Yến Kinh Hàn đã không thèm nghĩ đến thân phận của Lam Linh, cũng không thèm nghĩ đến Lam Linh có khả năng sẽ mang đến cho hắn nhiều bất lợi, điều hắn nghĩ chính là, nhất định phải bắt nàng trở lại, rồi trừng phạt nàng thật tốt!

Trăng sáng kể từ khi trốn vào tầng mây, liền không hề lộ ra nữa, điều này tự nhiên là tạo điều kiện vô cùng tiện lợi cho Lam Linh, hơn nữa nàng còn có khinh công cao bên người, chuyện vượt qua tường thành đối với Lam Linh mà nói cũng không có bao nhiêu khó khăn, Lam Linh không phí bao nhiêu công phu liền đã ra khỏi thành.

Nàng đã sớm ghi tạc đường lộ đi Tây Tề vào trong lòng, sau khi ra khỏi thành, Lam Linh liền đi đến con đường nhỏ dẫn về phía Tây Tề.

Kỳ thật, Lam Linh cũng biết hành động nàng tạm thời nảy lòng tham này đã khiến xảy ra rất nhiều nguy hiểm nàng không biết, hơn nữa phí đi đường có hạn, nàng còn chưa tìm được một nơi thích hợp để sinh sống lâu dài; thứ hai là nàng không có phương tiện giao thông, chỉ bằng cặp chân này, không biết nàng phải đi đến năm tháng nào mới có thể đến được Tây Tề; thứ ba là Yến Kinh Hàn tám phần đã đoán được nàng chạy trốn, lấy tham muốn giữ lấy của hắn đối với nàng, Lam Linh cảm thấy rất có thể Yến Kinh Hàn sẽ phái người tới bắt nàng, nếu nàng bị hắn bắt, thì Lam Linh cảm thấy nàng đã xong rồi!

Nhưng Lam Linh cũng biết tận dụng thời cơ, khi đã chạy rồi thì sẽ không trở lại, ở dưới mí mắt Yến Kinh Hàn, cơ hội nàng ngay cả chạy trốn ra khỏi kinh thành cũng không có, thật vất vả mới có được cơ hội trời cho, dẫn Yến Kinh Hàn đi, lại tạo cho nàng thành lập một cơ hội tốt như vậy để chạy trốn, cho nên nàng sẽ không thể trơ mắt bỏ qua!

Mặc dù lần lượt bị Yến Kinh Hàn bắt nạt, nhưng Lam Linh không hề hoài nghi đến năng lực của mình, nàng lại càng sẽ không hoài nghi năng lực sinh tồn của mình, theo ý nàng, chỉ cần có không khí và nước, tới chỗ nào, nàng cũng có thể sống sót thật tốt!

Lam Linh dẫm lên bụi cỏ dại mọc ở trên đường nhỏ bước đi như bay, trong lòng nàng đang nghĩ tới đến chỗ nào có thể mua một con ngựa cưỡi là tốt rồi, không nghĩ tới nhìn ở cách đó không xa có ánh sáng mờ mờ lúc sáng lúc tối, hiển nhiên là một căn nhà, mà xuyên qua ánh sáng, Lam Linh tựa hồ như thấy được một con ngựa đang ở trong hàng rào ngoài sân của ngôi nhà kia, trong lòng nàng lập tức vui mừng.

Lam Linh bước nhanh đi vào trong hàng rào ngoài sân, suy nghĩ một lát, nàng tung người nhảy lên, đi vào sân nhỏ, tháo dây cương ngựa từ trên cây lấy xuống, lại từ trong lồng ngực móc ra một tấm ngân phiếu, lại nhìn đến giá trị trên mặt phiếu, nàng cảm thấy mua con ngựa này hẳn là không có vấn đề gì, cho nên nàng đặt ngân phiếu xuống đất, dùng một tảng đá đè lên, rồi dắt con ngựa lặng lẽ đi ra khỏi sân nhỏ.

Con ngựa này cũng vô cùng ôn thuận, bị Lam Linh dắt đi vậy mà không phát ra một chút thanh âm nào, mà khi Lam Linh cưỡi lên nó, nó cũng không có một chút kháng cự, điều này khiến cho Lam Linh mừng rỡ không thôi.

Lam Linh cưỡi ngựa chạy như bay, lúc này chỉ thấy cửa được người từ bên trong kéo ra, Mộ Dung Tiếu Trần từ từ đi ra bên trong, mà sau lưng hắn là một đôi vợ chồng già đi theo.

Mộ Dung Tiếu Trần từ trên mặt đất nhặt lên ngân phiếu mà Lam Linh để lại, bỏ vào trên tay lão bà bà, "Đây là vị cô nương kia để lại cho hai vị, các ngươi cứ thu về đi."

"Công tử, điều này không thể được, ngài đã trả cho chúng ta bạc rồi, sao chúng ta có thể lại đi lấy của vị cô nương kia được?" Lão hán vội vàng cầm lấy ngân phiếu ở trong tay lão bà bà đưa đến trước mặt Mộ Dung Tiếu Trần.

"Nhận lấy đi." Mộ Dung Tiếu Trần tự nhiên là không chịu nhận, "Nhớ kỹ, coi như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu có người hỏi thăm các người về vị cô nương kia, nhất định các người phải nói là chưa từng gặp qua."

"Vâng, công tử cứ việc yên tâm là được, chúng ta sống đến từng tuổi này, trí nhớ kém, không nhớ ra được rất nhiều chuyện như vậy." Lão bà bà vội vàng đáp ứng nói.

"Vậy là tốt rồi." Mộ Dung Tiếu Trần nói xong nhanh chóng đi ra sân nhỏ.

Lão bà bà nhìn xem ngân phiếu ở trong tay, vui rạo rực mà quay về nhà, trong lòng nghĩ tới thì ra là trên trời thật sự có rớt bạc, nhưng trong lòng lão hán vẫn sầu lo, hắn cảm thấy tiền tài bất ngờ này có thể sẽ đưa tới tai ương ngoài ý muốn.

Lập tức, càng thêm thuận tiện cho Lam Linh, trải qua một ngày, một đêm chạy như bay, đến bình minh ngày thứ hai Lam Linh đã vào Lạc thành.

Đường đi Tây Tề phải băng qua Lạc thành, với lại, Lam Linh cũng muốn mua hai bộ nam trang ở trong thành, giả trang thành nam tử, như vậy thì có thể tránh khỏi nhãn tuyến của Yến Kinh Hàn và Lam Xảo Phượng, tránh được một ít phiền toái.

Lam Linh nghe Mộ Dung Tiếu Trần nói qua, thế lực của Lam Xảo Phượng trải rộng toàn bộ Đông Sở, nếu nàng ta phát hiện là nàng đã chạy trốn, nhất định nàng ta sẽ bắt nàng trở về, nếu nàng bị nàng ta bắt được, Lam Linh cảm thấy dù cho Lam Xảo Phượng không giết nàng, thì tám phần nàng cũng không có quả ngon gì để ăn, đương nhiên, nàng tuyệt đối không thể để cho nàng ta bắt được!

Trước khi vào thành, Lam Linh liền lấy khăn gấm buộc lại trên đầu, che dấu đi dung mạo của mình, nàng biết rõ nếu nàng để lộ ra gương mặt này khi vào thành như lời nói, thì chưa được bao lâu, Yến Kinh Hàn và Lam Xảo Phượng đã nhận được tin tức, và gương mặt này của nàng chính là một nguy hiểm tìềm ẩn.

Đi vào trong thành, Lam Linh tìm một cửa hàng bán y phục, dựa theo số đo của chính mình, mua hai bộ may sẵn, lại mua vài thước vải, rồi ở trên một quán nhỏ mua vài dây cột tóc dành cho nam nhân và một cái gương, sau đó, liền thay đổi trang phục ở trong phòng của một tửu lâu.

Nhìn thấy công tử văn nhã ở trong gương giống mình, Lam Linh cười cười, cất y phục thay xong, rồi nhanh chóng đi ra tửu lâu.

Lại mua một ít điểm tâm làm đồ ăn lót dạ trên đường, Lam Linh nhanh chóng ra khỏi thành, nàng biết rõ dù cho nàng có cải trang, thì nàng cũng chỉ có thể làm trì hoãn thời gian Yến Kinh Hàn và Lam Xảo Phượng tìm được nàng, nguy hiểm bên người nàng bất cứ lúc nào đều tồn tại, chỉ có nhanh chóng rời khỏi Đông Sở, đến trong địa phương Tây Tề, nàng mới có thể được xem là an toàn.

Lam Linh đương nhiên là không dám đi ra đường lớn, nàng vẫn đi theo con đường nhỏ như cũ, mà trong con đường nhỏ từng bụi cỏ dại mọc lên, uốn lượn oằn co, không hề tốt, thỉnh thoảng còn có dã thú xuất hiện không nói, hơn nữa hai bên con đường nhỏ đều là rừng cây, một trận gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc, Lam Linh nghe được thanh âm này, tự dưng có một dự cảm xấu.

Quả nhiên, không đi được bao lâu, Lam Linh chỉ thấy một nha đầucao mặt mũi nổi đầy tàn nhang, trên vai còn gác một thanh đại đao sáng chói chắn ở phía trước nàng.

Chỉ thấy nha đầu kia bày ra một tư thế như Đại lão gia, liếc nhìn, trên mặt còn lộ ra bộ dáng lưu manh, tựa hồ chẳng những cướp tiền hơn nữa còn cướp, sắc!

Chứng kiến một màn này, Lam Linh không khỏi cười cười, nàng còn chưa thấy qua nữ tử nào làm thổ phỉ mà lại đẹp trai như vậy, hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt!

Lam Linh xuống ngựa, dắt ngựa cùng đi đến trước mặt nha đầu kia.

"Này, công tử, đường này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn đi qua từ nơi này, phải để lại tiền phí đường!" Nha đầu gác đại đao chậm chạp đi lên nghênh đón Lam Linh, nói ra lời kịch mà hài từ ba tuổi và lão già cũng biết.

"Cô nương, ngươi có thể đổi lời nói mới hay không, câu này ngươi dùng từ quá tục, tục đến vô cùng." Lam Linh cười nói.

"A, tục sao?" Nha đầu kia nhíu mày sâu một cái, một lát sau mới nói: "Công tử, bổn cô nương đang cần một phu quân áp trại, ngươi theo ta trở về núi, làm phu quân của ta đi."

"Cô nương, như thế nào? Không cướp bạc, lại chuẩn bị cướp, sắc?" Lam Linh tinh tế đánh giá nha đầu ở trước mắt, mặc dù dung mạo nàng xấu xí, nhưng trong đôi mắt kia lại trong suốt một mảnh, một nha đầu như vậy là thổ phỉ sao? Lam Linh rất hoài nghi.

"Công tử, ta còn tưởng rằng ngươi là người thông minh, thì ra cũng chỉ là một tên mọt sách." Nha đầu phốc cười một tiếng, "Ta cướp ngươi đến trong sơn trại của ta, thì ngươi là người của ta, vậy thì bạc trên người ngươi không phải là của ta hay sao?"

"Thì ra là cô nương muốn cướp tài sắc song song nha, nhưng mà, nếu bổn công tử không đồng ý, thì ngươi cảm thấy ngươi có thể lấy được sao?" Đôi mắt đẹp của Lam Linh hiện lên ý cười, nhíu mày với nha đầu kia.

"Không đồng ý?" Nha đầu kia nhìn Lam Linh phảng phất như đang nhìn quái vật, "Ta xem trọng ngươi là phúc khí của ngươi, rất nhiều nam nhân được tặng cho ta, ta còn không cần nữa đấy, vậy mà ngươi lại nói không đồng ý? Lại nói, ngươi có năng lực gì mà dám không đồng ý, nhìn thân thể nhỏ yếu của ngươi này, một ngón tay của ta cũng có thể đánh ngươi nằm bẹp xuống, nói thật cho ngươi biết, trong trăm dặm phương viên này, không có người nào là đối thủ của ta." Nha đầu nói xong lại dương dương đắc ý!

"Lợi hại như vậy nha, vậy bổn công tử thật muốn lãnh giáo một chút." Lam Linh không để ý tới nha đầu kia có thân phận gì, nàng không có thời gian nói nhảm với nàng ta, cho nên mới muốn vội vàng thu nhập nha đầu kia, rồi nhanh chóng gấp rút lên đường.

"Công tử, ngươi lớn lên tuấn tú như vậy, nếu ta đả thương đến mặt ngươi, vậy ta còn đau lòng hơn, ta thấy ngươi đừng ngoan cố nữa, làm phu quân áp trại của ta đi, ta bảo đảm là sẽ thương ngươi." Nha đầu nhìn thấy gương mặt của Lam Linh mặt, lộ ra một bộ dáng háo sắc.

Đầu Lam Linh hiện đầy hắc tuyến, lúc này nghe thấy cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, Lam Linh không thèm quan tâm đến nha đầu kia, mà vội vàng kéo ngựa đi sang rừng cây bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment