Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 110.2

Editor: Tử Sắc Y

Vừa nghe, trong mắt phượng xinh đẹp của Yến Kinh Hàn nổi lên mây đen cuồn cuộn, vung mạnh tay lên, trong nháy mắt, vải trắng trước ngực Lam Linh liền hóa thành từng khối vải vụn nhanh chóng bay lả tả xuống đất, đôi thỏ trắng no đủ mềm mại như ngọc kia không chút nào ngoài ý muốn hiện lên trong đáy mắt Yến Kinh Hàn, lập tức hô hấp của Yến Kinh Hàn căng thẳng!

Ngượng ngùng, theo bản năng, Lam Linh nhanh chóng lấy hai tay vòng trước ngực, giận dữ trừng Yến Kinh Hàn một cái, ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

Yến Kinh Hàn lập tức ngồi xuống bên cạnh Lam Linh, ánh mắt đặt vào đống lửa không ngừng ánh lên tia đỏ ngay trước mắt, không nhìn Lam Linh, cũng không hề lên tiếng.

Yến Kinh Hàn là một người nam nhân, để hở, hay lộ ngực, đối với hắn mà nói cũng không có cái gì, nhưng đối với Lam Linh mà nói, là toàn thân không được tự nhiên, mặc dù Yến Kinh Hàn trừ một bước cuối cùng, những việc làm với nàng dường như đều đã làm, nhưng ở trước mặt hắn, lộ ra thân thể mình, trong lòng Lam Linh không cách nào yên tĩnh được như nước, ánh mắt lại thỉnh thoảng vụng trộm nhìn về phía Yến Kinh Hàn.

"Lạnh?" Một chữ không hề có nhiệt độ, Yến Kinh Hàn quay đầu nhìn về phía Lam Linh.

"Ân." Lam Linh vội vàng khẽ gật đầu một cái, mặc dù trước người nàng được sưởi ấm, nhưng sau lưng của nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, quả thật là có chút rét, Lam Linh thấy Yến Kinh Hàn hỏi như thế, cũng muốn khiến Yến Kinh Hàn đáp ứng cho nàng mặc y phục vào, dù sao trong tình cảnh này cũng khiến cho nàng vạn phần khó xử.

"Y phục đang phơi cũng không sai biệt lắm, ta muốn mặc vào." Lam Linh vội vàng nói, nhìn Yến Kinh Hàn một cái, liền đưa tay đi trên kệ cầm y phục của mình.

"Còn chưa khô." Yến Kinh Hàn vừa nói cánh tay dài kéo Lam Linh vào trong lòng.

Lam Linh không nghĩ tới Yến Kinh Hàn sẽ có hành động như thế, thở nhẹ một tiếng, cũng không có cự tuyệt, mà mặc Yến Kinh Hàn đem nàng ôm vào trong lòng.

Tiếng Lam Linh thở nhẹ đối với Yến Kinh Hàn mà nói càng giống như ngâm khẽ, chỗ nào đó trên thân thể nhanh chóng xảy ra biến hóa, trong mắt phượng trung lại thoáng lên chút màu sắc khác thường.

Mùi Tùng Trúc thơm ngát quen thuộc, nhiệt độ ấm áp và vòng ôm khiến cho nàng nhớ nhung không thôi, trong lòng Lam Linh than nhẹ một tiếng, hơi cong môi một cái, lẳng lặng co người vào trong lòng Yến Kinh Hàn, nghe tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng càng hồng hơn.

Ôm ôn hương noãn ngọc ở trong ngực, xuân, quang nhìn một cái đã không còn xót gì, dục hoả trong người Yến Kinh Hàn càng đốt càng hăng, ngay chỗ nào đó của thân thể cũng vận sức chờ phát động!

Yến Kinh Hàn nhanh chóng nhắm mắt lại, khống chế trái tim đang như đứng trên núi nhảy xuống biển, lúc này hắn một chút cũng không muốn sẽ chạm vào nàng!

Yến Kinh Hàn cũng là một nam nhân cao ngạo, chuyện Lam Linh chạy trốn đã làm cho hắn giận không kềm được, hắn còn chưa trừng phạt nàng thật tốt, làm sao lại có thể kinh thảo động xà như thế, cứ như vậy mà buông tha dễ dàng cho nàng?

Yến Kinh Hàn cảm thấy nếu đã cùng Lam Linh chạm vành tai tóc mai (chỉ tập tục khi kết hôn) lại trừng phạt Lam Linh, lời này sẽ làm hắn tự xem thường chính mình, lại sẽ khiến hắn không có biện pháp trừng phạt nàng.

Dù sao ăn nhân gia mềm yếu, mặc dù hắn không muốn hoàn toàn nuốt Lam Linh vào trong bụng, nhưng sau một hồi *, Yến Kinh Hàn cảm thấy nếu tiếp tục trừng phạt Lam Linh, chỉ sợ về mặt khí thế hắn cũng yếu đi hơn mấy phân, thậm chí có khả năng cảm thấy hắn dường như đã chiếm tiện nghi, trừng phạt một chút đại giới là được rồi, cách này có thể giảm đi ít nhiều độ trừng phạt!

Hắn đương nhiên không thể lấy mắt nhìn những chuyện như vậy phát sinh!

Hắn tình nguyện ủy khuất chính mình cũng muốn làm cho nàng nhớ kỹ lúc dạy dỗ này, khiến cho nàng vĩnh viễn cũng không dám rời khỏi hắn nữa!

Yến Kinh Hàn không tin tưởng lời bảo đảm của Lam Linh một chút nào, giấy trắng mực đen viết cam đoan kia đối với nàng mà nói đều là thùng rỗng kêu to, chớ đừng nói chi là nói miệng bảo đảm.

Co người ở trong lòng Yến Kinh Hàn, Lam Linh tự nhiên cảm nhận được nơi nào đó của Yến Kinh Hàn đang như uy hiếp mình, nhưng thấy Yến Kinh Hàn chậm chạp không hề có cử động gì, nàng liền len lén giương mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, thấy Yến Kinh Hàn đang nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh hô hấp, khoé miệng Lam Linh lập tức cười một tiếng, chút căng thẳng ở trong lòng cũng dần dần thả lỏng.

Ma xui quỷ khiến, người trầm tĩnh như Lam Linh lại từ từ vươn tay, xuyên qua dưới cánh tay Yến Kinh Hàn, vươn ra sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, lập tức khiến cho hô hấp của Yến Kinh Hàn lại căng thẳng lần nữa! Công sức vừa mới cố gắng lại lập tức thất bại trong gang tấc, nơi nào đó lại kêu gào lợi hại hơn.

"Ngươi làm cái gì?!" Yến Kinh Hàn có chút tức giận nhìn xem đầu sỏ ở trong lòng gây ra, trong giọng nói mang theo mùi vị cắn răng nghiến lợi.

"Ta... Ta không có làm cái gì mà." Lam Linh lập tức cảm thấy lúng túng như đang làm chuyện xấu mà bị phát hiện, nhanh chóng thu tay về.

"Không có làm cái gì sao?" Yến Kinh Hàn đưa tay nắm lấy cằm của Lam Linh, rồi nói tiếp: "Không có làm cái gì sao, vậy sao mặt ngươi lại hồng như vậy? Làm chuyện xấu còn không dám thừa nhận!"

Lam Linh nghiến nghiến răng, đẩy ra bàn tay của Yến Kinh Hàn, hờn dỗi trừng Yến Kinh Hàn một cái, không lên tiếng, vì lúc này nàng cảm thấy vẫn nên không chấp nhặt với Yến Kinh Hàn mới tốt, người này đang nổi nóng, một chuyện nhỏ như hạt vừng, đến trong miệng của hắn cũng có thể không thể không biến thành chuyện lớn, không phải là nàng chỉ sờ soạng hắn hai cái thôi sao? Hắn có cần thiết phải dựng râu trừng mắt như vậy không? Chỗ nào của nàng mà hắn chưa sờ qua?

"Tại sao không nói chuyện?" Yến Kinh Hàn vẫn nhất quyết không tha như cũ, nhanh chóng nắm chặt cánh tay Lam Linh, khiến cho thân thể của nàng lại dán chặt vào thân thể của mình.

"Được rồi, phu quân, ta sai rồi còn không được sao? Ta nhận lỗi với ngươi, ta không nên tùy tiện sờ soạng ngươi." Lam Linh nói nhanh chóng đưa tay ôm cổ của Yến Kinh Hàn, ở trên môi Yến Kinh Hàn mà ấn lên một nụ hôn, trong lòng nghĩ tới, hiện tại người này đã trở thành tổ tông rồi, lúc này nàng ngoại trừ cẩn thận hầu hạ, cũng chỉ có thể là cẩn thận hầu hạ.

Lam Linh tự nhiên không biết là Yến Kinh Hàn đang tức giận cái gì, mà theo ý nàng, đó chỉ là nụ hôn nàng muốn nịnh nọt hắn, còn đối với Yến Kinh Hàn nụ hôn kia lại như lửa cháy đổ thêm dầu!

Khiến cho hắn yêu thích không buông tay thân thể nàng mềm mại dán chặt vào lồng ngực của hắn, cánh tay ngó sen như ngọc bao quanh cổ hắn, lại còn cánh môi ăn hoài không ngán kia, trong nháy mắt, dục hoả trong thân thể của hắn như nước biển mãnh liệt, rốt cuộc đã không còn khống chế được!

"Đáng chết!" Yến Kinh Hàn khẽ nguyền rủa một tiếng, vào lúc Lam Linh khẽ ngây người, nhanh chóng lướt đến cánh môi khiến cho hắn mong nhớ ngày đêm, mang theo tất cả cuồng nhiệt, mang theo tất cả bùng cháy mãnh liệt!

Lúc răng môi tiếp xúc, Lam Linh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như nàng đã động tâm, cho nên không còn một tia hay lý do gì kháng cự, mà lúc này trong thân thể chỉ còn lại duy nhất sự rung động thuần tuý.

Tiếng thở dốc nặng nề pha lẫn với tiếng thở gấp bay đầy trong sơn động nhỏ hẹp, dáng vẻ mềm mại của Lam Linh khiến cho Yến Kinh Hàn muốn ngừng mà không được, Lam Linh không biết khi nào nàng đã nằm ở trên đống cỏ khô kia, dưới thân được lót y phục trong màu trắng của Yến Kinh Hàn, mà dưới người nàng, tiết khố từ lâu đã không biết tung tích.

Mỗi khi bàn tay lạnh buốt từ từ vuốt ve từng góc nhỏ trên thân thể nàng, thì môi mỏng lại lưu luyến quên về trước ngực nàng.

Bên ngoài sơn động mưa vẫn to không ngừng như cũ, mang theo từng đợt từng đợt gió mát, còn trong sơn động lại hiện lên xuân, sắc vô biên, xuân, quang vô hạn!

Một lúc lâu sau, Yến Kinh Hàn ngẩng đầu nhìn xuống người dưới thân, trên da thịt như ngọc kia sớm đã ửng đỏ một mảnh, trước ngực lại hiện đầy từng chút đốm đỏ như hồng mai, Yến Kinh Hàn nhìn thấy kiệt tác của mình, tựa hồ như rất hài lòng, xoay người nằm ngả xuống bên cạnh Lam Linh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đặt vào nơi nào đó vẫn ngóc đầu như cũ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

"Phu quân, kỳ thật ta..." Lam Linh từ từ mở mắt, chui vào trong lòng Yến Kinh Hàn, ngượng ngùng mở miệng, nàng muốn nói là nàng nguyện ý cho hắn, mặc dù ý tứ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, nhưng nàng tin tưởng là Yến Kinh Hàn có thể nghe được rõ ràng.

"Ta không muốn!" Yến Kinh Hàn chẳng những không có nửa điểm ngạc nhiên mừng rỡ, ngược lại còn lạnh lùng nói một câu, phảng phất như Lam Linh đang chiếm lấy tiện nghi.

Lam Linh nghiến nghiến răng, nghĩ thầm, người này vậy mà lại dám so kiêu ngạo với nàng, được, nàng muốn nhìn hắn có thể kiêu ngạo đến khi nào!

"Ngươi đã không muốn coi như xong, hai ngày hai đêm này ta chưa hề chợp mắt, quá mệt mỏi, ta muốn ngủ." Lam Linh thu tay lại, vòng qua eo thon của Yến Kinh Hàn, cũng không để ý tới nơi nào đó đang kêu gào của Yến Kinh Hàn nữa.

Chính xác là Lam Linh quá mệt mỏi, trong nháy mắt liền đi vào mộng đẹp, nghe tiếng hít thở đều đều của Lam Linh, Yến Kinh Hàn bắt đầu buồn bực, chỗ nào đó dưới người hắn vẫn còn kháng nghị đến lợi hại, vậy mà nàng lại ngủ đến ngọt ngào như thế, thật sự là buồn cười mà!

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lam Linh ngủ vô cùng ngọt ngào, cảm nhận rõ ràng được Lam Linh thật sự đang nằm ở trong ngực của hắn, ánh mắt Yến Kinh Hàn từ từ dịu xuống, lại nhớ đến nàng ôn nhu gọi hắn "Phu quân", nhớ đến nàng nói nàng sẽ làm cho hắn xem, nàng sẽ chứng minh lòng của nàng, lại nhớ đến nàng nói nàng sẽ không rời khỏi hắn nữa, mộtdòng nước ấm không ý thức dần dần chảy vào trong lòng hắn, trong lòng của hắn thậm chí còn tràn đầy mong đợi.

Yến Kinh Hàn từ từ siết chặt cánh tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn cũng đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, giờ phút này, thật sự cảm thấy mệt mỏi.



Nam tử áo xám dẫn theo vài tên ám vệ không đuổi theo kịp Lam Linh, sau khi lại tìm một vòng, không phát hiện ra tung tích của Lam Linh, liền đi vòng vèo trở về, bẩm báo với Mộ Dung Tiếu Trần.

Vốn là chuyện nằm trong dự liệu, Mộ Dung Tiếu Trần cũng không nói thêm gì, ở trong sơn cốc tìm thấy được thảo dược giải độc điêu, lại muốn tìm một căn nhà gần đây, vừa có thể tránh mưa, lại có thể rán thảo dược.

Không mất bao nhiêu thời gian, trước khi hạt mưa rơi xuống, Mộ Dung Tiếu Trần đã tìm thấy được hai gian cỏ tranh, hắn nhanh chóng dẫn theo nam tử áo xám và các ám vệ bị thương đi về phía gian nhà cỏ tranh kia.

Rất nhanh, đi đến trước nhà cỏ tranh, Mộ Dung Tiếu Trần chỉ thấy hai miếng gỗ cũ được làm cửa đã bị đóng lại, nam tử áo xám nhanh chóng đi lên, gõ cửa, "Có ai không?"

Chờ giây lát, không thấy người lên tiếng, Mộ Dung Tiếu Trần ra hiệu cho nam tử áo xám nam tử, nam tử áo xám hiểu ý, đưa tay đẩy cửa ra.

Cửa "Kẽo kẹt" một tiếng được mở ra, một người vận y phục hắc đang ngồi trên cạnh bàn bị hỏng đưa lưng về phía bọn họ.

Mày kiếm Mộ Dung Tiếu Trần lập tức nhíu lại, mà lúc này hạt mưa trên bầu trời cũng vừa đúng nhanh chóng rơi xuống.

Do dự một lát, Mộ Dung Tiếu Trần nhấc chân bước vào gian cỏ tranh, mà nam tử áo xám cùng những ám vệ khác đề phòng đi theo vào.

"Ta còn tưởng rằng ngươi thấy ta ở chỗ này còn không dám đi vào chứ." Nhạc Tư Ngữ nhanh chóng xoay người, hai tay vòng trước ngực, trên mặt mang theo nụ cười trào phúng, "Mùi vị trộm gà không được còn mất nắm gạo như thế nào? Tả tướng đại nhân?"

"Lúc này bản tướng thất bại, vậy thì như thế nào? Chuyện này cũng không liên quan ngươi Nhạc đại tiểu thư!" Mộ Dung Tiếu Trần vốn không muốn nhìn Nhạc Tư Ngữ một cái, nhấc chân đi vào đứng thẳng trước một cửa sổ đã bị tàn phá đến mức không nhìn ra.

"Đương nhiên là có liên quan đến bổn tiểu thư rồi, bởi vì ngươi chính là nam nhân của ta!" Nhạc Tư Ngữ nói xong, đi đến trước Mộ Dung Tiếu Trần.

Nghe tiếng bước chân của Nhạc Tư Ngữ, Mộ Dung Tiếu Trần nhìn thẳng về phía Nhạc Tư Ngữ, trong con mắt tĩnh mịch hiện lên hàn quang di động!

"Tả tướng đại nhân, ngươi không cần nhìn ta như vậy, ngươi trúng độc điêu, nếu như ngươi không muốn chết, thì không được vận công, hôm nay ta muốn biến ngươi trở thành nam nhân của ta, ngươi cũng không thể ngăn cản được!" Trong con mắt Nhạc Tư Ngữ nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần mang theo hào quang quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment