Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 125.2

Editor: An Kin

Lam Hân Nhi thờ ơ lạnh nhạt, thầm mắng Lam Ngọc vô dụng, hắn không phải là chạm qua nàng sao?Sao hắn còn không hàng phục nàng, còn để cho nàng ta nói như thế? Lam Hân Nhi suy nghĩ một chút, nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, Lam Ngọc những chuyện tình loạn thất bát tao này không liên quan đến nàng, nàng chỉ muốn tìm được thời cơ tốt để hành động theo kế hoạch đã định.

Lam Hân Nhi định thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Lam Ngọc không muốn. Hắn cảm thấy bọn họ có chung kẻ địch thì nên đứng ở chung trên một chiến tuyến!

"Hoàng hậu muội muội, Người xem Vương phi muội muội kết vòng hoa nhất định là tặng cho vương gia, Ngươi từ nhỏ cũng khéo tay, sao không kết vòng hoa lên dâng Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy nhất định long tâm cực kỳ vui mừng." Lam Ngọc quay đầu nhìn về phía Lam Hân Nhi cười nói, hắn không tin muội muội có lòng tham muốn chiếm hữu cực mạnh này sau khi nghe hắn nói còn không muốn hợp tác.

Ở Đông Sở, trong dân gian có một phong tục, chính là nữ tử tự tay kết một vòng hoa đeo vào trên cổ nam tử, tượng trưng cho tình yêu, nhưng Lam Linh cũng không biết phong tục này, nàng kết vòng hoa cũng là muốn tặng cho Yến Kinh Hàn, nhưng chỉ là ý tưởng đột phát trong lúc rảnh rỗi.

Nghe Lam Ngọc nói như vậy, Lam Linh ngẩng đầu nhìn Yến Kinh Hàn, khó trách từ lúc nàng bắt đầu kết vòng hoa hắn liên tục nhìn nàng, nguyên lai là hắn muốn cho nàng tặng cho hắn nha, Lam Linh lập tức hướng về Yến Kinh Hàn cười cười.

Nhưng bộdáng tươi cười của Lam Linh trong mắt Lam Hân Nhi lại là mặt mày đưa tình, nàng ta dám ở trước mặt nàng (LHN) lộ ra như vậy dáng tươi cười với Yến Kinh Hàn, nàng ta là đang khiêu khích nàng!

"Không thể tưởng được Hàn vương phi muốn làm Vương gia vui vẻ thật sự là nhọc lòng, ngay cả phương thức nữ tử dân gian biểu đạt tình yêu đều muốn bày ra ở trước mặt vương gia, nhưng không biết, đây là thật tâm hay là giả ý?" Lam Hân Nhi cuối cùng nhịn không được mở miệng nói, nghĩ tới Lam Linh muốn đem vòng hoa đeo vào trên cổ Yến Kinh Hàn, trong nội tâm Lam Hân Nhi đã tức giận sôi trào!

Nàng ta chỉ là một con cờ thái hậu đặt ở bên cạnh Yến Kinh Hàn, nàng ta có tư cách gì đem vòng hoa tượng trưng cho thuần khiết tốt đẹp đeo vào trên cổ nam nhân mà nàng khắc sâu yêu? Nàng ta rõ ràng là phụng mệnh lệnh Thái hậu tính kế hắn, nàng còn làm ra hành động làm cho người khác chán ghét như thế, thật sự là chẳng biết xấu hổ!

Lam Hân Nhi hận không thể tiến lên xé mặt nạ Lam Linh ra, làm cho Yến Kinh Hàn nhận rõ nàng đến cùng là dạng nữ nhân gì, đã bị Lam Ngọc chạm qua, còn ở chỗ này cao thượng, hoàn toàn chính là làm bộ làm tịch, vô liêm sỉ!

"Hoàng hậu nương nương thật không hổ là thân muội muội của ca ca, đều thích quan tâm chuyện của người khác." Lam Linh chỉ đem ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua trên người Lam Hân Nhi, liền tiếp tục kết vòng hoa trong tay mình, "Hoàng hậu nương nương, ngươi không biết nữ nhân so với nam nhân càng mau già sao? Tâm nghĩ quá nhiều, liền già nhanh hơn, tựa hồ không có người nam nhân nào thích nữ nhân già hơn mình, huống chi trong hậu cung Hoàng hậu nương nương còn có nhiều muội muội. Nói sau, ta là thật tâm hay là giả ý, trong lòng Vương gia rõ ràng, ngược lại Hoàng hậu nương nương tình nguyện quan tâm chuyện của người khác tại đây, cũng không muốn kết vòng hoa dâng Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng biết, không biết có cảm tưởng gì? Ca ca, ý tốt của ngươi chỉ sợ muốn nước chảy về biển đông."

Từ trong lời nói của Lam Hân Nhi, Lam Linh đã biết Lam Ngọc vì sao phải đem chuyện kết vòng hoa lấy ra nói, nàng đoán không lầm, dân gian Đông sở chắc phải có nữ tử đưa nam tử vòng hoa tự tay kết để biểu đạt tình yêu. Lam Ngọc chỉ là muốn mượn cớ này để dâng lên địch ý của Lam Hân Nhi đối với mình, nhằm mượn tay nàng ta trả thù mình.

Lam Linh không sợ bọn họ "Cùng chung mối thù", một người đến đập chết một người, đến hai người đập chết một đôi!

Lam Hân Nhi gắt gao cắn răng, hận không thể đem Lam Linh cắt thành tám khối, tiểu tiện nhân này cũng biết dùng Yến Minh Hiên uy hiếp nàng, mặc dù nàng không tin nàng ta có thể tìm chứng cớ gì, nhưng nếu nàng ta đến chỗ Yến Minh Hiên tố cáo chính mình, Lam Hân Nhi hoàn toàn khẳng định Yến Minh Hiên nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, vì thế, nàng nhất định phải mau đem này tiểu tiện nhân này loại trừ!

Lam Ngọc đương nhiên cũng nghe được Lam Linh ngấm ngầm mắng hắn hại người, lại nhịn một hơitrong lòng, hắn vốn muốn mượn tay Lam Hân Nhi thay mình hả giận, không nghĩ tiểu tiện nhân Lam Linh này chẳng những mắng Lam Hân Nhi, cũng đồng thời mắng cả mình, sau khi tiểu tiện nhân này mất trí nhớ, công phu múa mép khua môi dĩ nhiên là càng ngày càng tăng, thực đáng hận!

Lam Hân Nhi cùng Lam Ngọc không lên tiếng nữa, mà hung hăng trừng mắt nhìn Lam Linh, hận không thể khoét một cái hố trên người Lam Linh.

Lúc này, Lam Linh đã kết gần xong vòng hoa, đứng lên, đi về hướng Yến Kinh Hàn, một tay cầm vòng hoa, một tay kéo tay Yến Kinh Hàn đi xuống núi, đồng thời đầu cũng không quay lại nói: "Phu quân, chúng ta đổi chỗ đi, miễn cho ảnh hưởng tới tâm tình Hoàng hậu nương nương kết vòng hoa cho Hoàng thượng."

Mắt phượng Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua một tia sủng ái vui vẻ, kéo tay Lam Linh từ từ đi xuống núi.

Lam Hân Nhi nhìn bóng lưng hai người song song rời đi, trong nội tâm sớm bị không cam lòng cùng lửa giận lấp đầy, nàng yêu năm năm, nam nhân này từ đầu đến cuối cũng không ngó nàng một cái, nàng nghĩ hắn đến đêm không thể say giấc hắn lại dắt tay tiểu tiện nhân này. Con mắt Lam Hân Nhi nhanh chóng xẹt qua một tia âm ngoan.

Lam Ngọc xem xét Lam Hân Nhi, từ bên kia xuống đỉnh núi, hắn sẽ không lưu lại để làm nơi trút giận cho muội muội, hai người bọn họ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Lam Linh kéo tay Yến Kinh Hàn, nhìn vòng hoa trong tay mình, trong lòng có một cỗ hưng phấn khó hiểu.

Vốn dĩ, nàng sớm nghĩ nói cho hắn biết nàng thích hắn, nhưng liên tục tìm không được cơ hội thích hợp để mở miệng, không nghĩ tới Đông sở có loại phong tục này, tặng vòng hoa biểu lộ tình yêu, vừa vặn hóa giải vấn đề khó khăn của nàng, hơn nữa Yến Kinh Hàn vừa mới liên tục nhìn nàng kết vòng hoa, xem ra hắn đã hiểu ý của nàng, hơn nữa cũng không ghét, theo Lam Linh, không ghét, chính là tiếp nhận, được Yến Kinh Hàn tiếp nhận, Lam Linh tự nhiên rất vui vẻ.

Yến Kinh Hàn kéo Lam Linh quẹo vào một mảnh rừng tùng, buông tay Lam Linh ra, nhìn nhìn vòng hoa trên tay Lam Linh, vừa nhìn về phía Lam Linh, "Vương phi, ngươi không muốn nói cho bản vương ngươi ngay từ đầu kết vòng hoa này vốn định đưa cho bản vương."

Yến Kinh Hàn tinh tường còn nhớ Lam Linh mất trí nhớ, nàng quên mất hết thảy tất cả ở đây, nàng làm sao có thể nhớ rõ dân gian Đông sở có phong tục như vậy? Nàng về sau cũng là do Lam Ngọc cùng Lam Hân Nhi nhắc nhở mới biết được, thuận tiện cũng liền mượn đà thu thập Lam Ngọc cùng Lam Hân Nhi.

Lam Linh mấp máy môi, nàng cũng biết không thể gạt được con mắt Yến Kinh Hàn, Lam Ngọc cùng Lam Hân Nhi hai người bị phẫn nộ cùng cừu hận khiến đầu óc hôn mê, Yến Kinh Hàn từ đầu đến cuối đều rất thanh tỉnh, hắn nhất định có thể nhìn ra nàng ngay từ đầu không phải là nghĩ kết vòng hoa đưa cho hắn.

"Phu quân, ngay từ đầu ta không biết có phong tục như vậy, chỉ là ý tưởng đột phát kết chơi, nhưng nghe hai người kia nói như vậy, ta liền nghĩ tặng nó cho ngươi, ta giúp ngươi đeo lên được hay không?" Lam Linh cười nhìn về phía Yến Kinh Hàn, con mắt tràn đầy mong đợi, như một vũng bích tuyền, trong suốt thấy đáy, và sóng lăn tăn.

Nhìn con mắt xinh đẹp cực kỳ của Lam Linh tràn đầy mong đợi, ánh sáng nhu hòa, hơn nữa tất cả đều là bóng dáng của mình, Yến Kinh Hàn cũng không có cách nào đè rung động trong lòng xuống, nhanh chóng đem Lam Linh ôm vào trong lòng, cúi đầu đặt lên đôi môi vô cùng mê người kia của Lam Linh.

Lam Linh vội vàng đem tay đặt ở trên vai Yến Kinh Hàn, nàng lo lắng vòng hoa trong tay còn chưa kịp đeo cho Yến Kinh Hàn đã bị hai người bọn họ đè bẹp làm hỏng.

Sau một lúc lâu, Yến Kinh Hàn vẫn chưa thỏa mãn buông ra Lam Linh, nhìn Lam Linh bị hắn hôn đến ướt át đôi môi tươi đẹp, mắt phượng sớm đã ánh lên vẻ nhu tình, thanh âm mang theo một tia dịu dàng dễ nghe, "Giúp ta đeo lên."

Nghe được thanh âm Yến Kinh Hàn, Lam Linh lúc này mới hồi phục tinh thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại là vài phần hồng, nhanh chóng đem vòng hoa trong tay đeo vào trên cổ Yến Kinh Hàn, đồng thời nhìn Yến Kinh Hàn nói: "Phu quân, ta thích người." Nói xong, Lam Linh liền đem mặt dính sát vào trước ngực Yến Kinh Hàn.

Nghe Lam Linh nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, Yến Kinh Hàn đột nhiên có một loại cảm giác như tắm gió xuân.

Sống hai mươi năm, hắn đã không nhớ rõ có bao nhiêu nữ tử nói với hắn các loại lời nói "Ta thích ngươi, ta yêu ngươi", nhưng Yến Kinh Hàn vẫn đối với lời nói này không hề có cảm giác, cũng chưa bao giờ nảy sinh tia rung động ở trong lòng của mình.

Nhưng từ trong miệng Lam Linh nói ra, Yến Kinh Hàn đột nhiên phát hiện hắn cũng không giống như trước đây không có có cảm giác, ngược lại phi thường thích, thậm chí còn nghĩ muốn nghe nữa một lần.

"Lập lại lần nữa." Yến Kinh Hàn đưa tay nâng hàm dưới Lam Linh lên, còn muốn làm cho nàng thấy hắn nói, bởi vì chỉ có như vậy, hắn có thể chứng kiến trong mắt của nàng tất cả đều là bóng dáng của mình.

"Ta thích người!" Lần thứ hai đã không có lần đầu tiên thẹn thùng, Lam Linh nói xong vẫn không quên ở trên môi Yến Kinh Hàn ấn một tý.

"Yêu thích ta cái gì?" Yến Kinh Hàn duỗi tay nhè nhẹ vỗ về đôi môi xinh đẹp của Lam Linh, hỏi.

"Tất cả của người!" Lam Linh đáp không chút do dự, nàng thích hết thảy tất cả của hắn, bất luận là hắn nóng hay lạnh, là bá đạo hay ôn nhu, chỉ cần là hắn, nàng đều thích, tình yêu liền không nói đạo lý.

"Vậy ta bắt nạt nàng, nàng cũng yêu thích ta?" Yến Kinh Hàn nói nhẹ khẽ cắn một tý vào vành tai như ngọc của Lam Linh.

Lam Linh nhanh chóng hờn dỗi Yến Kinh Hàn một cái, nằm ở trước ngực Yến Kinh Hàn, lẩm bẩm: "Bởi vì ta thích người, mới nguyện ý để cho người bắt nạt, người nghĩ rằng nếu không phải ta để cho người bắt nạt, người nhất định có thể bắt nạt ta?"

"Nguyên lai Vương phi liên tụcnhường Bản vương, Bản vương thế nhưng không biết?" Yến Kinh Hàn lập tức bắt được một cái trọng điểm, đồng thời buộc chặt cánh tay.

Lam Linh cười nhẹ hai tiếng, "Vương gia hiện tại biết rõ cũng không muộn nha, bất quá vương gia, ngài yên tâm đi, bởi vì ngài là phu quân của ta, ta sẽ luôn luôn làm điều này cho ngài." Lam Linh nói xong lại cúi đầu nở nụ cười vài tiếng.

"Vương phi đang giễu cợt bản vương không có bản lãnh?" Yến Kinh Hàn nói, đột nhiên đem môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, nhỏ giọng nói: "Nếu đã như vậy, đêm nay bản vương thật muốn biểu hiện thật tốt một phen."

Yến Kinh Hàn trong lời nói * không thôi, chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh lập tức ửng hồng, đấm nhẹ Yến Kinh Hàn hai cái, tự động nhận thua, nàng cũng không có da mặt dầy như hắn vậy.

"Ta nói, hai người các ngươi tiếp tục như vậy nữa, còn không để cho người ta sống?"

Một đạo thanh âm không hài hòa đột nhiên chen vào, Lam Linh trong nháy mắt liền hướng tới phương hướng thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Nhạc Tư Ngữ chẳng biết lúc nào đã đứng ở bọn họ cách đó không xa, thân thể dựa ở nhất gốc cây tùng, hai tay vòng trước ngực, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười.

Đôi mi thanh tú của Lam Linh nhăn nhăn, cảm thấy nha đầu Nhạc Tư Ngữ kia thật không có nhãn lực độc đáo, không thấy được nàng cùng Yến Kinh Hàn đang gia tăng tình cảm sao? Nàng thế nhưng đến làm phá hư, hoàn toàn chính là bạn xấu!

Lam Linh đem Nhạc Tư Ngữ oán thầm một lần, từ trong lòng Yến Kinh Hàn lui đi ra, lúc này mới nói: "Ngươi tìm chúng ta có việc?"

Nghe vậy, Nhạc Tư Ngữ nhẹ ho một tiếng, "Đem vòng hoa cho ta mượn xem một chút." Trong giọng nói rõ ràng mang theo một tia mất tự nhiên.
Bình Luận (0)
Comment