Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 137

Editor: Tử Sắc Y

Theo Yến Kinh Hàn hành động kháng cự của Lam Linh là ngượng ngùng, nhưng đêm qua hai người còn tiếp xúc thân mật hơn, sao giờ nàng ngượng ngùng?

Yến Kinh Hàn không hiểu, đương nhiên sẽ không theo ý Lam Linh muốn, dùng chiêu đánh lạc hướng lợi dụng lúc Lam Linh thở gấp, giúp nàng lau một lần lại thêm lần nữa.

Đương nhiên cũng bởi đó mà Yến Kinh Hàn phải trả giá cao, bàn tay còn lưu luyến chưa về, đã khiến chỗ nào đó của hắn sưng cộm, mà thân thể Lam Linh chưa khôi phục, đặc biệt là nơi bí mật kia còn sưng đỏ, đương nhiên Yến Kinh Hàn không thể muốn nàng được, hắn cố gắng đè xuống ngọn lửa đang cháy trong cơ thể.

Lúc Yến Kinh Hàn lấy tay ra, gương mặt Lam Linh sớm đã ửng đỏ một mảng, thân thể bạch ngọc giờ ửng đỏ đến say lòng người, như hoa đào sau cơn mưa, kiều diễm ướt át!

Làn tóc đen như mực tùy ý để trên gối, vài sợi không theo nếp dính trên má như lông vũ không ngừng chuyển động, cánh môi sưng kiều diễm ngập phong tình, hơi thở như lan, xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng!

Nhìn Lam Linh, Yến Kinh Hàn cúi đầu, chạm vành tai tóc mai của mình với nàng, rồi ôm chặt Lam Linh vào lòng.

Đêm qua mãi đến gần bình minh, Yến Kinh Hàn mới buông tha, lúc này Lam Linh dần chợp mắt, ngủ không bao lâu lại bị Yến Kinh Hàn đánh thức, vừa rồi, Yến Kinh Hàn nói thoa thuốc, lại dày vò nàng một hồi, giờ này nàng dần buồn ngủ, Lam Linh làm ổ trong lòng Yến Kinh Hàn, tìm một tư thế thoải mái, muốn ngủ tiếp.

"Linh Nhi, dậy ăn chút đi, rồi ngủ tiếp." Yến Kinh Hàn biết Lam Linh ngủ không sâu, khẽ vuốt nhẹ tấm lưng non mềm, ôn nhu nói.

"Không cần, ta muốn ngủ." Thân thể Lam Linh nép vào lòng Yến Kinh Hàn, hai tay ôm eo hắn.

Yến Kinh Hàn cười sủng ái, không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm Lam Linh, nhắm mắt lại.

Lam tướng phủ

Ôn Nương kiềm lại cảm giác đau đớn trong tim như đao cắt, nhanh chóng bước ra phòng Lam Ngọc, đi đến khuê phòng Lam Hân Nhi.

Ôn Nương không ngờ, nhi tử ngọc thụ lâm phong của nàng một lần ra khỏi Đại Lý tự, bị một tên tử tù phế bỏ mệnh căn!

Hôm qua nghe thái y chẩn đoán, xém nữa Ôn Nương muốn ngất xỉu, cùng với hận ý ngập trời, khiến ý chí nàng sục sôi, thề sẽ bầm thây vạn đoạn những người hại Lam Ngọc, đương nhiên, đầu sỏ lớn nhất chính là Lam Linh!

Nếu không phải do Lam Linh, Lam Ngọc sẽ không vào Đại Lý tự, nếu không phải do Lam Linh, Lam Ngọc sẽ không bị giam trong phòng, nếu không phải do Lam Linh, Lam Ngọc sẽ không bị tên tử tù phế bỏ mệnh căn!

Tất cả đều do nàng ta gieo họa, nhất định nàng phải khiến nàng ta sống không bằng chết!

Ôn Nương thống hận, nhanh chóng bước vào khuê phòng Lam Hân Nhi, Lam Hân Nhi nhanh chóng hành lễ, ra hiệu tâm phúc canh trước cửa.

"Nương, nữ nhi vẫn nói, quân tử báo thù mười năm không muộn, sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta khiến Lam Linh nợ máu trả máu!" Lam Hân Nhi kéo tay Ôn Nương ngồi lên giường êm.

Lam Hân Nhi vẫn chưa hồi cung, hôm qua nàng triệu thái y đến chuẩn bệnh cho Lam Ngọc, nàng cũng biết tình trạng của Lam Ngọc, mệnh căn Lam Ngọc bị một tên tử tù phế bỏ, cũng không thể kéo dài hương khói cho Lam gia, không cần phải nói, nương nàng vô cùng đau đớn, Lam Hân Nhi cũng biết chuyện này là hậu quả tranh đấu của các phái trong triều, mà Lam Ngọc bất hạnh trở thành vật hi sinh.

Mặc dù cha nàng dâng tấu lên hoàng thượng, nhằm kết tội Ngụy Đình chưa quản nghiêm Đại Lý tự. Mà Yến Minh Hiên chỉ lấy lý do luật Đông Sở, phạt Ngụy Đình một năm bổng lộc, nương không cam, nàng lại không bằng lòng!

Ngụy Đình thế mà cũng dám làm chuyện gà gáy chó sủa, trộm thư tình không chịu giúp nàng, Lam Hân Nhi sớm muốn loại trừ hắn, vốn tưởng rằng chuyện Lam Ngọc là một cơ hội tốt, không ngờ hắn dễ dàng thoát được, thực đáng hận!

"Hân Nhi, ta sẽ không bỏ qua cho tiểu tiện nhân đó, nhất định phải để nàng ta nợ máu trả máu!" Ôn Nương nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút gân lột da Lam Linh, hòng giải thoát mối hận trong lòng!

Vốn nàng lo lắng nếu Lam Linh chết rồi, thù nhi tử nàng không báo được, nhưng may là, tối qua nàng nghe được hàm ý từ Lam Trí Thân, nói Lam Linh chưa chết, còn được Yến Kinh Hàn tìm thấy.

Nghe được tin tức này, Ôn Nương có phần không cam, sao tiểu tiện nhân kia có thể được Yến Kinh Hàn dễ dàng tìm thấy thế? Nàng ta phải chịu giày vò đến sống không bằng chết rồi mới được Yến Kinh Hàn tìm thấy, có như vậy mới khiến lòng nàng thoải mái đôi chút.

"Nương, ngươi yên tâm đi, lần này nàng ta thoát được, nhất định không thoát khỏi lần sau, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ khiến nàng biết rõ mùi vị sống không bằng chết!" Trong mắt Lam Hân Nhi hiện rõ thần sắc tàn nhẫn.

Biết Lam Linh không chết, Lam Hân Nhi rất cao hứng, với Lam Hân Nhi, chỉ cần Lam Linh không chết, kế hoạch của nàng mới có thể tiếp tục, chỉ cần kế hoạch nàng thành công, Lam Linh sẽ sống không bằng chết!

"Tiểu tiện nhân này mạng lớn, bị bắt, bị lửa đốt, thế mà đều thoát chết." Ôn Nương ác độc không cam lòng nói, lại quay đầu tiếp tục nói: "Hân Nhi, ngươi nói xem sau lưng nàng có Cung chủ Vô Ưu cung hỗ trợ không?"

Ôn Nương không tin Lam Linh may mắn, nếu không có người giúp, Ôn Nương cảm thấy Lam Linh sớm không còn ở đây, nhi tử nàng cũng không bị gieo họa.

Ôn Nương càng nghĩ càng hận, trong lòng thề, nếu Cung chủ Vô Ưu cung dám giúp Lam Linh, nàng sẽ không bỏ qua!

"Rất có thể." Lam Hân Nhi gật đầu, "Chuyện Lam Kim Châu vu hãm Lam Linh, cung chủ Vô Ưu cung trực tiếp đến làm chứng, rõ ràng là muốn giúp nàng, nói không chừng cung chủ Vô Ưu cung cứu Lam Linh ra đại lao, nhưng tại sao lại đưa nàng ra khỏi thành chứ không về Hàn vương phủ, thực khó hiểu." Đêm qua Lam Hân Nhi suy nghĩ về chuyện này, trăm mối tơ vò.

"Bất kể mục đích gì, chỉ cần giúp tiểu tiện nhân đó, chính là cừu nhân không đội trời chung với ta, ta sẽ không bỏ qua!" Ôn Nương ngoan độc nói, cũng không biết mình có bản lãnh hay không.

Vô Ưu Cung, Lam Hân Nhi nghe thấy, nàng cũng không như nương, bị thống hận đến u mê, chẳng những nàng không chủ động trêu chọc Vô Ưu Cung, mà cố gắng trốn tránh họ, chỉ cần kế hoạch nàng thành công, những chuyện khác nàng không cần để ý, kể cả cừu hận của Lam Ngọc.

Mặc dù là huynh muội ruột, nhưng từ nhỏ Lam Hân Nhi không xem Lam Ngọc là ca ca ruột, do Lam Ngọc rất thích Lam Hân Nhi, quen thói trơ trẽn, so sánh với Yến Kinh Hàn không háo sắc, Lam Hân Nhi càng thấy Lam Ngọc không vừa mắt, đôi khi nàng suy nghĩ sao nàng lại có một ca ca như vậy? Có lẽ Yến Kinh Hàn không cho nàng đến gần cũng bởi vì nàng có ca ca như vậy.

Mặc dù trong lòng Lam Hân Nhi nghĩ thế, nhưng dù sao Lam Ngọc cũng là nhi tử của nương, ngoài mặt nàng vẫn phải hành động, nếu không, nương không vui, sẽ không ra sức vì nàng.

"Đương nhiên, ai dám giúp tiện nhân đó đều là kẻ địch của chúng ta!" Lam Hân Nhi phụ họa một câu, dường như có chung mối thù với Ôn Nương!

Nghe Lam Hân Nhi nói, Ôn Nương dần vơi đi tức giận, nhanh chóng nhớ đến nguyên nhân tìm Lam Hân Nhi.

"Hân Nhi, ca ca ngươi bị mất mệnh căn, không thể kéo dài hương khói cho Lam gia, nương lo lắng không bao lâu nữa cha ngươi sẽ đón di nương vào cửa." Ôn Nương lo lắng, kỳ thật đây mới là vấn đề nàng lo sợ.

Lam Ngọc là nhi tử duy nhất của Lam gia, bây giờ không còn mệnh căn để nối dõi Lam gia, Ôn Nương biết rõ không lâu Lam Trí Thân sẽ nạp thiếp, cho dù Lam Trí Thân không vội, rất nhanh thái hậu Lam Xảo Phượng sẽ đưa nữ nhân đến dưới người Lam Trí Thân.

Nghĩ đến, trong lòng Ôn Nương như rỉ máu, vất vả nhẫn nhịn đến lúc chỉ còn mỗi nàng cạnh Lam Trí Thân, thì không ngờ xảy ra chuyện, mà nàng cũng không có lý do ngăn Lam Trí Thân nạp thiếp.

Ngàn lần vạn lần Ôn Nương không muốn chia sẻ trượng phu với những nữ nhân trẻ đẹp hơn nàng, Ôn Nương cũng biết rõ Lam Trí Thân và Lam Xảo Phượng sẽ dùng lý do nối dõi Lam gia đến áp chế, khiến nàng không thể không đồng ý nạp thiếp.

Ôn Nương không cam chịu nhẫn nhịn, đến tìm nữ nhi thương lượng kế sách.

"Nương, ngươi giúp phụ thân sinh thêm nhi tử là được mà?" Lam Hân Nhi không cho việc nương lo lắng là chuyện lớn, nói đi nói lại chỉ là chuyện sinh nhi tử, nương nàng vẫn chưa bốn mươi, muốn sinh, vẫn có thể sinh được.

"Nếu có thể sinh, ta cũng không lo." Ôn Nương than nhẹ một tiếng, "Từ sau khi sinh ngươi, thái y nói ta biết, ta không thể mang thai nữa, chuyện này cha ngươi cũng biết. Qua nhiều năm ta cũng không có thai, xem ra cả đời này không thể sinh con nữa."

Với chuyện này, Lam Hân Nhi chưa nghe Ôn Nương kể, nàng không khỏi giận dỗi: "Nương, sao ngươi không kể chuyện này với ta, ngươi không yên tâm nữ nhi ngươi à?"

"Đứa nhỏ này, sao nương không yên tâm về ngươi?" Ôn Nương vội vàng giải thích: "Ta thấy có ngươi với ca ca ngươi là đủ rồi, chuyện sinh con không quan trọng cũng sớm quên đi, mới không nói ngươi biết, ai ngờ việc trời không thể đoán, vậy mà ca ca ngươi xảy ra chuyện, lúc này ta mới nhớ, mới tìm ngươi thương lượng."

"Nương, thật ra đây không phải là chuyện lớn không thể cứu." Ánh mắt Lam Hân Nhi ngoan độc, cười nói: "Nương, phụ thân muốn nạp thiếp, ngươi cứ nạp, đợi nàng ta sinh nhi tử, ngươi nuôi dưỡng hài tử dưới danh ngài không được sao?"

Mặc dù Lam Hân Nhi không nói thẳng, nhưng Ôn Nương hiểu rõ, nàng là đương gia chủ mẫu, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết một thị thiếp, không phải là chuyện khó.

"Hân Nhi, theo ngươi, chuyện này ta tạm thời mặc kệ, chờ phụ thân ngươi có nhi tử rồi tính sau?" Mặc dù Ôn Nương không chịu cảnh trượng phu nàng đồng chăn cộng ẩm với nữ nhân khác, nhưng nàng không thể ngăn cản.

"Nương, chẳng những ngươi không thể ngăn phụ thân nạp thiếp, ngươi còn phải cao hứng giúp phụ thân chuẩn bị, có thế, chẳng những phụ thân không hoài nghi còn nhớ tốt về ngươi, mà ngươi, cũng chỉ bị ủy khuất nhất thời đổi lấy một đời an nhàn. Nương, ngươi hiểu ý ta không?"

Lam Hân Nhi âm cay ngoan độc nói, Ôn Nương nghe thấy Lam Hân Nhi nói đúng nên gật đầu liên tục, nàng chịu ủy khuất nhất thời, lại có thêm nhi tử hiếu thuận, khoản mua bán này nàng không hề thiệt thòi.



Mộ Dung Tiếu Trần với thủ hạ ở lại tiểu điếm cách sơn trang Ngọc Quỳnh không xa, ban đêm, mới dùng điểm tâm, đã nhận được tin vài ngày nữa sẽ đến kinh đô từ nhiếp chính vương Tây Tề Tang Ngao.

Tang Ngao là hoàng thúc của hoàng đề Tây Tề Tang Thiên Hữu, vì Tang Thiên Hữu kế vị lúc năm tuổi, trong di chúc phụ hoàng Tang Thiên Hữu tứ phong Tang Ngao trở thành  nhiếp chính vương, phụ tá Tang Thiên Hữu.

Thời gian nhoáng một cái đã hết mười lăm năm, Tang Thiên Hữu đã trưởng thành, nhưng Tang Ngao vẫn nắm quyền như cũ, vị hoàng đế Tang Thiên Hữu nay chỉ là thùng rỗng, ở Tây Tề, mọi chuyện lớn nhỏ đều do Tang Ngao định đoạt.

Ở Tây Tề Tang Ngao nắm giữ triều chính và thiên hạ, không phải chuyện bí mật gì, hơn nữa Tang Ngao làm người vô cùng hung ác, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, với những người bất mãn, luôn tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác)!

Quan trọng nhất, trong tay Tang Ngao có đội quân hùng hậu, dũng mãnh thiện chiến, như uy áp mãnh hổ, suốt mười lăm năm nay, không ai dám đi nhổ râu hắn.

Mộ Dung Tiếu Trần biết lần này Tang Ngao đến làm gì, còn chưa đến một tháng là thọ mừng đương nhiệm thái hậu Lam Xảo Phượng, lần này tám phần là chúc thọ Lam Xảo Phượng, nhưng hắn muốn tự mình chúc thọ Lam Xảo Phượng? Lại nói, quan hệ giữa Đông Sở và Tây Tề không thân thuộc.

Mộ Dung Tiếu Trần cảm thấy lần này Tang Ngao đến nhất định có mục đích, nhưng mục đích gì, hắn cũng rất muốn biết.

Tức thì, Mộ Dung Tiếu Trần không dừng lại, nhanh chóng quay về kinh thành.



Lúc Lam Linh tỉnh dậy, là lúc trời chiều ngã về tây, nàng không mở mắt mà đưa tay sang bên cạnh, không thấy thân thể ấm áp của Yến Kinh Hàn, nàng lập tức mở mắt, không thấy bóng dáng Yến Kinh Hàn, cũng không biết lúc nào Yến Kinh Hàn đã thức dậy.

Lam Linh duỗi tay, không cảm thấy đau nhức eo mỏi lưng nữa, ngay cả cảm giác đau rát giữa hai chân cũng không còn, nàng cong môi, thừa nhận Yến Kinh Hàn muốn tốt cho nàng, dù thừa dịp thoa thuốc chiếm tiện nghi của nàng, nhưng xem ra dược rất có hiệu quả, lúc này trên người nàng không còn cảm giác khó chịu.

Lam Linh ngồi dậy, vừa mặc yếm và trung y, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy vào, ngay sau đó từ phòng khách truyền đến cước bộ quen thuộc.

Lam Linh nhếch môi cười, tựa đầu giường nhìn Yến Kinh Hàn từ từ bước đến.

Xuyên qua màn che, có thể thấy mờ mờ vạt áo hoa văn hình Tùng Trúc, giờ phút này, theo cước bộ Yến Kinh Hàn, tựa như đang đung đưa.

Tuấn mỹ đến vậy, ngọc thụ lâm phong, giờ phút này, trên gương mặt Yến Kinh Hàn không phải nét lạnh lung như nàng từng thấy, mà như tắm gió xuân!

Lúc Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, cũng là lúc Yến Kinh Hàn nhìn thấy nàng, trong mắt phượng phảng phất nhu tình, bước nhanh đến, đi tới cạnh giường ngồi xuống.

"Tỉnh khi nào?" Yến Kinh Hàn vuốt lọn tóc lộn xộn ra sau tai nàng, ôm Lam Linh vào lòng, ôn nhu hỏi.

"Vừa tỉnh." Hai tay Lam Linh luồn qua cánh tay Yến Kinh Hàn, ôm lưng hắn, đồng thời đưa mặt tựa lồng ngực hắn.

Nhìn thấy bộ dáng mềm mại của nàng, hai tay Yến Kinh Hàn ôm chặt, muốn mạnh mẽ dày vò nàng hòa với thân thể mình.

"Còn đau không?" Yến Kinh Hàn nhỏ giọng hỏi bên tai Lam Linh.

Lam Linh hiểu ý Yến Kinh Hàn hỏi, giương mặt nhỏ nhắn không khỏi ửng hồng, nhỏ tiếng nói, "Không đau."

"Vậy là tốt." Yến Kinh Hàn ôn nhu nói một câu, kiềm lại rục rịch trong lòng, buông Lam Linh ra, gọi nha đầu ngoài phòng vào hầu hạ nàng.

Sơn trang Ngọc Quỳnh giống như Hàn vương phủ, trong sơn trang không có nha đầu, mà nha đầu này là do Yến Kinh Hàn nhờ Bạch Phúc tạm thời tìm đến hầu hạ Lam Linh.

Rửa mặt xong, Yến Kinh Hàn ra hiệu Bạch Phúc dọn bữa tối vào phòng, cảm xúc hôm nay không giống như hôm qua, hơn nữa Lam Linh còn đói bụng, vì thế, bữa cơm này, chẳng những Lam Linh ăn rất vui vẻ, mà còn ăn không ít.

Sau khi ăn xong, Yến Kinh Hàn không kéo Lam Linh về phòng, ôm nàng ngồi trong hoa viên, thưởng thức trà, ngắm hoa.

"Định với nàng ở đây vài ngày, xem ra, mai chúng ta phải về rồi." Yến Kinh Hàn ôm Lam Linh nhẹ nhàng nói một câu.

"Kinh thành xảy ra chuyện gì sao?" Lam Linh thấy chuyện khiến Yến Kinh Hàn đột nhiên thay đổi kế hoạch nhất định là chuyện lớn.

Lam Linh có chút buồn bực, từ khi nàng đến đây, mỗi lần xảy ra chuyện đều có liên quan đến nàng, lúc này nàng không ở kinh thành, cho dù xảy ra chuyện, cũng hẳn là không liên quan đến nàng?

"Vài ngày nữa nhiếp chính vương Tây Tề sẽ đến kinh thành." Yến Kinh Hàn vốn chỉ nhận được tin tức là sứ đoàn Tây Tề đến chúc thọ Lam Xảo Phượng, hắn không ngờ Tang Ngao lại tự mình đến, hắn đến làm gì?

Yến Kinh Hàn cảm thấy chuyện Tang Ngao đến lai giả bất thiện!

"Tang Ngao?" Mấy ngày trước Lam Linh đọc sách ở thư phòng có nghe Yến Kinh Hàn nói qua, nghe thấy Yến Kinh Hàn nhắc đến một số nhân vật lớn ở Tây Tề, nghĩ đến cái tên đó, Lam Linh không nhịn được buồn cười, trong lòng nghĩ chỉ sợ Tang Ngao không biết tên hắn phát âm giống từ cẩu (Chó).

Yến Kinh Hàn gật đầu, "Ta thấy lần này hắn tự đến chúc thọ Lam Xảo Phượng, chắc chắn có mục đích, chúng ta phải sớm quay về kinh thành."

"Được, ta không có ý kiến." Mặc dù Lam Linh rất thích tình chàng ý thiếp bên hoa dưới ánh trắng, nhưng nàng cũng biết, hắn là vương gia một nước, có trách nhiệm của hắn, vào lúc có nguy hiểm, càng không thể lười biếng.

Yến Kinh Hàn cười, ôm Lam Linh đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng, hắn không thể vì lý do Tang Ngao đến mà lãng phí thời gian tối nay, huống hồ hắn sớm đã đói bụng.

~ Hết chương 137 ~
Bình Luận (0)
Comment