Triêu Dương canh giữ ở cửa phòng một chút cũng không tin tưởng theo như lời
Lam Linh nói, vấp ngã, dập đầu thôi mà có thể mất trí nhớ? Mất trí nhớ
tính tình có thể đại biến? Nàng này ngã khó tránh cũng ngã quá nặng rồi!
Yến Kinh Hàn nhìn trầm tư một lát Lam Linh, sau khi cân nhắc lợi và hại, hắn rốt cục vẫn lựa chọn tìm tòi đến tột cùng!
"Đem tay phải của ngươi đưa ra trên bàn." Môi mỏng Yến Kinh Hàn khẽ nhúc
nhích, phun ra lời nói mang theo khí thế không cho cự tuyệt.
Nghe vậy, Lam Linh cũng không từ chối, sảng khoái mà đem tay phải đặt trên bàn, lòng bàn tay đặt lên phía trên, khẽ mở ra.
Lam Linh cũng không sợ Yến Kinh Hàn thăm dò không được gì, dù sao thân thể
này vốn là Lam Linh, bất cứ ai cũng không cải biến được sự thật này.
Nhìn xem một loạt ngón tay như ngọc hành, Yến Kinh Hàn không do dự chốc lát, vươn tay đặt lên trên mạch đập của Lam Linh, một tia xúc cảm lạnh buốt
theo cánh tay Lam Linh nhanh chóng chảy đến trong ngườ, Lam Linh giương
mắt nhìn về phía Yến Kinh Hàn, trong nội tâm có chút không rõ, kẻ lãnh
khốc chẳng lẽ toàn thân đều là lạnh?
Nhìn thấy Yến Kinh Hàn, Lam
Linh không phải không thừa nhận, Yến Kinh Hàn xác thực lớn lên rất tuấn
tú, là cái loại rất có mùi vị soái, loại nam nhân này có thể làm cho nữ
nhân điên cuồng, nhưng Lam Linh cũng biết loại nam nhân này là loại
người đáng sợ nhất, hắn có thể làm cho ngươi bay lên thiên đường, cũng
có thể làm cho ngươi rơi xuống địa ngục, mà nàng cũng biết, thiên đường
quá mờ ảo, địa ngục quá dọa người, đều không phải là những thứ nàng
thích, nàng chỉ thích trời cao biển rộng, vô cầu vô thúc.
Một lát
sau, Yến Kinh Hàn liền thu tay về, trên tuấn nhan như được đao khắc cũng không có một tia biến hóa, trong ánh mắt thâm thúylại nhìn không ra tia tin tưởng hay không, Lam Linh đối với Yến Kinh Hàn như
thế giống như đã thành quen, cũng không muốn đi đoán suy nghĩ hắn như thế nào, dù sao hắn có tin hay không đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu.
"Hạo Nguyệt, bày thiện!" Yến Kinh Hàn đột nhiên mở miệng, nói xong, liền đứng lên đi đến nội thất.
"Là!" Hạo Nguyệt đáp một tiếng nhanh chóng đi phòng bếp.
Ánh mắt Lam Linh đi theo sau lưng Yến Kinh Hàn, thấy hắn bốc bức rèm che
lên, một trận âm thanh thanh thúy do ngọc châu đụng vào nhau, bức rèm
che rơi xuống, Yến Kinh Hàn đi tới một cái tủ treo quần áo phía trước,
đưa tay mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra một bộ y phục màu đen.
Gặp Yến Kinh Hàn duỗi tay về phía địa phương đai lưng, Lam Linh liền nhanh
chóng thu hồi ánh mắt, nàng thật không có hứng thú nhìn hắn cởi áo nới
dây lưng.
Lam Linh đưa thay sờ sờ mũ phượng trên đầu mình có chút
trầm xuống, lại nhìn đến đồ cưới trên người có chút chói mắt, đôi mi
thanh tú nhẹ cau lại, nàng cũng muốn đổi một thân y phục nhẹ nhàng,
nhưng vấn đề là, Yến Kinh Hàn này còn ở bên trong phòng, nàng cũng chỉ
có thể tạm thời nhịn một chút, chờ hắn đi ra ngoài lại thay đổi.
Rất nhanh, Yến Kinh Hàn thay xong y phục, ra nội thất, nghe thanh âm bức
rèm che rơi xuống, Lam Linh không khỏi giương mắt nhìn, Yến Kinh Hàn một thân cẩm bào đen giống như thiên chuy bách luyện huyền thiết, như đao
ẩn lưỡi, mang theo tia sắc bén, mắt lại bao quát tản ra hết thảy khí
phách của vương giả!
Nhìn xem Yến Kinh Hàn như thế , Lam Linh trong
nội tâm mơ hồ có chút suy đoán, Lam Xảo Phượng cùng Lam Trí Thân gả nàng cho Yến Kinh Hàn không hề nghi ngờ là có dụng ý khác, đến cùng có phải
như nàng suy đoán như vậy hay không, không được bao lâu, liền sẽ có
người tới nói cho nàng biết.
"Thay y phục , chờ một chút, bản vương
với ngươi cùng nhau dùng bữa." Yến Kinh Hàn lúc đi qua bên cạnh Lam Linh nhẹ nhàng nói một câu,liền sải bước đi ra gian phòng.
Yến Kinh Hàn hành động như thế thật ra lại khiến cho đề phòng của
Lam Linh đối với hắn thấp xuống một phần, trong nội tâm nghĩ tới Yến Kinh Hàn này coi như là quân tử.
Thật sự là quân tử sao? Lam Linh không được bao lâu liền lĩnh giáo triệt để.