Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 76

Yết Kinh Hàn gắt gao ôm Lam Linh vào trong ngực, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên, hờn giận lúc trước trong lòng rất nhanh đã tiêu tan, Yết Kinh Hàn dùng mũi ngửi ngửi lòng ngực, mùi thơm của nàng làm hắn ngửi trăm lần cũng không chán, trong mắt phượng không khỏi hiện lên mấy phần màu sắc.

''Ngươi rốt cuộc có buông tay không?'' Lam Linh đẩy ngực Yết Kinh Hàn, muốn tận lực kéo giãn khoảng khách giữa 2 người, nàng đương nhiên sẽ không quên tình hình đêm qua, nàng đến nghĩ cũng không muốn lại bị hắn ''gặm'' thêm 1 lần nào nữa. ( anh là người sao chị lại dùng từ ''gặm''? )

Thấy ánh mắt của Lam Linh nhìn mình mang theo thần sắc muốn trốn tránh, màu sắc trong mắt Yết Kinh Hàn lại thâm sâu tách ra, tình hình hôm nay y hệt như đêm qua, mùi vị của nàng như vẫn còn quanh quẩn trong miệng hắn, Yết Kinh Hàn nhất thời cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc.

''Nếu Bổn vương không buông thì sao?'' Yết Kinh Hàn lên giọng, trong giọng nói băng lãnh lại xuất hiện một tia khàn khàn, một tia mị hoặc, cánh tay nhanh chóng thu hồi lại, khiến cho Lam Linh không thể không nhìn hắn.

Yết Kinh Hàn nói chuyện hệt như 1 tên vô lại, Lam Linh có tranh cãi cũng vô ích, hung hắn nhìn liếc nhìn hắn 1 cái '' Ngươi muốn thế nào?''
''Nàng hôn Bản Vương 1 cái, Bản Vương sẽ thả nàng ra''.

Yết Kinh Hàn nói chuyện mà mặt không đỏ, tim không đập, nhưng Triêu Dương đang ngồi trước xe ngựa nghe thấy chỉ muốn nhảy quách xuống xe ngựa cho xong '' Đây là lời nói của chủ tử nhà mình sao?'' cái lỗ tai của hắn có phải có vấn đề rồi hay không?Triêu Dương sợ hãi đến mức cằm phải rơi xuống.

''Ngươi nghĩ hay quá nhỉ !'' Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh ngày càng đỏ, nàng vốn không sợ mưa bom bão đạn, nhưng giờ khắc này, không khí ái muội này làm nàng muốn chống đỡ cũng không được.

Hôm qua từ lúc Yết Kinh Hàn ôm Lam Linh vào động phòng, hắn liền nhìn ra, tính tình của nàng có chút đạm mạc, có chút phúc hắc, thông minh vô cùng. Nhưng nàng cũng có 1 nhược điểm phi thường lớn, chính là khi cùng hắn ở quá gần, mặt nàng sẽ đỏ lên, mất đi trấn định vốn có, Yết Kinh Hàn tốt nhất phải lợi dụng nhược điểm này 1 phen.

Tuy rằng lúc này, thân thể hắn tựa như đang mất đi khống chế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.

Lam Linh đương nhiên không biết những thất vọng đau khổ trong lòng Yết Kinh Hàn, nàng nghĩ rằng hôm nay Yết Kinh Hàn muốn nổi lên thú tính, muốn ăn nàng, nhưng nàng chỉ mới đoán đúng 1 nửa mà thôi.

"Vương phi nếu không phải nguyện ý, bản vương cũng không miễn cưỡng, bất quá, đến hoàng cung còn nửa canh giờ lộ trình, vương phi nỡ lòng nào để bản vương ngồi đến chân tê rần sao?"
Rõ ràng trong lời nói có tính uy hiếp, nhưng qua giọng nói của Yết Kinh Hàn lại trở nên ái muội không thôi, Lam Linh lại một lần nữa tự hỏi liệu tên hỗn đản Yết Kinh Hàn này có thật sự lãnh khốc vô tình, sâu không lường được, cũng chưa bao giờ để nữ nhân lại gần hắn trong vòng 3 thước hay không? Lam Linh có chút hỗ độn, những lời đồn này là nói về chính hắn sao?

Trong lúc Lam Linh hỗn độn, Triêu Dương ngồi ngoài xe càng hỗn độn hơn, hắn theo gia đã 6 năm rồi, chủ tử nhà mình là người như thế nào, nói chuyện ra sao, hắn rõ nhất, mà lúc này, hắn không tài nào hiểu được chủ tử làm thế nào mà miệng có thể nói ra được những từ ngữ như vậy hay vương gia ngài ấy trúng độc của vương phi rồi? Quả nhiên nữ nhân đều có độc a.

'Vương gia, vào hoàng cung, nô tài nghĩ ngài tốt nhất nên đến thái y viện khám thử xem sao, nếu không bọn thuộc hạ sợ sẽ bị lời nói của ngài hù chết mất.'

Thì ra khác thường tất có lý do! Lam Linh tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, rất nhanh khôi phục trấn định, đỏ ửng trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất. ( Chị nghĩ anh bị bệnh nên mới nói vậy, chứ không phải do thích chị)

Hăng quá hóa dở? Yết Kinh Hàn nhất thời tìm được chỗ sơ hở, trong lòng mỉm cười, lập tức cúi đầu hướng về phía đôi môi của Lam Linh, kỳ thật, ý nghĩ muốn nàng hôn hắn cũng không hoàn toàn là giả.
Bình Luận (0)
Comment