Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 90.4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yosa_Truong

"Tả tướng. " Lam Linh thấy đôi mắt phượng của Yến Kinh Hàn tựa hồ sắp nổi sóng, liền chỉ có thể thành thật trả lời, nếu nàng không nói ra, hắn nhất định sẽ dùng đến những thủ đoạn vô sỉ hạ lưu mà uy hiếp nàng nói.

Nghe xưng hô của Lam Linh với Mộ Dung Tiếu Trần như vậy, tức giận trong lòng Yến Kinh Hàn không hiểu sao đã tiêu tan đi một chút, thanh âm cũng không còn băng hàn như trước nữa: "Hắn nói với nàng những gì? "

"Hắn hỏi xem ngài có bắt nạt ta hay không? "

Lam Linh tương đối phối hợp, hơn nữa câu trả lời này vốn đã nằm trong dự liệu của Yến Kinh Hàn, điều này làm cho lửa giận trong lòng hắn từ từ tiêu tan hết, lại hỏi tiếp: "vậy nàng trả lời như thế nào? "

"Ngài muốn ta trả lời như thế nào? Nói ngài đánh ta, còn nói ngài sử dụng những thủ đoạn vô sỉ uy hiếp ta sao? " Lam Linh hung hăn trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, xê dịch thân thể, lại nói tiếp: "Ta đã thành thật trả lời hết những vấn đề của ngài rồi, sao ngài vẫn chưa chịu đứng dậy? "

Vốn dĩ trong nội tâm đang cực kỳ nổi giận, Yến Kinh Hàn đem Lam Linh áp chế dưới hạ thân, thân thể cũng không có ý kiến gì, nhưng lúc này lửa giận trong lòng đã tắt, thân thể mềm mại của Lam Linh đang dán chặt vào hạ thân của hắn, ma sát như vậy, dục hỏa của Yến Kinh Hàn lại nhanh chóng thức tỉnh.

"Vì sao nàng không nói với hắn là ta đã hôn nàng? " Thanh âm của Yến Kinh Hàn mang theo chút khàn khàn, nhìn đôi môi mê người của Lam Linh, dục vọng trong cơ thể lại càng ngày càng mãnh liệt.

Nghe Yến Kinh Hàn hỏi như vậy, Lam Linh đột nhiên phát hiện đôi mắt của hắn đang trở nên đục dần, rõ ràng là mang theo dục vọng, vật nào đó dưới người hắn càng làm nàng thấy rõ sự uy hiếp.

"Ngươi hạ lưu vô sỉ" trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lam Linh lập tức đỏ ửng, tim lại nhảy kịch liệt, một lần nữa nàng lại cảm thấy phi thường bối rối.

"Nàng còn thiếu ta một cái hôn."

Từ trước đến nay Yến Kinh Hàn luôn hiểu rõ bản thân mình muốn cái gì, lúc này điều hắn muốn chính là hôn nàng, muốn cái hương vị muốn ngừng mà không được trong cái miệng nhỏ của nàng,

Lam Linh há hốc mồm, mất trật tự, rối rắm, nàng nên đáp ứng hay cự tuyệt đây? Không đáp ứng thì hắn sẽ buông tha cho nàng sao?

Lam Linh khẽ mở cánh môi tựa như mời gọi Yến Kinh Hàn, Yến Kinh Hàn không do dự, trong chốc lát liền lấy môi mỏng đè lên, đồng thời giúp đỡ Lam Linh thực hiện lựa chọn của mình.

Nam nhân từ trước đến nay nếu xét ở loại chuyện này đều là trước lạ sau quen, hơn nữa Yến Kinh Hàn còn đem quyển sách Lam Xảo Phượng đưa cho Lam Linh cẩn thận xem qua, qua đó cũng nhận được một chút dẫn dắt, vì thế, một chiêu trên xe ngựa kia của Lam Linh sớm đã không dùng được.

Môi lạnh như nước, lại nóng bỏng như lửa!

Lý trí, kháng cự vào lúc này đều hóa thành một hồ nước!

Kiều diễm triền miên, ánh mắt quyến rũ mê người.

Giác quan dư âm, nhưng tứ chi vô lực, không hề báo trước, trong đầu nàng lại xuất hiên một bộ dáng tinh mỹ tuyệt luân mặc đồ đỏ xanh.

Âm dưới chân núi, nước biếc trên hồ, một chiếc thuyền con, một người thiếu niên cao lớn vững chãi, một cái tiêu bằng ngọc bích kèm theo tin tức ánh chiều tà, một khúc tiếng tiêu du dương mà vắng vẻ!

Ảo giác lại một lần nữa xuất hiện ở trong đầu Lam Linh, Lam Linh ở trong ảo giác không ngừng giãy dụa, nhưng sự nóng bỏng trên đôi môi lại cực kỳ rõ ràng.

Thiên kiều bá mị, tiêu hồn thực cốt!

Hương vị trên môi đã không đủ để thỏa mãn sự khẩn cấp của thân thể, bàn tay đã sớm buôn cái tay nhỏ bé ra, đi vào bên hông.

Sợi tơ rơi lả tả, trước ngực đột nhiên có cảm giác lạnh buốt lập tức làm cho đôi mắt trong veo như hồ nước của Lam Linh chợt tỉnh lại, trên tay trong nháy mắt cũng có khí lực, nhanh chóng đè lại bàn tay của Yến Kinh Hàn, tức giận nói: "Yến Kinh Hàn, ngươi không cần được voi đòi tiên!"

Xúc cảm mềm mại còn chưa thưởng thức xong, bầu không khí ái muội trong nháy mắt đã bị lời nói lạnh buốt của Lam Linh đánh vỡ. Mày kiếm Yến Kinh Hàn nhanh chóng nhíu lại, hạ thân của hắn đang "kháng nghị" nghiêm trọng nha.

Lúc này Yến Kinh Hàn hoàn toàn là đang dẫn lửa thiêu thân, tự mình cho nàng bắt lửa, nhưng nàng lại không nguyện ý vì mình dập lửa, nàng dây là muốn đem chỗ kia của hắn phế đi sao?

"Nàng là nữ nhân của bổn vương" Thanh âm khàn khàn mang theo dục vọng chưa được thỏa mãn, cảm giác trơn trơn mềm mềm càng làm cho hắn không muốn cứ đơn giản như thế mà buông tay.

Một cánh tay bị bắt lấy, Lam Linh chỉ có thể dùng tay còn lại gắt gao đè lại, bàn tay rục rịch, không mặt nhỏ nhắn biếm hồng tựa hồ như muốn thổ huyết, nhưng vẫn không quên nhắc lại chuyện xưa: "Yến Kinh Hàn, ngươi nên nhớ kỹ, ta chỉ là vương phi trên danh nghĩa của ngươi, chứ không phải là nữ nhân của ngươi, càng không phải là đối tượng để cho ngươi phát tiết. Nếu ngươi muốn phát tiết, ngươi có thể đi tìm hai nữ nhân ở Ngọc Lan viện, ta tin tưởng hai nàng ấy sẽ cực kỳ cam tâm tình nguyện, nhưng nếu ngươi ởđây cưỡng bách ta, ta tình nguyện cá chết lưới rách. "

Lời nói của Lam Linh giống như một chậu nước lạnh trong nháy mắt đã dập tắt dục hỏa trong thân thể Yến Kinh Hàn, nhưng lửa giận trong lòng lại vọt lên.

"Nàng muốn bổn vương đi tìm nữ nhân khác? " trong thanh âm của Yến Kinh Hàn không còn một tia dục vọng nào, mà mang theo sự tức giận, trong mắt phượng mây đen đang kéo đến ầm ầm.

"Đúng!" Lam Linh đáp lại không chút do dự.

"Được! Bổn vương sẽ làm theo những gì nàng muốn. " Yến Kinh Hàn rút mạnh tay về, nhanh chóng đứng lên, không chút do dự bước chân ra khỏi phòng.

Âm thanh thanh thúy của bức rèm che bị va chạm vẫn còn quanh quẩn, nội tâm Lam Linh đột nhiên đau nhói, những hình ảnh vừa rồi một lần nữa hiện lên trong đầu, rõ ràng như vậy, cả tiếng tiêu cô đơn tịch mịch tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng lần này Lam Linh không còn cảm thấy toàn thân vô lực như trước nữa.

Lam Linh từ từ ngồi dậy, vuốt vuốt huyệt Thái dương, lúc này mới từ từ đem quần áo trước ngực sửa sang xong..

Yến Kinh Hàn rời khỏi, cũng không có cưỡng bách nàng, nhưng trong nội tâm Lam Linh lại không thoải mái được bao nhiêu, ngược lại cảm thấy đau đớn nhè nhẹ.

Nàng đây là thế nào? Chẳng lẽ trái tim của thân thể này có vấn đề? Lam Linh đem tay che ở trước ngực.

Sau một lúc lâu, Lam Linh không cảm giác được đau đớn nữa, nhưng trong nội tâm nghĩ tới việc chờ có cơ hội, nàng nhất định phải tìm một đại phu thật tốt giúp nàngkhám xem một chút.

Sau đó, Lam Linh xuống giường, đem tóc vén lên, liền bước ra khỏi phòng.

Đến trong viện, Lam Linh ngẩng đầu nhìn ánh trăng dịu dàng, nghe thanh âm gió thổi qua rừng trúc sột soạt sột soạt, ngửi trận trận Tùng Trúc thơm ngát, trong đầu văng vẳng tiếng tiêu lúc Yến Kinh Hàn giận dỗi rời đi.

Lam Linh oán hận lắc đầu, nhưng lại bỏ đi không được!

Lúc này, quản gia Tạ An dẫn vài tên thị vệ bưng cái mâm tiến vào sân nhỏ, tiến đến trước Lam Linh, thi lễ một cái rồi nói: "Vương phi, vương gia nói rằng ngài không cần chờ ngài ấy dùng bữa, ngài ấy sẽ đến sau."

Hình như có gì đó bí ẩn về quá khứ của hai người này nha, chờ mong a...
Bình Luận (0)
Comment