Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 95.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay ta đăng sớm, mai ta đi cả ngày nên ko đăng nha mn.

Editor: Yosa_Truong

"Không cần, nàng nhớ viết giấy cam đoan là được." bàn tay của Yến Kinh Hàn buông đôi tay nhỏ bé của Lam Linh ra, tiếp tục luồng xuống phía dưới, đồng thời môi mỏng áp vào bên tai Lam Linh, nhẹ nhàng gặm cắn.

Lam Linh khép chặt hai mắt lại, khóe miệng trong lúc lơ đãng phát ra vài tiếng ngâm khẽ, lúc này, hô hấp của Yến Kinh Hàn cũng không khỏi có phần căng thẳng hơn!

Hơi thở ấm áp phun ở trước ngực cùng cảm giác tê dại đang dần dần ăn mòn đại não của Lam Linh, giờ khắc này Lam Linh không hiểu tại sao tình hương đến bây giờ cũng chưa có phát tác, nhưng Yến Kinh Hàn từ sớm đã biết rất rõ!

Không biết qua bao lâu, Yến Kinh Hàn ngẩng đầu lên nhìn về phía thân dưới của Lam Linh, lập tức nhanh chóng nháy mắt một cái, con mắt dần mất đi màu đục ngầu trước đây, nghiêng người, nằm im bên cạnh Lam Linh, đưa tay đem quần áo trước ngực Lam Linh lôi lôi kéo kéo.

Động tác này của Yến Kinh Hàn làm đôi mắt của Lam Linh đột ngột mở ra, cúi đầu nhìn về phía trước ngực của mình, ẩn ẩn hiện hiện, xuyên qua ánh sáng còn có thể thấy rõ dấu răng môi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh lập tức đỏ bừng một mảnh, cuống quít đem quần áo trước ngực che chắn lại.

Lam Linh không dám hỏi Yến Kinh Hàn tại sao lại không tiếp tục, hắn không tiếp tục giúp nàng giải tình hương sao?

Lam Linh thậm chí còn không dám nhìn Yến Kinh Hàn, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác như có cái gì đó tuôn trào trong thân thể vừa nãy, loại cảm giác này mặc dù xa lạ, nhưng thật sung sướng, Lam Linh vẫn cho rằng nữ nhân đều là vì tình mà tự nguyện, nhưng nàng không hề yêu thương Yến Kinh Hàn, vì sao lúc hắn hôn nàng, trong thân thể của nàng lại xuất hiện cảm giác sung sướng?

"Nàng thích bản vương hôn à?" Thanh âm cực kỳ nghi hoặc của Yến Kinh Hàn đang văng vẳng bên tai Lam Linh, tai nàng lại nóng lên rồi!

"Vương gia, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi." Lam Linh đương nhiên sẽ không thừa nhận, hắn cũng không yêu nàng, nàng dựa vào cái gì thích hắn hôn nàng? Nàng đây là bất đắc dĩ! Lam Linh trong nội tâm tự trấn an bản thân.

"Phải không?" Yến Kinh Hàn rõ ràng không tin, đưa tay đem Lam Linh ôm vào trong lòng, lại nói: "Nếu như nàng thừa nhận nàng thích ta hôn nàng, vậy ta sẽ nói cho nàng biết ta vì sao lại không tiếp tục." Yến Kinh Hàn đem "Bản vương" đổi thành "Ta".

"Vương gia, ta cảm thấy ngài quá nhàm chán rồi đó." Lam Linh căn bản cũng không thèm quan tâm Yến Kinh Hàn làm gì, nàng cũng không muốn biết nguyên nhân, cùng lắm thì lúc tình hương phát tác, nàng hóa thân thành sói ăn hắn là xong.

"Kể từ khi nàng bước chân vào vương phủ của bản vương, bản vương đã không biết thế nào là nhàm chán."

Lời nói của Yến Kinh Hàn làm trong lòng Lam Linh nghẹn lại, những gì hắn làm chỉ là vì xem nàng là đồ chơi của hắn thôi sao?

Đáng giận!

"Vương gia, ta mệt quá, ngài chờ một lát nữa, nếu ta có làm gì bất kính với ngài, kính xin vương gia rộng lòng tha thứ." Lam Linh nhắm mắt lại, cảm giác phi thường mệt mỏi, mí mắt đều không nâng lên nổi.

Một lát sau, Yến Kinh Hàn chỉ nghe thấy người ở trong ngực đang phát ra tiếng hít thở đều đều, nhìn thiên hạ trong lòng đang từ từ tiến vào mộng đẹp, đôi mắt của Yến Kinh Hàn không khỏi tìm tòi nghiên cứu, lần đầu tiên hắn bắt đầu hoài nghi, Lam Linh thực là nữ nhi của Lam Trí Thân sao?

Lam Linh ngủ một giấc cực sâu, khi tỉnh lại, thấy trời còn chưa sáng, nàng thì như xưa vẫn nằm trong lòng Yến Kinh Hàn, nhưng Yến Kinh Hàn tựa hồ cũng không tỉnh dậy.

Nhìn Yến Kinh Hàn, Lam Linh lập tức nghĩ tới việc nàng tối hôm qua trúng tình hương, lập tức cẩn thận kiểm tra thân thể của mình, không có cảm giác đau lưng, hạ thân của nàng cũng không có cảm giác nào, điều này có nghĩa là tối hôm qua nàng không có ăn Yến Kinh Hàn, nhưng nếu như thế thì tình hương trong người nàng làm sao giải được?

"Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết thứ nàng muốn biết." Yến Kinh Hàn chẳng biết tỉnh lại lúc nào, mang theo một thanh âm khàn khàn treo trên tai Lam Linh, đồng thời buộc chặt cánh tay của nàng.

"Không muốn biết." Không phải là Lam Linh già mồm, chỉ là nàng không nghĩ như hắn, dù sao chuyện này đối với nàng mà nói đã không còn quan trọng nữa, trọng yếu là tình hương đã được giải là tốt rồi.

"Vương phi, bản vương tối hôm qua không có giậu đổ bìm leo, cháy nhà hôi của, nàng chẳng những không hề cảm kích bổn vương, mà còn cố ý cùng bản vương đối nghịch, nàng nói xem, bản vương có thể làm lại chuyện hôm qua không?" Yến Kinh Hàn vừa nói vừa cắn lên vành tai như ngọc của Lam Linh.

"Có ý gì? Ngài nói rõ ràng đi!" Lam Linh tránh né, đẩy môi mỏng của Yến Kinh Hàn ra.

"Chuyện hôm qua nói sau đi." Yến Kinh Hàn bắt lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của Lam Linh, môi mỏng nhanh chóng đè xuống.

Không hề nghi ngờ, dù lãnh thổ của Lam Linhđang từng bước một thất thủ, Yến Kinh Hàn vẫn chưa thỏa mãn!

"Có thể nói không?" hơi thở Lam Linh không yên, muốn đem ma trảo trước ngực nàng đẩy ra, nhưng người nào đó lại cứ làm theo ý mình!

"Hôm qua trước khi nàng đến chỗ của ta, tình hương đã được giải." xúc cảm mềm mại làm cho Yến Kinh Hàn muốn ngừng mà không được, dục vọng nguyên thủy trong thân thể như muốn tuôn trào, hô hấp bắt đầu không yên!

Lam Linh vừa nghe, trong đầu một tiếng ầm vang, sau đó đẩy Yến Kinh Hàn ra, ngồi dậy, cả giận nói: "Yến Kinh Hàn! Ngài nếu đã biết rõ tình hương của ta đã được giải, ngài còn bức bách ta viết giấy cam đoan làm gì, đồ khốn kiếp vô sỉ!"

Lời nói mang theo nồng đậm mùi thuốc súng Lam Linh làm cho dục hỏa trên người Yến Kinh Hàn nhanh chóng biến mất, mày kiếm nhanh chóng nhíu lại, đồng thời ngồi dậy, "Trước lúc nàng viết giấy cam đoan, bản vương không có thăm dò mạch tượng của nàng, làm sao có thể biết rõ tình của nàng hương đã được giải? Còn nữa, bản vương mặc dù buộc nàng viết giấy cam đoan, nhưng cũng không có cháy nhà hôi của muốn nàng, mà lúc này, nàng đã không đội ơn bản vương thì thôi, còn nhục mạ bản vương như thế, xem ra bản vương đối với nàng quá phóng túng rồi!" Nói xong, Yến Kinh Hàn không hề nhìn Lam Linh, nhanh chóng xuống giường.

Yến Kinh Hàn nói những câu sắc bén như đao nhọn, mang theo rõ ràng tức giận, trong đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy là băng hàn se lạnh!

Lam Linh lập tức lặng thinh không nói được gì, ý thức được là mình đã hiểu lầm hắn, tức giận trong lòng sớm đã không còn sót lại chút gì.

"Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngài rồi." Lam Linh tự biết đuối lý, yếu ớt mở miệng, đi theo Yến Kinh Hàn xuống giường.

Yến Kinh Hàn không để ý đến Lam Linh, mặc quần áo tử tế, Lam Linh nhếch miệng, đem y phục sửa sang lại thỏa đáng.

"Thanh Phong!" Yến Kinh Hàn đứng bên ngoài gọi một tiếng.

"Gia!" Phong nhanh chóng tiến vào gian phòng.

"Đưa vương phi trở về." Yến Kinh Hàn phân phó một câu, vẫn không có nhìn Lam Linh một cái.

"Vâng!" Thanh Phong nhìn về phía Lam Linh, giọng nói mang theo một tia cứng nhắc, "Vương phi, xin mời."

Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn một cái, cũng không nói gì nữa, đi theo Thanh Phong nhanh chóng ra khỏi phòng.

Một lát sau, Lam Linh đi vào gian phòng của mình, nhìn quanh một vòng, thấy trong phòng không có một dấu vết đánh nhau nào, biết rõ việc thu thập Lam Ngọc đối Lăng Sương mà nói căn bản không cần tốn nhiều sức, không khỏi bắt đầu hâm mộ thân thủ phi phàm của Lăng Sương.

Lam Linh đi vào bên cạnh bàn ngồi xuống, chậm rãi nghĩ tới lời nóicủa Yến Kinh Hàn, ngầm bực bội chính mình nhất thời xúc động, ở tình huống không biết rõ ràng, dùng một câu nói đã chọc giận Yến Kinh Hàn, còn bỏ lỡ cơ hội đạt được đáp án.

Lam Linh biết rõ lúc này đây Yến Kinh Hàn thực sự bị mình chọc giận rồi, nàng lại không thể lấy được thông tin cần biết trên người hắn, hơn nữa nàng lại càng không thể nhắc tới hai chữ tình hương.

Nhưng độc trên người nàng là do ai giải? Ai đã giúp nàng giải? Nàng vì sao một chút cũng không biết?

Lam Linh nghĩ tới Lăng Sương, từ lúc ăn xong cơm tối đến lúc đi tìm Yến Kinh Hàn, nàng chỉ thấy qua Thu Diệp cùng Lăng Sương, Thu Diệp, Lam Linh cảm thấy nàng ta căn bản cũng không biết rõ chuyện tình hương, còn nếu như là Lăng Sương, nàng ta nếu như đã có thể giúp nàng giải, vì sao còn muốn cho nàng đi tìm Yến Kinh Hàn? Lam Linh trăm mối tơ vò.

"Lăng Sương." Lam Linh nhè nhẹ kêu một tiếng, muốn hai mặt một lời hỏi rõ, nhưng Lăng Sương cũng không xuất hiện.

Lúc ăn sáng, Yến Kinh Hàn vẫn giữ vẻ mặt băng sương như cũ, nhìn cũng không có nhìn Lam Linh một cái, Lam Linh tự biết đuối lý, không dám trêu chọc hắn.

Sau khi ăn xong, Lam Linh liền đi theo Yến Kinh Hàn lên xe ngựa, chậm rãi rời khỏi Lam tướng phủ.

Chắc các nàng đọc tới đây cũng thất vọng ghê lắm, nhưng dù sao thì ý tác giả vẫn muốn hai người yêu nhau rồi từ từ làm sau.... :( biết làm sao giờ
Bình Luận (0)
Comment