*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ Bảo Chương cùng phụ thân bước vào lương đình, một đôi mắt to linh động lặng lẽ quét qua, liền thấy trong đình ngoại trừ Hiền phi nương nương còn có vị Ngụy vương “đã lâu không gặp”.
Trấn Bình hầu dừng lại ở bên ngoài mấy nước, khom người bái chào hai vị trong đình, “Vi thần kiến quá Hiền phi nương nương, kiến quá Ngụy vương.”
Nam tử triều đại này không hề lưu hành việc giữ gìn dung nhan, vậy mà Trấn Bình hầu dù hơn năm mươi tuổi, trên mặt vẫn được chỉnh lý sạch sẽ, bởi vậy thực sự không nhìn ra Trấn Bình hầu đã là người lên chức ngoại công.
Từ Bảo Chương dù sao cũng là người không có chức vụ, nhìn thấy quý nhân phải quỳ xuống, “Viên Viên kiến quá nương nương, kiến quá Vương gia.” Âm thanh giòn tan của thiếu niên vang vọng khắp lương đình, trong số các tiểu thư công tử Hiền phi xưa nay cưng tiểu công tử Từ gia nhất, vội gọi hai người đứng dậy, “Mau đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Lúc này Từ Bảo Chương vừa nhấc mắt, ánh mắt liền quét qua một ánh mắt khác trước mặt. Ngụy vương quay mặt đi ho khan hai tiếng, nói một câu, “Dậy, dậy đi.”
Ngụy vương này… Sao cứ luôn quái quái. Kiệm lời ít chữ không nói, hiện giờ tới cả nhìn thẳng vào mắt người khác cũng không nhìn.
Từ Bảo Chương nghi hoặc mà nghĩ, mãi đến tận khi phụ thân phía trước trầm giọng gọi, “Viên Nhi.”
Lúc này thiếu niên mới hồi phục tinh thần, vội nói, “Tạ ơn nương nương, Vương gia.”
Từ Bảo Chương đứng bên cạnh phụ thân, Hiền phi thì hàn huyên cùng Trấn Bình hầu. Trấn Bình hầu là thần tử tâm phúc của Kim thượng, lại dùng một con mắt đổi lấy bình yên nơi biên cương Đại Trịnh, Kim thượng đối với Hầu gia xưa giờ cũng thân thiết hơn rất nhiều. Những năm nay, Kim thượng vẫn luôn suy nghĩ cho gia phong của Hầu gia, có điều Trấn Bình hầu bây giờ hiếm khi hỏi đến chuyện trong triều, ít nhiều có chút dáng vẻ muốn làm trí sĩ về quê, ý định cởi giáp về vườn.
Hiền phi nói, “Đợt này khí trời chợt nóng chợt lạnh, Hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến thân thể Từ khanh, lúc trước nghe nói ngươi đổ bệnh nhẹ đã muốn gọi Thái y đến quý phủ bắt mạch giúp ngươi.”
“Tạ ơn bệ hạ và nương nương quan tâm, vi thần chẳng qua chỉ nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe hoàn toàn, chớ nên làm phiền Thái y.”
Thân thể võ nhân chung quy vẫn khá rắn chắc, Hiền phi gật đầu, không biết nghĩ đến điều gì mà cười nói, “Nói ra, tết Nguyên tiêu Từ cáo mệnh vào cung, bổn cung thấy thân thể y đã khôi phục nguyên khí, bây giờ trong Từ phủ toàn là công tử, vừa lúc hai năm này nên gắng sinh thêm một nữ nhi, cho đủ tử nữ song toàn.”
Nhắc đến Viện quân của chính mình, trên mặt Trấn Bình hầu liền nhiều thêm vài phần ý cười. Hiền phi dưới gối không có tử nữ, khó tránh khỏi thích tham gia vào trận náo nhiệt này. Hai người một bên chuyện phiếm việc nhà, một bên khác, đôi mắt của Từ Bảo Chương cũng không nhịn được nhìn Ngụy vương —
Nói ra, không biết có phải ảo giác của y không, Ngụy Vương gia này dường như đang trốn tránh y, hai con mắt cứ nhìn đi nơi khác. Hắn càng trốn thì Từ Bảo Chương lại càng hiếu kỳ, ban đầu còn lén lén lút lút đánh giá, sau đó liền phát hiện, y nhìn bên trái Ngụy vương liền quay bên phải, y nhìn bên phải Ngụy vương liền cúi mặt xuống, tóm lại cứ chết sống không chịu đối diện tầm mắt với y.
Thực sự là kỳ quái. Từ Bảo Chương nghi hoặc nghĩ.
Không riêng gì vậy, Ngụy vương này cũng coi như là mỹ nam tử khó gặp, mặc dù chỉ thấy qua một hai lần Từ Bảo Chương cũng sẽ không quên bộ dạng hắn. Làm người ta khó hiểu nhất chính là, Ngụy vương này, luôn cho y một loại cảm giác quen thuộc…
Ánh mắt thiếu niên quăng tới nóng rực như lửa, Lý Vân Tễ vừa lo lắng mình bị lộ, vừa không nhịn được muốn nhìn người đối diện, cả người đều là dáng vẻ không dễ chịu.
Một lớn một nhỏ này ở một bên đầu mày cuối mắt, Hiền phi trước giờ vẫn vô cùng cẩn thận, làm sao lại không phát hiện ra cho được. Mắt thấy Ngụy vương sắp bị “bức” tới cùng đường mạt lộ, nàng không khỏi đứng ra giải vây nói, “Vì sao Viên Nhi cứ nhìn chằm chằm Ngụy vương vậy, khiến Vương gia của chúng ta bị nhìn đến ngượng ngùng.”
Từ Bảo Chương hiếm khi đỏ mặt, vội xin lỗi, “Là Viên Viên bỏ qua phép tắc, thỉnh Ngụy vương chớ trách móc.”
Hiền phi lại nhìn Lý Vân Tễ, “Vương gia cũng thật là, da mặt mỏng như vậy, tương lai sao có thể làm mai với người ta?”
Làm mai với người ta? “Người ta” này, rốt cuộc là chỉ người khác, hay là…?
Lời của nương nương nói đúng là lập lờ nước đôi. Những người đang ngồi, ngoại trừ thiếu niên ra không ai là kẻ tầm thường. Sắc mặt Trấn Bình hầu không thể hiện gì, lông mày lại hơi nhíu nhíu một chút, còn Lý Vân Tễ thì bỗng dưng nắm chặt song quyền, trái tim âm thầm nhảy lên, đoán không ra ý tứ của Hiền phi. Chỉ có Từ Bảo Chương là một bộ thấy cực kỳ có lý — Ngụy vương này thật sự đủ “nội liễm”, có điều cứ như vậy, y cảm thấy hắn càng lúc càng giống như đã từng quen…
Cũng may, trong đầu Từ Bảo Chương chưa bao giờ liên tưởng giữa Ngụy vương không quen nói nhiều với Ngụy huynh trời sinh người câm, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện ra hai người kỳ thực là một.
Nhưng mà, đối với sự thăm dò của Hiền phi, Trấn Bình hầu chấn chỉnh lại tâm tư, lập tức cung kính nói, “Đại trượng phu không lo không có vợ, chẳng qua là thời điểm chưa tới mà thôi. Vương gia tướng mạo hơn người, nhất định có thể tìm được giai nhân hợp ý.”
Hiền phi nghe vậy, âm thầm tiếc nuối thay Lý Vân Tễ một phen, trên mặt chỉ gật đầu cười nói, “Vậy thì xin nhận lời chúc lành của Hầu gia.”
Phụ tử Trấn Bình hầu ngồi một lát, sau đó liền đứng dậy cáo lui.
Lúc Từ Bảo Chương rời đi với phụ thân, nghĩ đến tin đồn vô căn cứ gì đó, liền không nhịn được liếc nhìn về phía sau, nói, “Ngụy vương này nhìn cũng không tệ, sao lại không ai muốn chứ…”
Lời đại nghịch bất đạo này không cẩn thận bị Trấn Bình hầu nghe thấy, nhìn phụ thân quay đầu lại, Từ Bảo Chương vội vã cấm khẩu, không còn dám nói bậy nữa. Nhưng Trấn Bình hầu chỉ nhìn nhi tử lắc lắc đầu, sau đó nhanh chân bước đi.
Hai phụ tử họ dần dần đi xa, Hiền phi nương nương vừa quay đầu lại liền thấy gương mặt Ngụy vương cứng đờ ra, thần sắc nghiêm túc, nắm tay siết chặt, không biết đang tự suy nghĩ điều gì.
Đều đã đến mức độ này rồi, không bằng… đẩy hắn thêm một phát.
Hiền phi cười cười, gọi một tiếng Vương gia, trực tiếp gọi hồn Lý Vân Tễ về, sau đó mới mỉm cười hỏi, “Vương gia, theo ý ngươi, vị Từ tiểu công tử này tốt hay không tốt?”
Lý Vân Tễ đang trong lúc tâm trí rối loạn, không đoán ra vì sao nương nương lại hỏi như vậy, chỉ thành thực đáp, “Đương, đương, đương nhiên… rất tốt.”
Vốn phải biết, Thập Cửu Gia nếu như nói cũng được, đó chính là rất tốt; nói tốt, đó chính là thập toàn thập mỹ; còn nếu rất tốt…
Lại nghe Hiền phi mỉm cười nói, “Nếu Thập Cửu Gia cũng cảm thấy được, vậy xin chỉ hôn Viên Nhi cho Tấn vương cũng là một chuyện tốt đẹp, Vương gia nghĩ thế nào?”
Lý Vân Tễ mới đụng phải một cái đinh mềm ở chỗ Trấn Bình hầu, câu này của Hiền phi không thể nghi ngờ chính là lời cảnh tỉnh hắn. Hắn tự biết mình và Từ Bảo Chương không hề xứng đôi, chỉ lo thiếu niên cự tuyệt nên vẫn luôn không chịu nói rõ thân phận. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới, thiếu niên cũng đã đến lúc thích hợp để kết hôn.
Vừa nghĩ tới việc thiếu niên trong lòng mình phải gả cho người khác, Lý Vân Tễ nhất thời cảm thấy lòng dạ xoắn một phát, đau hơn đao cắt…
“Vương gia?”
Sau khi Lý Vân Tễ hoàn hồn liền đáp, “Thần… thần có việc, trước tiên xin cáo, cáo lui.”
Đợi Vương gia hốt hoảng bỏ đi, nương nương mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, buông một tiếng thở dài. Thái giám tổng quản Trần Phương đi tới, rót thêm trà cho nương nương rồi hỏi, “Nương nương vì cớ gì cứ muốn làm khó dễ Thập Cửu Gia như vậy?”
Ngụy vương có ý với Từ tiểu công tử, làm sao giấu nổi hai người đã thành tinh trong cung này.
Hiền phi liền nhắc lại cố sự của Trương Nghi và Tô Tần thời Đông Chu, tổng quản nghe một lần liền thông, cười nói, “Là nô tài ngu muội, thì ra nương nương chính là đang dùng phép khích tướng.”
Tuy là phép khích tướng, có dùng được hay không còn phải xem Thập Cửu Gia có thể suy nghĩ minh bạch nổi không.
Ban đêm, Từ Trường Phong kể lại việc hôm nay vào cung gặp mặt Trắc phi Thái tử với Viện quân, “Tâm trạng Quân Nhi không tệ, tiểu Quận chúa cũng ngoan ngoãn, ngươi có thể yên tâm.”
Thẩm Kính Đình gật gật đầu, cầm một cái hộp gấm ra, “Lúc trước ta sai người đánh một đôi trường mệnh tỏa, lần này quên mất đưa quan nhân mang vào cung.”
长命锁 – trường mệnh tỏa
Từ Trường Phong nhìn đôi kim tỏa kia, quả thực tinh xảo đáng yêu. Hắn nói, “Lần sau ngươi vào cung, tự đưa cho nàng cũng tốt.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Thẩm Kính Đình lại thu hộp về cẩn thận. Từ Trường Phong ngắm nhìn y, chung quy vẫn không nói ra những lời dưới đáy lòng — Từ Anh Lạc tuổi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, không lo không sinh được hài tử. Nhưng mà, hôm nay nương nương nói chuyện riêng với hắn, trong lời nói có bao nhiêu ám chỉ, Thái tử không đặt trái tim trên người nàng.
Trái tim không đặt trên người nàng, hẳn là ở trên người thiếp phi? Nương nương vậy mà lại nở nụ cười quái lạ, đáp, “Ai biết được?”
Con cháu tự có phúc của con cháu, Từ Trường Phong thở dài, lại nghĩ tới một đứa con khác của mình, “Chuyện của Viên Nhi, ngươi có chủ ý gì chưa?”
Nhắc đến Từ Bảo Chương, Thẩm Kính Đình cũng không nhịn được phát sầu, “Tính ham chơi của Viên Viên rất mạnh, gần đây ngược lại không gây họa gì, có thể là rốt cuộc cũng lớn rồi, đã đến lúc nên ràng buộc nó.”
Khào tử một khi sắp tới triều kỳ, tình hương trên người tỏa ra càng lúc càng dày, còn thả cho y chạy lung tung, Thẩm Kính Đình lo là sẽ chọc ra chuyện lớn. Từ Trường Phong gật đầu, trong phương diện quản giáo hài tử, hắn tự biết bản thân mình trước giờ không bằng Thẩm Kính Đình, sau đó lại hỏi Nguyên Hành và Nguyên Tiếp ra sao, đến lúc phu thê cởi quần áo nằm xuống, hắn lại nghĩ đến lời Hiền phi nói hôm nay, không khỏi nhắc lại với Thẩm thị. Gương mặt Thẩm Kính Đình thẹn thùng, dưới ánh lửa, cặp mắt nhu hòa đối diện khiến Từ Trường Phong nhớ tới dáng vẻ y lúc mới vào cửa thời niên thiếu.
Lại nói về Từ Bảo Chương, y thầm nghĩ đến lời nhũ mẫu trong cung nói, cả buổi tối cứ ôm chặt chăn. Y tức tốc muốn làm rõ chuyện này, rồi lại mơ hồ cảm thấy sợ sệt.
Sợ? — Rốt cuộc là sợ cái gì, thiếu niên cũng không nói rõ được. Y chỉ biết là, nếu như, y nhất định phải gả cho một người —
Trong đầu Từ Bảo Chương nhất thời hiện ra một bóng dáng mơ hồ. Hắn thân trường hạc lập, mắt sáng như đuốc, trong tay cầm trường cung, siêu việt bất kham…
“Thiếu gia, thiếu gia.” Mê Hồ gọi vài tiếng, Từ Bảo Chương giật mình một phát, cuối cùng cũng coi như lôi lại thần trí trở về. Mê Hồ nghiêng người sang nhìn thử, liền thấy trên tờ giấy Từ Bảo Chương đang vẽ một nam tử cầm cung, thân hình to lớn, tuấn dật phi nhiên, thế nhưng… Mê Hồ tò mò hỏi, “Thiếu gia, sao người này lại không có gương mặt?”
Thiếu niên luống cuống tay chân che bức họa xuống dưới quyển sách, giấu giếm nói, “Hiện, hiện tại là giờ gì?”
Gã sai vặt đáp, “Hiện tại sắp giờ dậu!”
Từ Bảo Chương đột nhiên nhớ ra, “Nguy rồi, ta đã hẹn với Ngụy huynh, giờ dậu sẽ gặp nhau ở ngõ Thành An.”
Sau khi Mê Hồ ra ngoài với công tử, mới biết Từ Bảo Chương đến ngõ Thành An, thật ra là muốn đi Vân Thiều phủ. Cả người hắn đều thấy không ổn — Vân Thiều phủ, cái tên này nghe thì phong nhã, trên thực tế chính là giáo phường ty. Hơn nữa, cái nơi đó, tới Nhị gia cũng không dám đi, Từ tiểu công tử một khào tử thì đi làm gì?
Từ Bảo Chương đương nhiên biết Vân Thiều phủ chính là giáo phường ty, có điều vấn đề ở chỗ, y cứ tưởng rằng giáo phường ty chỉ là nơi nghe người ta đàm khúc ngâm thơ. Mấy ngày trước y nghe người ta nói, tối nay giáo phường ty sẽ chọn ra “Hoa Trạng nguyên”, cũng coi như là một chuyện hay, liền mời Ngụy huynh gặp nhau ở ngõ Thành An.
Lý Vân Tễ không biết hôm nay thiếu niên mời hắn ra, lại là muốn đưa hắn đi dạo hoa lâu. Lúc Ngụy vương nhìn thấy ba chữ “Vân Thiều phủ” sáng loáng trên tấm biển, vẻ mặt sau tấm mặt nạ có thể nói là tương đối đặc sắc.
Từ Bảo Chương hôm nay cũng ăn mặc như thư sinh, thấy người vào cửa nối tiếp không dứt liền vỗ vỗ quạt lên bả vai Lý Vân Tễ, “Ngụy huynh, mời.”