Thời gian trở thành một khái niệm không trọng yếu. Nhưng không để ý tới nó, nó lại thong thả trì trệ mà trôi qua.
Có đôi khi– chỉ không bị cồn và ngược dục mê đắm, Thiếu Hoa mới có thể bình tĩnh suy nghĩ, cuộc đời hắn đã kết thúc. Quá rõ Âm mưu và Ái tình. Yêu và Hận, Bị người giết và Giết người. Hết thảy đã phô bày, nhân sinh còn gì để chờ mong nữa đây?
Thiếu niên đó từng nói con người khi còn sống không nên là một bộ phim điện ảnh, cậu ta chỉ đúng phân nửa. Thiếu Hoa không sợ hãi cho những năm tháng sau này của mình, chẳng qua chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt…
Lúc này hắn bắt đầu càng gặp nhiều ác mộng. Hỗn tạp. Có khi vui mừng, có khi kinh hách. Nhiều nhất là mơ thấy một chuyến xe lửa hoặc ô tô lao nhanh vào đường hầm tăm tối. Hắn luôn muốn biết phía sau đường hầm là cái gì, nhưng chưa bao giờ được như nguyện.
Vì thế Thiếu Hoa có một bí mật nhỏ. Ban ngày hờ hững mà hàng đêm trong mộng không thể ngừng háo hức quan tâm.
Mùa thu rất nhanh trôi qua, gió lạnh thấu xương của đông giá lặng yên tiến đến. Thiếu Hoa vốn sợ lạnh, giờ lại càng không thích ra ngoài. Trần thị huynh đệ cách năm ba hôm nới đến nơi này, Thiếu Hoa không hoan nghênh cũng không phản đối, nhưng trên phương diện ***, cũng là hoàn toàn thuận theo cùng hưởng thụ .
Hôm nay đến lượt Trần Tiệp tới. Ngựa quen đường cũ thẳng tiến phòng Thiếu Hoa, hắn liền miễn cưỡng cười mị hoặc. Trần Tiệp không tự chủ đưa tay bật công tắc đèn ngủ màu hồng, nhìn cho rõ gương mặt câu hồn đoạt phách kia. Lúc còn rất nhỏ y nghe nói qua, mỹ nhân thực sự là theo năm tháng trôi càng ngày càng hiển hiện phong tư, giờ gặp Thiếu Hoa hắn mới hiểu được hàm nghĩa phía sau những lời này.
Trong nháy mắt y cư nhiên hơi nổi lên đau lòng.
Nhưng lúc này hai cánh tay đã vòng qua cổ y, Thiếu Hoa nheo mắt không nói chuyện, tà tà nhìn y. Trần Tiệp cười khổ, y không thể chống cự loại dụ hoặc này:
”Sáng sớm đã uống rượu, cậu mắc tội gì…… Đợi một chút, áo khoác của ta.”
”Hôm nay tôi không hề uống.”
Thanh âm Thiếu Hoa trầm thấp mà rõ ràng, hành động lại tương phản. Hắn ngăn Trần Tiệp cởi áo, hai chân quang lỏa mà thon dài khẩn cấp quấn quanh hông đối phương, nhẹ nhàng cọ xát thúc giục.
Trần Tiệp thỏa mãn nhìn hắn thỉnh cầu dục vọng. Không cởi quần áo, y chỉ lộ ra phân thân rồi rất nhanh đem nó vọt vào trong thông đạo đối phương. Thân mình giao triền đầy nhục dục, không thể phủ nhận, hai người đều dị thường khoái cảm.
Nhưng chỉ có như thế là không đủ. Trần Tiệp tinh tường biết Thiếu Hoa có bao nhiêu mãnh liệt. Y biết người dưới thân này muốn cái gì. Cần thô bạo, đi tới tận cùng mặc thân thể đau, tra tấn bức bách đến cực điểm. Đồng thời y cũng hiểu rõ nguyên nhân. Giống như ma tuý với con nghiện – cồn phục vụ cho ma men, thống khổ là say mê, lại có lẽ là một loại tha lỗi.
Cả hai loại này Trần Tiệp đều không có lời nào để bình luận.
Tuy vậy bọn y không nghĩ sẽ đem hắn làm đến ra huyết. Lập trường thay đổi, năm tháng dường như đồng thời theo chân bọn họ mở ra cảnh cửa khoái lạc.
Chỉ có nhanh chóng ôm lấy người này, đùa bỡn từng nơi trên thân thể đối phương, dùng sức đâm thọc. Bọn họ trong lúc đó, trừ bỏ tìm kiếm, chính là thống khổ; Trừ bỏ giãy dụa, chính là phai nhạt. Bóng ma Tử vong như cánh chim mang theo mùi máu tươi thản nhiên, giang rộng trên không phiêu đãng.
Nơi này là Nhân Gian, là Địa Ngục, cũng là Thiên Đường.
”Cậu không hỏi ta lần này vì cái gì đến một mình?”
Sau một hồi thở dốc, Trần Tiệp ôm lấy Thiếu Hoa, không chút để ý đặt câu hỏi.
”Ngươi giết hắn?” Thiếu Hoa thờ ơ nhắm hai mắt.
”Điều này có thể xem như là hy vọng của cậu?”
Trần Tiệp nhìn chăm chú đôi môi bạc màu khẽ mím lại, cơ thể Thiếu Hoa dựa sát vào lòng y. Bọn họ sắc đồng dạng đều vô cùng bình tĩnh.
”Không phải.” Câu trả lời rõ ràng, khoé môi nhếch lên, ”Cậu nghĩ rằng hai chữ đó với tôi còn tồn tại sao?”
Ánh mắt Trần Tiệp xẹt qua trên bàn hỗn độn báo buổi sáng. Những trang báo ảnh chụp màu sắc rực rỡ, vài trang là chân dung Trần Tĩnh, bên cạnh còn có một nữ nhân lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa .
Về lễ đính hôn, nguyên bản Trần Tĩnh chưa hề thông báo. Trong tình cảnh này, Trần Tiệp đơn giản nói ra một câu.
”Đây không phải là sự thật.”
”Có quan hệ tới tôi sao?” Thiếu Hoa châm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, vẻ mặt hắn cư nhiên không phải lạnh lùng, cũng không bối rối. ”Chung quy mỗi người đều phải trưởng thành. Thiếu niên lông bông, chẳng qua là một chốc hoang đường. Phân biệt là có người có thể quay đầu, có kẻ không thể…”
Hận sao? Có lẽ. Nhưng nhiều hơn là thẩm thấu nỗi tĩnh mịch tuyệt vọng.
Trần tiệp trong một khắc rốt cục ra quyết định. Y rút ra nam căn rồi lập tức đâm vào trong Thiếu Hoa, thở dài một hơi:
”Có chuyện, có lẽ cậu sẽ không muốn biết. Anh trai rắc rối của cậu đã chết.”
”Nga?” Thiếu Hoa không chút biểu tình, ”Chờ tôi đi nhặt xác?”
”Đã được hoả táng.” Trần Tiệp không để ý tới hắn, tiếp tục nói, ”Nghe nói bọn cho vay nặng lãi làm. Hơn nữa, bọn chúng chuẩn bị bán con gã để gán nợ.”
Thiếu Hoa mí mắt nhảy một chút, lặng im. Trần Tiệp nhìn hắn thật sâu, cũng không nói thêm lời nào.
Mùa đông năm nay còn chưa qua, bên cạnh Thiếu Hoa đã xuất hiện cái đuôi nhỏ. Nam hài tầm 3 – 4 tuổi tò mò ham chơi, thường xuyên bám lấy ống quần Thiếu Hoa, mồm miệng không ngừng muốn ăn, muốn ôm, muốn tắm rửa, muốn chơi. Thiếu Hoa bị thằng bé cuốn lấy phiền muốn chết, bao nhiêu lần muốn đá nó đến cô nhi viện, nhưng chỉ tính như thế mà không hề động tay.
Trần Tiệp – Trần Tĩnh cùng Thiếu Hoa hoan ái chợt giảm. Trần Tiệp có đôi khi trong lòng không biết giải thích tư vị này là gì, nhưng nhìn Thiếu Hoa mỗi ngày mỗi vui vẻ sáng lạn, âm thầm nghĩ mình may mắn đã làm chuyện này.
Y nhớ tới chuyện thiếu niên mỹ mạo kia lặng yên lẻn vào văn phòng. Thiếu niên như Thiên Sứ có nụ cười trong suốt, gương mặt nhợt nhạt. Thiếu niên nói, anh có thể chọn không thực hiện. Nhưng anh cũng không hy vọng suốt đời nợ Thiếu Hoa, cả đời thấy một kẻ giảo hoạt? Tôi biết anh muốn gì. Trên đời chẳng có chuyện gì không có khả năng xảy ra. Chỉ cần còn sinh mệnh là còn có hy vọng.
Trần Tiệp lo lắng hồi lâu. Cuối cùng y quyết định sẽ làm.
Thiếu hoa ôm tiểu nam hài đang nghịch nước. Ánh mặt trời chiếu qua bọt nước trong suốt, hai thúc cháu khuôn mặt hình dáng có vài phần xấp xỉ.
Nhưng đó chỉ là giả dối. Không có con. Không bán đấu giá. Thiếu Cường quả thật đã chết, gã trừ bỏ oán hận thì không lưu lại bất cứ điều gì. Nam hài này chẳng qua là bọn Trần Tiệp căn cứ theo tư liệu, lựa chọn từ mấy trăm đứa trẻ trong cô nhi viện rồi đem về.
Dù là như vậy, nhưng có vấn đề gì? Trần Tiệp tầm mắt truy đuổi Thiếu Hoa, hắn lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt gặp nhau, khẽ cười một chút. Như vậy cũng đủ. Trần Tiệp cũng mỉm cười. Cho dù thật sự là lãng khách lang bạt, vẫn sẽ có kỳ tích.
Giữa bọt nước bắn tung, Thiếu Hoa nắm bàn tay non mịn nhỏ bé, cảm nhận được mạch máu đập liên tục, trong lòng bình yên an ổn. Nguyên lai đây là một sinh mệnh, là chuyến xe lửa đi tới phía bên kia đường hầm trong mộng mà hàng đêm hắn truy tìm, bắt đầu mới với cuộc sống mới.
Bọn họ cùng mỉm cười, ở phía xa, một thiếu niên tuyệt mĩ cũng đang nhẹ nhàng cười.
Làm thế nào có khả năng anh cứ thế mà chấm dứt sinh mệnh. Tôi nói rồi, tôi muốn anh sống thật thoải mái vui vẻ…
Tôi sẽ trở về.
[ Lời tác giả: Đáng sợ chư vị, lưu lại một cái chuyện xưa quỷ dị chờ đợi kết cục. Đột nhiên ta rất muốn học tập Nghê Khuông (*), đem người ngoài hành tinh giải quyết nan đề, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định láng giềng nước bạn hoà thuận, không lấy vấn đề của Địa Cầu nhỏ bé phiền toái bọn họ. Cuối cùng, ta phải nói, một người muốn nhàn hạ, này thật sự là không đúng .]
(*) Nghê Khuông: Một tác giả viết truyện giả tưởng của Trung Quốc. Nghê Khuông tên thật là Nghê Diệc Minh, sau đổi thành Nghê Thông rồi Nghê Khuông, nguyên quán Chiết Giang, sinh năm 1935 ở Thượng Hải, năm 1957 chuyển đến Hong Kong. Từng làm công nhân in, tiến lên người đọc bông, rồi cán bộ biên tập, tóm lại là tự học thành tài.
Nghê Khuông từng trải nhiều, bản tính hài hước, ghét thói đạo mạo, lắm hứng thú kỳ cục và vô khối ý tưởng quái gở. Chẳng hạn không biết lái xe nhưng rất ham ô tô, có lần ông mua ô tô về tháo rời ra rồi mày mò ráp lại từng linh kiện như cũ.
TÁC PHẨM
Cre: blog.daobachlien.com
Hoàn.
Xong rồi đấy -.-