CHƯƠNG 42
Ngày ấy thoát khỏi Thập Thôn Điếm quả thật đúng là thê thảm. Kim Hàn thì không sao rồi, nhưng Tiền Tiểu Phi chưa bao giờ chạy thục mạng như vậy, cho nên chưa được mười dặm hắn đã thà chết không chạy nữa.
Nếu mệt tới chết, thà để Chu Duẫn Sa bắt cho xong – đây là nguyên văn lời Tiền Tiểu Phi.
Mà Trịnh Ngân Tử tiên sinh tuy phải chạy trốn vẫn giữ được phong thái nguy không loạn biến không sợ, khiến cho Kim Hàn quả thật mở rộng tầm mắt. Vừa chạy trốn vừa nhàn nhã cắn hạt dưa chỉ là trò trẻ con, Trịnh Ngân Tử của chúng ta còn vừa chạy vừa viết, chữ viết không hề loạn dòng, đúng là vô đối.
Chuyện này ta gặp nhiều rồi – đây là nguyên văn lời Trịnh Ngân Tử.
Bởi vì trong lúc chạy trối chết không còn sức mở miệng, cho nên hai người Kim, Tiền chỉ có thể đồng thời nghĩ trong lòng – còn không phải tại ngươi rất hóng hớt sao!
Cứ như vậy, sau vài giờ chạy trốn, ba người dừng lại tại một thôn nhỏ trong núi. Sơn thôn này rốt cuộc cách Thập Thôn Điếm bao xa, theo hướng nào, cả ba người đều không rõ, nhưng nơi này dễ ẩn nấp, lại phải chạy thật xa mới tới, cho nên có lẽ Chu Duẫn Sa chưa thể tìm được họ ngay.
Nhưng cũng vì chỉ là một thôn nhỏ, nên chỗ nghỉ chân cũng không có, đừng nói là tửu lâu với khách ***, kể cả một cửa hàng cũng không gặp. Mà người trong thôn ai ai cũng đóng cửa, gặp người liền trốn, càng đừng nghĩ tới ở nhờ. Vì thế sau khi tìm chán chê, trời đã sắp tối, ba người rốt cuộc tìm tới một nơi vừa rộng lại vừa linh thiêng – miếu hoang.
“Ta cảm thấy sự việc càng lúc càng quá đáng nha…” Tiền Tiểu Phi nhìn nhìn, nói, “Chúng ta thật sự gặp phải công chúa Đại Minh? Có thể này sáng mai tỉnh dậy lại thấy mình ở trong nhà, tất thảy chỉ là một giấc mơ?”
“Có thời gian ngồi tưởng tượng không bằng lại đây giúp đi.” Nam nhân ôm cỏ khô đã giũ sạch gom thành một đống, cố gắng phủi sạch bụi, dù trong hoàn cảnh này, Kim Hàn vẫn không hy vọng tất thảy là mộng, bởi vì chỉ có nơi này mới có Tiền Tiểu Phi, cũng chỉ có ở đây bọn họ mới có thể không bao giờ tách ra.
Tiền Tiểu Phi cũng không thật sự muốn trở về thế kỷ hai mươi mốt, chính là hắn cảm thấy, không hiểu mình với cái Đại Minh này có thù hằn gì, mà cứ liên tục hết phiền toái này lại tới phiền toái khác, cứ giải quyết chuyện này lại nảy ra chuyện khác. [Bạn đã hoàn toàn vứt luôn yếu tố bản thân trong vụ này]
“Kỳ quái, sao ở đây lại có cỏ khô?” Trịnh Ngân Tử thò mũi vào nói.
“Phỏng chừng trước đây có khất cái gì gì đó ở đây, để lại thứ này.” Kim Hàn không ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc.
“Xem ra khi đó hẳn là có rất nhiều người, nếu không sẽ không để lại nhiều cỏ như vậy.” Trịnh Ngân Tử nhìn nhìn, đăm chiêu nói.
“Có lẽ vậy.” Kim Hàn lơ đãng trả lời, vẫn chuyên tâm vào việc “gom cỏ”.
“Ta nói, Kim đại hiệp,” Trịnh Ngân Tử rốt cuộc không chịu nổi, “Có thể liếc mắt nhìn ta một cái không?”
Nghe vậy, Kim Hàn cuối cùng cũng ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Trịnh huynh rốt cuộc muốn nói gì?”
Hít sâu một hơi, Trịnh Ngân Tử cố gắng bình tĩnh, thật lâu sau mới cười gượng, nho nhã lễ độ nói: “Nếu nơi này có nhiều cỏ khô như vậy, Kim đại hiệp có thể để cho Trịnh mỗ một ít không?”
“Ân?” Kim Hàn không hiểu.
“Chậm một khắc nữa thì tất cả cỏ trong miếu hoang đều trải ở chỗ Tiểu Phi huynh!” Trịnh Ngân Tử trợn tròn mắt, giận dỗi nói. Nếu không lên tiếng, đêm nay chắc chắn mình phải ngủ trên mặt đất lạnh băng rồi!
Cái gì gọi là phân biệt đối xử, cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, Trịnh Ngân Tử xem như hôm nay được biết rồi.
Kim Hàn nghe vậy mới nhìn lại, gần như toàn bộ cỏ trong miếu hoang đều bị hắn ôm hết lại trải vào chỗ Tiền Tiểu Phi sắp ngủ, một lớp lại một lớp, cũng dày không kém đệm giường là mấy rồi đi.
“Ha ha, ngượng ngùng, vừa rồi ta không chú ý lắm, để Trịnh huynh chê cười rồi.” Nói xong, Kim Hàn trải cỏ lại một lần nữa.
Tiền Tiểu Phi lần đầu tiên thấy Kim Hàn như vậy, ngốc ngốc thật là đáng yêu.
Mọi việc làm xong, trời đã tối hẳn. Ba người đốt lửa ngay giữa miếu, cũng xua tan không ít giá lạnh.
Kim Hàn và Tiền Tiểu Phi ngủ chung một chỗ, giống như vô số đêm trước, bởi vì lúc đầu chưa ngủ được nên lâu lâu lại tán gẫu mấy câu.
Trịnh Ngân Tử tiên sinh không có bình luận gì về việc này, bởi vì hắn còn đang vội vàng mở giấy bút ra múa bút thành văn!
“Nhìn xem, vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ai có thể đoán được hắn đang viết mấy thứ lá cải?” Tiền Tiểu Phi mặt đầy hắc tuyến nhìn nam nhân nghiêm túc đứng đắn đến không thể xâm phạm [thỉnh tham khảo vẻ mặt của Tư Mã Thiên khí viết [sử ký] ], cảm khái nói.
Kim Hàn không trả lời, hàn ý đột nhiên bao phủ quanh thân. Hắn có một dự cảm không tốt…
Ngày hôm sau, ác mộng của Kim Hàn trở thành sự thật.
Trịnh Ngân Tử tiên sinh để thư lại rời đi. Thực ra với một “bằng hữu” hành tung bất định như Trịnh Ngân Tử, đi về lúc nào là tự do của hắn, vấn đề chính là ở bức thư được để lại.
Hai huynh Kim Tiền: Mấy ngày nay ta ở chỗ nhị vị có được bí văn quý giá, quả thật là hiếm có khó tìm, vô cùng cảm kích. Giờ ta cần phải nhanh chóng cho in hồi mười bốn của [giang hồ bí văn], đành để lại thư rời đi, mong sớm ngày gặp lại.
Trịnh Ngân Tử kính thượng.
“Ngươi nói…” Thật lâu sau, Tiền Tiểu Phi mới chậm chạp mở miệng: “Cái bí văn có được ở chỗ chúng ta, rốt cuộc là cái gì a?”
Kim Hàn nuốt nước miếng, cũng choáng không kém: “Cái ta quan tâm là… mấy việc này qua ngòi bút thần kỳ sinh hoa của hắn, cuối cùng sẽ thành cái dạng gì?”
Tiền Tiểu Phi nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ: “Ý ngươi là hắn sẽ đem mọi chuyên vốn đã vô cùng kích thích…”
“… Càng trở nên khúc chiết ly kỳ.” Kim Hàn tiếp lời.
…
Thời đại nào thì sức mạnh của truyền thông cũng là không thể xem nhẹ.
“Hắn có lẽ sẽ hạ thủ lưu tình…” Tiền Tiểu Phi cố gắng tự an ủi.
Kim Hàn cầm lấy bức thư, không lưu tình vạch rõ sự việc: ” ‘Hai huynh Kim Tiền’, hắn viết họ của chúng ta như thế, cả dấu phẩy cũng không có, rõ ràng muốn nói chúng ta là ‘Kho kim tiền’ của hắn!”
Hai người im lặng.
Trịnh Ngân Tử, Trịnh Ngân Tử, cái nam nhân kia lúc nào cũng nghĩ tới kim tiền, mãi về sau vẫn luôn mang tới rất nhiều “phấn khích” cho nhị vị Kim, Tiền của chúng ta. [rơi nước mắt đồng cảm ~~]
Sáng sớm Trịnh Ngân Tử bỏ đi, giữa trưa hai người lại nghênh đón một vị khách thần bí khác. Ngay lúc Kim, Tiền đang chuẩn bị rời khỏi miếu hoang tiếp tục sự nghiệp vắt chân lên cổ chạy, vừa đi tới vửa, liền gặp một nam tử trẻ tuổi.
“Tại hạ Sở Vân,” Nam nhân thở nhẹ, nói, “Khổng Tiêu muốn đưa cho nhị vị thứ này.” Dứt lời lấy đồ ra đưa cho Tiền Tiểu Phi.
Nhìn nhìn đồ vật trong tay, Tiền Tiểu Phi hoàn toàn chết đứng. Liên tiếp một đám “lệnh bài” tới tay, giờ lại thêm một cái nữa, cho nên dù nó được chế tác hoàn mỹ, chạm trổ tinh vi, cũng không khiến hắn hứng thú được chút nào, nhưng dù sao một miếng gỗ bé tý cũng không làm ra họa gì được a!
Vì thế, Tiền Tiểu Phi quyết định nhét khổi Vân Long lệnh bài vàng nhạt kia vào gói đồ.
Đinh đương! Xem ra nó vừa chào hỏi đám “đồng loại”.
Một loạt hành động của Tiền Tiểu Phi đều bị Sở Vân nhìn thấy, nhưng hắn cũng không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên nói: “Nhị vị đã biết thân phận của Khổng Tiêu, lệnh bài đó là của hoàng gia ngự dụng, trừ bỏ đương kim hoàng thượng ra, ai cũng không thể chạm vào hai người.”
“Kể cả công chúa?” Kim Hàn vội hỏi vấn đề mấu chốt.
“Đúng vậy,” Sở Vân gật đầu, chuyển đề tài, “Bất quá Khổng Tiêu chuyển lời tới nhị vị, lệnh bài này tốt nhất không nên dùng nhiều, dù sao cũng liên quan tới hoàng gia, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thỉnh nhị vị đừng lấy ra.”
“Nói cách khác chúng ta vẫn phải tiếp tục vắt chân lên cổ chạy?” Kim Hàn nói thẳng luôn. Bất quá không đợi Sở Vân trả lời, nam nhân đã nói tiếp, “Vẫn phải cảm tạ Khổng Tiêu, cho nên phiền ngươi về nói với hắn, chúng ta thật rất cảm ơn.” Kim Hàn chân thành nói.
Sở Vân không biểu lộ gì, ánh mắt nhìn thẳng vào Kim, Tiền không có một tia gợn sóng, khiến cho người khác không thể đoán nổi ý nghĩ của hắn. Thật lâu sau, nam nhân mới mở miệng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ta vẫn không rõ vì sao Khổng Tiêu lại kết giao với hai người, hôm nay gặp mặt cũng có thể hiểu biết ít nhiều.”
“Nhưng không phải là hoàn toàn tin tưởng, phải không?” Kim Hàn thản nhiên.
“Đúng vậy.” Nam nhân cũng thẳng thắn, “Ngươi từng là Môn chủ Xuân Phong Môn, nhưng tất thảy mọi thứ trước khi nhập môn đều không thể điều tra được. Còn hắn lại càng thần bí hơn, giống như đột nhiên xuất hiện trên giang hồ, trước đó không có nửa tia dấu vết. Nếu nói giang hồ là một cái lưới lớn, các ngươi chính là những kẻ lọt lưới.”
“Ngươi sợ chúng ta gây khó dễ cho Khổng Tiêu?” Kim Hàn cười cười.
“Trách nhiệm lớn nhất của hộ vệ là phòng bị tất thảy những nguy hiểm có thể xảy ra.” Sở Vân thản nhiên nói, đồng thời cũng để lộ thân phận của mình.
Tiền Tiểu Phi bây giờ mới nhớ tới lần đầu gặp Khổng Tiêu, nam nhân nhận được một tờ giấy, lạc khoản chỉ có một chữ Sở. Lúc ấy Khổng Tiêu nói chỉ cần giang hồ có chút gió thổi cỏ lay, “Sở” sẽ đúng lúc báo tin cho hắn, xem ra “Sở” chính là người này.
Nghe Sở Vân nói, Kim Hàn chỉ mỉm cười: “Có lẽ hai chúng ta lai lịch không rõ ràng, nhưng bọn ta coi Khổng Tiêu là bằng hữu. Cho nên ngươi có thể nói cho chúng ta biết Khổng Tiêu hiện giờ ở đâu không?”
Sở Vân chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ: “Còn đang ở Thập Thôn Điếm dây dưa cùng công chúa.”
“Đúng như dự đoán.” Kim Hàn băn khoăn, “Xem ra hắn còn lâu mới thoát được.”
Nghe vậy, Tiền Tiểu Phi cũng áy náy – không biết làm cho chất cữu đối đầu với nhau có bị báo ứng không nữa. [hoàn hảo, lần này bạn ý thức được mọi việc đều có liên quan tới mình].
“Kỳ thực vấn đề của Khổng Tiêu cũng không lớn, nhưng các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi, công chúa đã phái rất nhiều người đuổi bắt các ngươi.” Sở Vân nói.
Kim Hàn nghe vậy chỉ cười: “Nhưng chúng ta bị ngươi tìm được rồi.”
Sở Vân không đáp.
Lệnh bài đã đưa, nam nhân cũng không ở lại lâu. Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn vác đồ đi khỏi miếu hoang, tiếp tục công cuộc đào vong.
Bởi vì hai người vốn đã mất phương hướng, cho nên tới hai ngày sau, khi gặp được một trấn lớn, hai người mới biết mình đang ở đâu – Phúc Lộc Trấn.
Chỉ mong nơi này thật sự sẽ mang đến cho họ cái gọi là phúc lộc – Tiền Tiểu Phi nghĩ.