CHƯƠNG 56
Pháp Giới đi rồi, Tiền Tiểu Phi mới có cơ hội xem xét kỹ xung quanh. Nơi này có lẽ là một gian phòng bình thường, không phải mật thất linh tinh lang tang gì gì đó, càng chẳng phải lao phòng [Một cái chùa có dư hơi thừa đất thế nào cũng sẽ không xây lao phòng đi], từ cửa sổ có thể nhìn ra viện tử bên ngoài, nhưng chắc chắn đây không thể là khách phòng rồi, bởi vì trừ cái cọc gỗ buộc hắn ra, trong phòng không còn gì cả.
Nhìn nhìn một lúc, kết luận, nơi này chính là lao phòng tạm thời được đặc biệt tạo ra cho hắn! Sách, lão hòa thượng kia quả thật cũng chu toàn đi.
Ban đêm, không khí trong lành gió mát lạnh trận trận thổi vào. Ai thấy thoải mái không biết chứ Tiền Tiểu Phi thì khổ không nói lên lời.
Tình trạng bây giờ của hắn là như thế này: thắt lưng đau, cổ tay đau, đầu càng đau hơn. Lúc nãy ăn nguyên một chậu nước đá còn chưa thấy khổ, bây giờ gió lạnh cứ nhẹ nhàng thổi vào từ cửa sổ, chẳng khác gì tra tấn luôn, mà chết người nhất là ngủ không nổi, vì hắn cứ sắp ngủ thì người lại nhuyễn xuống, sau đó thì cổ tay bị buộc vào cọc sẽ đau tới bắt hắn tỉnh thì thôi.
Cứ như vậy, trời sáng dần. Mà thực tế Tiền Tiểu Phi bây giờ đầu vựng não trướng cũng chả phân nổi ngày đêm nữa, nếu không có người tới đưa cơm hắn cũng chả biết sớm hay tối luôn.
Người tới là một tiểu hòa thượng, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn, mặc tăng phục bằng vải thô, trên gương mặt non nớt không hề có chút cảm xúc nào, nhưng từ đôi mày khẽ nhíu vẫn có thể thấy y không phải không có chút đồng tình nào với Tiền Tiểu Phi.
“Trụ trì không cho thả ngươi xuống, cho nên cũng đành phải thế này.” Tiểu hòa thượng nói xong dùng thìa xúc cơm đưa tới bên miệng Tiền Tiểu Phi.
Tiền Tiểu Phi quật cường ngoảnh mặt đi, bây giờ hắn đang rất khó chịu, căn bản không muốn ăn cơm, hơn nữa bị trói cả đêm, oán khí khó tiêu.
Tiểu hòa thượng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo: “Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu, phải quý trọng a.”
Tiền Tiểu Phi nghe vậy quả thật là không biết xả tức vào đâu: “Các ngươi biết vậy còn trói ta một đêm liền? Đây là loại từ bi vi hoài gì đây?”
Tiểu hòa thượng cúi đầu không nói gì, Tiền Tiểu Phi cũng im lặng. Kỳ thực hắn chính là đang khinh thường bản thân vô dụng, không thể làm gì lão hòa thượng, giờ lại đi giận cá chém thớt, đổ oán khí vào một hài tử, tiểu hòa thượng này nhiều lắm cũng chỉ có mười mấy tuổi.
Đang lúc Tiền Tiểu Phi nghĩ tiểu hòa thượng sẽ quay đầu bước đi, thìa cơm lại đưa tới bên miệng. Lần này Tiền Tiểu Phi không cự tuyệt nữa, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Tiểu hòa thượng thấy hắn nuốt xuống, liền cười thật tươi. Trong khi Tiền Tiểu Phi còn đang ngơ ngẩn không hiểu gì, tiểu hòa thượng đã chậm rãi nói: “Phàm là người sống, trước hết phải từ bi với chính mình. Yêu mình rồi mới có thể yêu người khác.”
Luận điệu của tiểu hòa thượng làm Tiền Tiểu Phi kêu thành tiếng: “Chẳng qua là muốn ta ăn thôi mà, làm gì mà nói như đọc kinh.”
Tiểu hòa thượng lại yên lặng, chỉ mở to đôi mắt sáng ngời không có một tia cặn bẩn. một thìa lại một thìa uy cơm.
Cuối cùng, chính Tiền Tiểu Phi lại là người không chịu nổi không khí trầm mặc, lại mở miệng nói trước: “Ngươi tên gì… ân… ý ta là pháp danh là gì?”
“Tiểu tăng Không Tử Bối, pháp danh Không Vô.” Tiểu hòa thượng đáp ngay.
“Không Vô?” Tiền Tiểu Phi cười nói, “Pháp danh không có lấy một chút sinh khí.”
Ai ngờ tiểu hòa thượng lại trả lời: “Độn vu tục thế nãi tị dã, độn vi không môn nãi khí dã, độn vu thế hựu phù vu thế độn vu không môn hưu phù vu không môn phương nãi đại khoái hoạt”
Một loạt lời không khác gì khẩu hiệu làm Tiền Tiểu Phi choáng váng toàn tập: “Trẻ con như ngươi học ai nói kiểu này vậy, tới lúc lớn lên chắc chắn làm người ta đau đầu chết.” Nhưng lập tức hắn lại nghĩ, tiểu hòa thượng lớn lên sẽ thành lão hòa thượng, vậy nên bổ sung thêm, “Bất quá mấy tên cao tăng đắc đạo há mồm Phật viết ngậm miệng Phật nói chắc hồi nhỏ cũng kiểu này cả. Nói vậy thì ngươi cũng tính là một nhân tài nha.”
Tiểu hòa thượng nghe vậy cười cười không đáp, Tiền Tiểu Phi cũng không biết y có thèm nghe mình nói không, chỉ cảm thấy nụ cười kia bao hàm cả thâm ý hắn không hiểu nổi.
Ăn xơm xong, Không Vô nhanh chóng bước đi. Không biết bao lâu sau, Pháp Giới đúng hạn lại tới. Cũng như lần trước, hắn chỉ tới một mình.
“Thế nào, có ăn cơm tốt không a, ngươi không thể chết được đâu, bằng không ta biết hỏi ai bí tịch a.” Lời đầu tiên nói ra đã thối muốn chết, Tiền Tiểu Phi chán ghét nhíu mày.
Thấy Tiền Tiểu Phi không thèm nhìn mình, vẻ mặt Pháp Giới liền trở bên ngoan độc. Biến hóa này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt bạn Tiền Tiểu Phi thông minh cơ trí của chúng ta, vì thế bạn liền lập tức nói: “Này… Ta bắt đầu đọc đây, ngươi nhớ cẩn thận nga.”
Sau đó cũng không thèm quan tâm Pháp Giới đã chuẩn bị chưa, Tiền Tiểu Phi liền đem một đám độc dược lung tung mình mất cả ngày để “chế biến” ra đọc một loạt. Hừ, đám độc dược này là Tiền Tiểu Phi mất bao nhiêu chất xám mới nghĩ ra! Cơ hồ phải đem hết tất thảy tiểu thuyết võ hiệp ôn tập lại một lần, cái gì cửu âm bạch cốt ảm nhiên tiêu hồng càn khôn na di hàng long thập bát… đều có, suýt nữa còn nói luôn cả Tiểu Lý phi đao! (Bạn tác giả cũng thích Kim Dung như mình =)), cả đống có mỗi Tiểu Lý phi đao là của Cổ tiên sinh, còn lại đều là hàng của Kim tiên sinh : )))
Cũng không khác gì ngày đầu tiên, Tiền Tiểu Phi nói tới loại thứ mười, lão hòa thượng kêu dừng lại.
Chờ lão hòa thượng ra khỏi phòng, đã tới giờ cơm chiều. Tiểu hòa thượng lại tới.
“Sư phụ của ngươi vừa đi.” Tiền Tiểu Phi thuận miệng nói.
“Là hắn không cho ta tới. Hơn nữa, hắn không phải sư phụ ta.” Tiểu hòa thượng không ngẩng đầu lên, ung dung mở thực hạp.
“Nga, ta còn nghĩ các ngươi đều gọi trụ trì là sư phụ chứ.” Tiền Tiểu Phi nói.
Tiểu hòa thượng lấy bát cơm ra, nói: “Trụ trì là trụ trì, không phải sư phụ. Sư phụ là người dẫn dắt đệ tử đọc kinh Phật, dẫn đường đệ tử chân chính nhập môn, mỗi đệ tử mới đều có người tu hành cao tới quản lý, kẻ đó mới là sư phụ của bọn họ.” Nói tới đây Không Vô chợt ngẩng đầu lên, chớp mắt, “Bất quá tiểu hòa thượng không có sư phụ.”
“Vì sao? Không phải đệ tử mới nhập môn đều có cao tăng quản lý?” Tiền Tiểu Phi tin chắc vừa rồi mình có nghe được câu này nha.
“Không biết, chỉ có tiểu hòa thượng là như vậy. Nghe nói tiểu hòa thượng là từ nhỏ được đem vào chùa, lão trụ trì không nói gì, cho nên cũng không ai quản tiểu hòa thượng, sau đó tiểu hòa thượng sẽ cứ như vậy lớn lên.”
“Lão trụ trì?” Tiền Tiểu Phi kỳ quái nói.
“Ân, Viên Tịch đai sư, mười bốn năm trước tiểu hòa thượng được người nhặt về, khi đó người là trụ trì nơi này.” Không Vô không hề giấu Tiền Tiểu Phi điều gì.
Viên, Viên Tịch? Mặt Tiền Tiểu Phi nổi đầy hắc tuyến. Pháp danh này quả thật là dùng cho cao nhân đắc đạo nha!
“Nói vật, vị Viên Tịch đại sư kia xem ra viên tịch thật rồi.” Tiền Tiểu Phi thuận miệng nói. Đương nhiên là vậy đi. Nếu không qua đời, Pháp Giới sao có thể leo lên tới vị trí này, mình cũng không thảm như vậy.
Ai ngờ Không Vô lại nói: “Lão trụ trì bảy năm trước đột nhiên mất tích, hiện tại… cũng không biết là viên tịch hay còn sống nữa.”
Tiền Tiểu Phi nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, bởi vì thật rất có khả năng hỏi tới hỏi lui cũng chỉ nhận được thêm một đám hằm bà lằng nhân quả Phật lý linh tinh, huống hồ hắn cũng không hứng thú với việc riêng của Tích Thiện Tự.
Chính là tiểu hòa thượng trước mắt khiến cho hắn có cảm giác không thể nhìn thấu.
“Vì sao Pháp Giới lại cho ngươi tới đưa cơm? Chuyện ta ở trong này chỉ sợ hắn không muốn cho bất cứ kẻ nào biết đi.”
Tiểu hòa thượng lại nói: “Cho dù trụ trì không muốn cũng không thể làm gì khác. Bởi vì một mình trụ trì căn bản không thể nhốt được ngươi.”
Thấy Tiền Tiểu Phi hóng hóng hớt hớt, tiểu hòa thượng nói tiếp: “Bắt ngươi lên núi, một mình trụ trì không làm được, đem ngươi nhốt ở đây, trụ trì cũng không thể cả ngày canh cửa, về phần ta, chắc ngươi cũng không trông cậy vào việc trụ trì đưa cơm mỗi ngày đi. Cái gọi là bí mật, chẳng phải là ít người biết, không có nghĩa là không ai hiểu.”
Nói tới đây, vẻ mặt Không Vô trở nên kỳ lạ. Tiền Tiểu Phi cảm thấy dáng vẻ kia, giống như là nhìn thấu hết thảy, như là tất cả mọi thứ dơ bẩn trên thế gian trong mắt y đều bị phơi bày, như một điều tất nhiên.
Mới nghĩ tới đây, cổ tay đã truyền tới một trận đau đớn, Tiền Tiểu Phi cố gắng quay đầu sang coi, kết quả phát hiện chỗ da xước qua hai ngày một đêm cọ vào dây thừng đã bắt đầu sinh mủ.
Không Vô cũng phát hiện, chỉ thấy y nhẹ nhàng đi ra ngoài, không lâu sau mang theo một chậu nước trở vào.
Không Vô tới gần Tiền Tiểu Phi, sờ sờ vào cổ tay nam nhân, sau đó dùng sức nặn mủ ra, mà đương nhiên kết quả của hành động này là một trận khóc thét của nam nhân. Tiểu hòa thượng hết chịu nổi, quay sang nói một câu làm Tiền Tiểu Phi im bặt :”Hét nữa là trụ trì tới đó.”
Không bao lâu sau, mủ trên tay Tiền Tiểu Phi đã bị nặn hết ra ngoài, còn kèm theo vài tơ máu, tiểu hòa thượng dùng nước trong đổ lên cổ tay nam nhân, liên tục như vậy thật lâu mới dừng lại.
“Cứ như vậy chẳng bao lâu nữa sẽ lại sinh mủ mất.” Xong xuôi, tiểu hòa thượng nhàn nhạt nói.
“Nếu biết vậy thì chỉ cần bỏ đám dây thừng chết tiệt kia xuống là được, cổ tay ta tự nhiên sẽ ổn!” Tiền Tiểu Phi lập tức trả lời.
Tiểu hòa thượng lắc đầu, vẫn dùng ngữ điệu nhàn nhạt: “Trụ trì nói thả ngươi ra ngươi sẽ đại khai sát giới, cho nên ta không được mềm lòng.”
Ngất! Tiền Tiểu Phi cố áp chế tức giận, kiên nhẫn nói: “Ngươi thấy ta có biết võ công không, có giống người xấu không? Đại khai sát giới, ta khai kiểu gì mới được?!”
Không Vô nghe vậy cười cười: “Trụ trì nói ta không được mềm lòng, thí chủ lại dùng mọi cách mê hoặc bần tăng, chẳng lẽ tiểu tăng thật trông giống người hay mềm lòng sao.”
Tiền Tiểu Phi không nghĩ Không Vô lại trả lời kiểu này, nhất thời không biết nói gì.
Không Vô cũng không truy hỏi, tiếp tục nói: “Kỳ thật thí chủ có võ công hay không cũng không quan trọng, tiểu tăng không thả người là vì việc thí chủ bị giam giữ không phải kiếp của tiêu tăng, người không ở trong kiếp số của mình, tiểu tăng chỉ có thể nhìn, không thể động.”
Không Vô nói một đống, Tiền Tiểu Phi có nghe mà không có hiểu, nhưng ý của y thì hắn rõ ràng, chính là “không liên quan thì miễn”!
“Ngươi thế này cũng gọi là xuất gia sao! Từ bi ở chỗ nào!” Tiền Tiểu Phi cố gắng dùng những câu người khác có thể nghe và hiểu để biểu đạt bất mãn của mình.
“Theo Phật pháp mà nói, thí chủ vừa phạm vào sân giới.” Giọng nói của tiểu hòa thượng tựa hồ vĩnh viễn lúc nào cũng nhàn nhạt, giống như tất thảy đều không ảnh hưởng tới y.
“Phi, phạm thì phạm! Ta không phải hòa thượng, tức thì cứ tức thôi, làm sao?” Tiền Tiểu Phi bực mình nói.
Không Vô cười: “Thí chủ đương nhiên có thể tức giận, nhưng đừng giận tiểu tăng. Trên đời có thứ gọi là tuần hoàn, có nhân rồi mới có quả. Kim Tiền Bang gây nên vô số sóng gió trong giang hồ, chính là nguyên nhân thí chủ bị giam ở đây. Thí chủ tự làm tự chịu, đâu có liên can gì tới tiểu tăng?”
Lời Không Vô nói hoàn toàn làm Tiền Tiểu Phi mơ mơ hồ hồ: “Ngươi nói… xem ra cũng có lý, nhưng vì sao ta nghe lại thấy không ổn lắm đâu? Ý ngươi là ta tự mình tạo ngiệt, cho nên mới phải chịu tội?”
Vô Không không đáp, chỉ lặp lại câu nói đầu tiên lúc mới đưa cơm cho Tiền Tiểu Phi: “Nhân, độn vu thế hựu phù vu thế độn vu không môn hựu phù vu không môn, phương nãi đại khoái hoạt.”
Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên có cảm giác, người nói chuyện với hắn không phải một tiểu hòa thượng, mà là một lão giả đã kinh biết mấy tang thương, tuy hắn nghe không hiểu hết những gì người kia nói, nhưng vẫn thấy được loại siêu thoát của kẻ đã nhìn thấu nhân sinh.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Tiền Tiểu Phi đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan gì.
“Mười bốn… Ân… Cũng sắp mười lăm.” Không Vô đáp, lộ ra vẻ mặt non nớt đúng với tuổi của mình.
Tiền Tiểu Phi quả thật không hiểu. Tiểu hòa thượng này, đến tột cùng là giỏi che dấu, hay căn bản chính mình cũng không phát hiện chỗ khác thường của bản thân? Không cởi trói cho hắn, nhưng lại rửa vết thương của hắn, miệng nói không can dự vào kiếp số của người khác, lại kiên nhẫn uy cơm cho hắn. Tiểu hòa thượng giống như một tập hợp phức tạp, khi thì tang thương bi lương, khi thì đơn thuần non nớt, hay loại khí tức hoàn toàn tương phản song song tồn tại, tạo ra một cảm giác kỳ dị.
Tiền Tiểu Phi chợt nhớ tới, trước kia đã từng đọc được một câu như thế này.
– Con người, có đôi khi là loại sinh vật phức tạp tới bất khả tư nghị.