Kính Ảnh mở miệng, lại phát hiện mình lời gì cũng nói không được. Chỉ đành một mực nhìn thẳng Hàn Kỳ, trong con ngươi quang mang chớp động động lòng người.
Lúc này Hàn Kỳ lại đột nhiên thay đổi thần sắc, y biết Kính Ảnh bị thương, tuy nhiên lại không ngửi được một chút mùi máu tanh, Hàn Kỳ thẳng đến lúc này mới phát hiện, trong phòng này tràn ngập một cỗ dị hương nhàn nhạt, tựa như… Kính Ảnh ngày ấy đưa cho y chén…thuốc…
Kính Ảnh nhìn thấy thần sắc Hàn Kỳ khác thường, đang muốn mở miệng hỏi, đã thấy y đột nhiên giơ tay lên, Kính Ảnh nghĩ đến Hàn Kỳ muốn đánh hắn, theo bản năng nhắm mắt lại… Nhưng chỉ thấy Hàn Kỳ đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, nhấc ống tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn trơn bóng rõ ràng là hai đạo vết sẹo sâu.
“Sao lại thế này?” Hàn Kỳ lạnh giọng hỏi.
“…Lần trước cùng Kính Lăng…cùng nhau tiêu diệt cường đạo không cẩn thận lộng thương…” Kính Ảnh chột dạ đáp.
“Ta xem vết thương này chỉnh tề, giống như tự mình vạch.” Kính Ảnh nghe vậy càng thêm lúng túng.
“…Ngươi trở về đi… Sau này cũng đừng đến đây nữa!” Hàn Kỳ mặt không chút thay đổi nói.
Kính Ảnh mở lớn hai mắt, lại là một trận mờ mịt, sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói này, khàn giọng hỏi, “Ngươi không quan tâm ta sao?”
“Tình nhân không nghe lời còn muốn tới để làm gì?”
Nghe vậy Kính Ảnh nguyên bản sắc mặt tái nhợt lại trắng thêm mấy phần, thương thương cảm cảm nhìn y.
Nhưng mà Hàn Kỳ không tính cứ như vậy buông tha hắn, tiếp tục hạ tâm sắt đá hù dọa.
Sau một lúc lâu, Hàn Kỳ mới chậm rãi mở miệng, “Lần sau còn dám gạt ta hay không?”
“Không dám.”
“Sau này có nghe lời ta không?”
“…Ân!”
“Hảo ngoan!” Hàn Kỳ lúc này sắc mặt đã nguôi giận, môi mỏng hơi gợi lên cười cười.
Kính Ảnh nhìn đến ngây người, hắn không biết, một người như vậy, thế nhưng cũng biết cười, nụ cười giống như thanh tuyền (suối trong), ánh mắt cưng chiều kia nhìn thẳng vào hắn càng làm cho mọi ngõ ngách trong lòng Kính Ảnh càng thêm mềm mại, sự ôn nhu khiến hắn rơi vào, không còn đường lui.
“Kia cứ nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“…Là ta cùng Kính Lăng đến Cửu Trọng Tuyết Sơn hái Xích Diễm Liên…Nhưng Xích Diễm Liên kia vừa ly khai Tuyết sơn sẽ mất đi hiệu quả, cho nên ta mới… Ta mới đem nó ăn, sau đó…”
“Sau đó, ngươi dùng máu của mình giải độc cho ta?”
Kính Ảnh gật đầu.
“Vật kia nếu là người thường ăn vào sẽ thế nào?”
“…Lúc đầu còn có chút khó chịu, mấy ngày tiếp liền vô sự…” Kính Ảnh thoải mái cười cười không thèm để ý.
Hàn Kỳ đương nhiên sẽ không thật sự nghĩ chỉ có một chút không khỏe, nhưng dù là như thế nào y cũng không có biện pháp tự mình lĩnh hội. Nghĩ đến ngày ấy chén lưu ly kia bị y đánh nát, nhớ tới máu đỏ thẫm trên đất, Hàn Kỳ cảm thấy được có chút… đau lòng.
“…Đứa ngốc…” Hàn Kỳ đột nhiên một phen đem Kính Ảnh ôm vào trong ngực, gắt gao áp vào trước ngực mình.
“Hàn Kỳ, ngươi…ngươi làm sao vậy?” Kính Ảnh luống cuống nhìn Hàn Kỳ bỗng nhiên cử chỉ thân mật, có chút bối rối.
Hàn Kỳ ôm hắn thật chặt, run giọng nói, “Chưa từng có người…đối với ta… tốt như vậy! Hàn Kỳ ta…có năng lực gì a!”
Kính Ảnh thân thể bị tổn thương rất lớn, toàn bộ đều dựa vào cỗ nghị lực mạnh mẽ mà chống đỡ đến bây giờ, hắn chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Hàn Kỳ, thần tình trong mắt là chưa bao giờ có, dịu dàng như vậy, thỏa mãn như vậy… Sau đó, bất tỉnh ở trong lòng Hàn Kỳ.
“Kính Ảnh… Kính Ảnh…” Dường như có người đang gọi mình.
“A, ta…” Kính Ảnh mê man mở mắt, âm thanh hữu khí vô lực, “Ta đang ngủ sao?”
Ngủ?! Ta thấy ngươi là đau đến hôn mê đó. Kính Lăng không thể tin nổi trừng mắt nhìn hắn, tên ngu ngốc này!
“Kính Lăng, ngươi sao lại ở đây?”
“Ngươi thử nói đi?”
“Là…Hàn Kỳ đưa ta tới?”
“Ân!… Bất quá ngươi yên tâm, y không cho ta nhìn, tổn thương ở phía sau là y thay ngươi thượng dược.”
Kính Ảnh vừa nghe, mặt liền đỏ, thẹn thùng nói không ra lời.
Một đám người đang nói ngoài cửa liền ùa vào, Kính Tuyên, Kính Lân, Kính Viêm, ngay cả Kính Lưu đều đến đây, trừ bỏ Kính Thương có công sự bên ngoài cùng Kính Tiêu đã qua đời trước kia, một người cũng không thiếu, đều đã tới!
“Tiểu Ảnh nhi, ngươi có khỏe không? Ta vừa mới hồi phủ chợt nghe chuyện của ngươi, cơm cũng chưa ăn, lập tức cứ tới đây nhìn ngươi! Lo lắng chết ta… Ô ô…” Kính Lân vừa vào cửa liền nhào tới, khoa trương đem tất cả nước mắt đều cọ lên chăn của Kính Ảnh.
“Nhị ca, ba chữ ‘Tiểu Ảnh nhi’ này sau này gọi không được nữa, bằng không có người có thể sẽ… Hắc hắc…” Kính Viêm vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
“Kính Ảnh a, ngươi cũng thật có phương pháp, buổi sáng hôm qua người ta ngay cả thức ăn ngươi làm cũng không ăn, kết quả buổi chiều đã bị ngươi bắt lại là sao?” Kính Tuyên cũng nhịn không được mà cười nhạo.
“…Nhưng thật ra là kế sách của Vương gia đó.” Kính Lưu luôn ít lời cũng xen vào nói.
“Kính Lưu, ngay cả ngươi cũng…” Kính Ảnh bất đắc dĩ nhìn nhóm hảo huynh đệ vây quanh giường mình “hỏi han ân cần”. Thầm nghĩ, ta lần trước tổn thương nặng như thế, các ngươi không một người tới xem qua, lần này toàn bộ đều tới, các ngươi… thật không phải là đến cười ta sao?
Bọn họ ngươi một lời ta một câu chế giễu Kính Ảnh nửa ngày mới bằng lòng rời đi.
“Cái kia… Kính Lưu, ngươi có thể đợi một chút không, ta… có chuyện muốn hỏi ngươi.” Nói xong liền cúi đầu, cũng không chịu ngẩng lên.
“Đi đi, Thất ca có chuyện hỏi ngươi đấy!” Kính Viêm cười hì hì đẩy Kính Lưu một phen, cùng mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Kính Lưu đi trở về trước giường, nâng chén trà lên chậm rãi uống, chờ hắn mở miệng.
Kính Ảnh cúi đầu, hai tay vặn vặn góc áo, hơn nửa ngày mới mở miệng.
“Kính Lưu, ta muốn…hỏi ngươi làm thế nào… làm thế nào…” Kính Ảnh thật sự khó có thể mở miệng, nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra lí do.
“Làm thế nào cái gì?” Dù là có tính nhẫn nại tốt nhất Kính Lưu cũng tránh không nổi tò mò.
“…Làm thế nào… làm thế nào…lấy cảm tình…một nam nhân?” Cắn răng một cái, Kính Ảnh rốt cuộc nói ra miệng, mặt lại càng đỏ hơn.
“Phốc —” Kính Lưu một miệng nước trà toàn bộ đều phun ra.
“Ha ha ha…” Vừa rồi rõ ràng một đám người đã rời đi giờ đồng loạt ùa vào, một đám vẻ mặt buồn cười.
“Các ngươi…” Kính Ảnh thấy bọn họ tiến vào, thần tình xấu hổ lúng túng.
“Ta nói Kính Ảnh, làm sao ngươi lại trầm luân đến như vậy rồi?” Kính Lăng che mặt than thở, “Hơn nữa, dựa vào cái gì, thế nào cũng là ngươi phải ở mặt dưới nha?”
Kính Ảnh ngẩn ngươi, “Nhưng mà… Nhưng là đau đến chết đi sống lại a, loại thống khổ này sao có thể để cho y chịu chứ? Ta nhưng luyến tiếc y đau.”
“Xem ngươi về điểm này thật có tiền đồ a!” Kính Tuyên nhịn không được đỡ trán.
“Tiểu Ảnh nhi, nhị ca nói cho ngươi biết,” Kính Lân ngồi bên giường, kéo bả vai Kính Ảnh qua, “Loại sự tình này, không phải chỉ có đau đâu, lần này là việc ngoài ý muốn, sau này ngươi liền minh bạch!” Nói xong còn ý vị thâm tường hướng hắn ném một cái mị nhãn.
Kính Ảnh cảm thấy được hôm nay mặt mình đều mất hết, nhưng này cũng không thể trách hắn a, hắn từ nhỏ phụ mẫu đều mất, mười một tuổi liền vào Huyền Lăng phủ, mấy năm nay chỉ lo luyện công tập võ, thay Vương gia làm việc, nào có thời gian nhàn rỗi nghĩ chuyện này, cũng không có ai nói với hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thương thế Kính Ảnh tốt lên thì liền được Vương gia ân chuẩn, thu thập xong đồ này nọ liền tới phòng Hàn Kỳ ở Hình Đường ở.
Kỳ thật Kính Ảnh đồ đạc cũng không nhiều, nhưng Kính Lăng bọn họ vẫn là giúp hắn thu thập thành mấy hòm, vừa dọn dẹp vừa lảm nhảm, sợ hắn ngụ không quen. Cuối cùng, Kính Lăng còn cảm khái vạn phần nói một câu, “Giống như cảm giác phải gả nữ nhi đi vậy!”
“Hai nơi cách cũng không đến hai trăm mét, sao biến thành giống như lấy chồng ở xa rồi.” Kính Viêm nhìn Kính Lăng chuyện bé xé ra to, biết vậy không nói gì.
Kính Ảnh từ khi đến ở tại phòng của Hàn Kỳ, cao hứng nhất là làm những việc chăm sóc hầu hạ mà vốn là thuộc về hạ nhân.
Bởi vì chỉ cần là chuyện của Hàn Kỳ, vô luận là nấu cơm trải giường chiếu, hay phụng trà thêm rượu, Kính Ảnh cũng đều tự mình làm. Buổi sáng hầu hạ y thay y phục, buổi tối phục vụ y rửa chân.
Hàn Kỳ cảm thấy được Kính Ảnh lúc vì y mà làm những việc này vẻ mặt chuyên chú chân thành luôn làm y tim đập thình thịch, cho nên cũng không có ngăn cản.
Thậm chí có khi còn cố ý trêu đùa hắn, bộ dạng Kính Ảnh lúng túng, thật sự là rất đáng yêu.
Kính Ảnh cũng hồn nhiên không phát giác, bởi vì hắn thế nào cũng không nghĩ tới Hàn Kỳ biết làm ra hành động trẻ con như vậy.
Hàn Kỳ có khi nghĩ lại chuyện quá khứ, vẫn cảm thấy hối hận, khi đó quá cố chấp, cho dù để Kính Ảnh biến thành mình đầy thương tích, cũng không chịu thừa nhận tình cảm của mình, nhưng khi nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Kính Ảnh, vẫn là không nói cái gì, đối với hắn thật tốt mới là chuyện quan trọng.