Kính Ảnh Tình Duyên

Chương 7

Hậu hoa viên Huyền Lăng phủ, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi một mình ngồi xổm cạnh hồ, cầm nhánh cây trêu đùa cá trong nước.

Đang đùa đến say mê, đột nhiên dưới chân vừa trượt, té ngã xuống hồ nước. Thiếu niên kêu to, trong lúc thất kinh thì được người một phen giữ chặt, kéo lên.

Thiếu niên hiển nhiên sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đầy nước mắt, ngăn không được run rẩy. Kính Ảnh cuống quít đem cậu kéo qua, một bên lau nước mắt, một bên vuốt tóc ôn nhu an ủi, “Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ!”

Không biết sao, Kính Ảnh vừa thấy thiếu niên này đã cảm thấy lòng đầy yêu mến, hắn như vậy chắc đại khái là yêu ai yêu cả đường đi ha!

Hơn nửa ngày thiếu niên mới dừng khóc, không chút phòng bị nhìn nhìn Kính Ảnh.

“A Đồng, làm sao đệ lại một mình ở trong này, ca ca đệ đâu?”

“Ca ca cũng không chơi với ta, ta một mình trộm chạy đến đây a.” Thiếu niên kêu A Đồng vểnh môi, vẻ mặt ủy khuất, “A? Sao huynh biết ta gọi A Đồng?”

“Này nha, đương nhiên là ca ca đệ nói cho ta biết!” Kính Ảnh hướng cậu chớp chớp mắt.

“A! Như vậy a!”

“A Đồng, đệ có đói bụng không, ta đem theo thật nhiều món ngon nha,” Kính Ảnh vừa nói vừa đem điểm tâm trong giỏ xách bày ra. “…Có ngẫu phấn cao, quế hoa cao, mân côi bính, còn có liên hoa tô!” (*)

A Đồng nhìn thấy mấy món điểm tâm tinh xảo, ánh mắt lập tức phát sáng, không chút khách khí cầm lên bỏ vào miệng.

“Ăn thật ngon… ô… A Đồng thích ăn nhất… mấy món ngọt gì đó.” A Đồng miệng chứa đồ ăn, nói không rõ ràng.

Kính Ảnh mỉm cười nhìn nhìn, ôn nhu thay cậu lau đi mảnh vụn điểm tâm dính trên khóe miệng, “Ăn từ từ, vẫn còn nữa!”

“Đúng rồi, A Đồng còn chưa biết tên của huynh nha, ta phải gọi huynh là gì a?” A Đồng khờ dại hỏi.

“Gọi ta cái gì thì hảo đây?” Kính Ảnh đột nhiên nổi ý trêu đùa, “A Đồng, đệ có thể gọi ta một tiếng ‘tẩu tử” hay không nha?” (chị dâu)

“Hảo a…Tẩu tử!” A Đồng nghe lời gọi một tiếng.

“Ân!” Kính Ảnh mỉm cười đáp, sau đó hậu tri hậu giác có chút đỏ mặt, hắn đây là đang nói cái gì chứ?

“Tẩu tử, huynh đối A Đồng thật tốt, đã cứu ta, lại cho ta ăn điểm tâm ngon như vậy…Huynh sau này có thể mỗi ngày đều chơi với ta được không?”

“Cái này không thể được!” Kính Ảnh cố ý nói, “Ca ca đệ sẽ không để cho đệ tùy tiện loạn chạy, ta cũng không có biện pháp cả ngày đứng trong Hình Đường.”

“Vậy làm sao bây giờ?” A Đồng uể oải nhìn hắn, vẻ mặt thất vọng.

“Trừ phi…A Đồng chịu giúp ta, như vậy ta mới có thể mỗi ngày làm các loại món ăn ngon cho đệ.”

“Thật vậy chăng? A Đồng nguyện ý, chỉ cần A Đồng có thể, A Đồng tất cả đều nghe theo huynh.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên phố chợ phồn hoa, một thiếu niên thanh tú mười sáu mười bảy tuổi lôi kéo một nam tử bạch y đi trên đường. Nam tử kia hiển nhiên cực kỳ không tình nguyện, biểu tình không kiên nhẫn, nhưng lại với thiếu niên không có biện pháp, đành chịu bị cậu kéo đi.

“A Đồng, chỉ cho phép chơi hai canh giờ, nghe chưa?”

”Đã biết, ca ca! Còn không phải do ca ca, cũng không chịu chơi với đệ, hại đệ buồn chết được.”

“Đây không phải cùng đệ ra ngoài rồi thôi!” Thanh âm Hàn Kỳ thanh thanh lãnh lãnh, cũng không thể che hết sủng nịch.

“Ca ca, xem kìa!” A Đồng đột nhiên chỉ vào một nhóm người không xa ở phía trước, “Nơi đó thật náo nhiệt a, chúng ta đi xem đi, đi nha, đi thôi.” Tiếp theo không đợi trả lời, lôi kéo Hàn Kỳ hướng trong đám người chen chúc.

Trong đám ngươi vây quanh là một nam tử tuổi trẻ, hắn lẳng lặng quỳ bên ven đường, hơi hơi cúi thấp đầu. Nam tử một thân bạch y, tuy rằng cũ nát, nhưng cũng rất sạch sẽ, tóc dài hơi có chút hỗn độn, bộ dáng nhưng thật ra cực kỳ tuấn tú.

Nam tử này không thể nghi ngờ chính là Kính Ảnh!

Hàn Kỳ đứng ở trong đám người, đánh giá hắn, chung quanh một mảnh âm thanh nghị luận.

“Nghe nói là vì phụ thân chữa bệnh, cho nên bán mình làm nô.”

“Bất quá chỉ mười lượng bạc, cũng không quá đắt.”

“Tiểu tử này bộ dạng còn rất đẹp mắt, xem khí chất này, thật không giống như là nô bộc.”

“Nói vậy chắc là dòng dõi thư hương, bất đắc dĩ mới như vậy đi.”

“Tuy nói mười lượng bạc không nhiều lắm, nhưng chúng ta chỉ là tiểu hộ cũng không phải khá giả ai lại mua một nô bộc đây?”

Hàn Kỳ nghe nhưng không nói một câu, nhưng lại bị A Đồng kéo ống tay áo nói,”Ca ca, bằng không ca mua hắn đi! Hắn thực đáng thương nha! Hơn nữa ca không phải thường nói người hầu hạ không hợp ý sao? Không bằng đổi một người đi!”

Hàn Kỳ vừa muốn cự tuyệt, đã thấy Kính Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, hướng y quỳ tiến vài bước, sợ hãi đối với y nói, “Thiếu gia mua ta được không?” Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

“Thiếu gia… Ta cái gì cũng có thể làm! Giặt quần áo nấu cơm, quét tước thu dọn cũng có thể! Ta còn biết võ công, có thể bảo vệ thiếu gia! Ngoài ra ta còn biết đánh đàn, có thể thay thiếu gia giải buồn,… Thật sự! Ta cái gì cũng đều làm được a!” Kính Ảnh có chút nóng vội nói, dẫn theo một điểm ý vị lấy lòng.

Hàn Kỳ nhíu mi, lại cái gì cũng không nói.

“Ta ăn cũng không nhiều lắm, một ngày một bữa là được! Tùy tiện ngủ chỗ nào cũng đều tốt, sài phòng (phòng chứa củi) cũng được! Thiếu gia không thích ồn ào, ta sẽ im lặng!” Hơn nữa, ta còn có thể làm ấm giường, đương nhiên những lời này Kính Ảnh không dám nói.

“Thiếu gia…mua ta được không?” Kính Ảnh nhìn y, trong mắt đã tràn ngập khẩn cầu.

“Ca ca…” A Đồng cố gắng làm trong mắt mình tràn đầy hơi nước, mỗi lần cậu như vậy nhìn ca ca, mặc kệ đưa ra yêu cầu gì, ca ca cũng đều đáp ứng.

Qủa nhiên, “Ngươi tên gì?” Hàn Kỳ nhìn xuống nam tử đang quỳ trước mặt y.

“Kính Ảnh… Ta gọi là Kính Ảnh.”

“Ngươi từ giờ liền đi theo ta!”

“A?” Kính Ảnh lặng đi một chút, sau đó vui sướng hướng Hàn Kỳ cúi người hạ bái, “Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia!”

“Sau này không cần gọi ta Thiếu gia, gọi ta Đường chủ!”

“Vâng, Đường chủ!”

Hàn Kỳ, mặc kệ giữa chúng ta có bao nhiêu ngăn cách khó khăn, ta cùng đều sẽ đến cạnh ngươi, ta tuyệt đối sẽ không để chúng ta từ đây thiên nhai mạch lộ.

Mặc kệ ngươi nhớ rõ cũng được, không nhớ rõ cũng thế.

Là ngươi, là đủ rồi!

Ba người trở lại phủ, Hàn Kỳ liền dẫn Kính Ảnh đi gặp Vương gia. Vương gia lúc này đang cùng Kính Lưu Kính Viêm nghị sự, thấy tình cảnh này cũng không nhịn được mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt há mồm).

Hàn Kỳ đơn giản nói qua nguyên do, liền bị Vương gia đuổi đi, nói chỉ cần Kính Ảnh lưu lại hỏi vài câu.

“Thuộc hạ tự chủ trương, xin Vương gia giáng tội!” Hàn Kỳ vừa mới ly khai, Kính Ảnh liền lập tức hướng Vướng gia bồi tội.

“Ân, ngươi quả thật có tội!” Vương gia vẻ mặt khiển trách, “Ngươi lại có thể dám để bộ dáng này ra ngoài, thật sự là mất hết thể diện của bản vương!”

“A?” Kính Ảnh nửa ngày mới kịp phản ứng, Vương quả cùng thường nhân từ trước đến nay luôn bất đồng. Chính là, thuộc hạ đây là bán mình làm nô, không phải luận võ kén rể a Vương gia!

“Quên đi, lần này sẽ không phạt ngươi.” Vương gia rộng lượng phất phất tay. “Bất quá đúng là ngươi nha, mới hai ngày đã tiến dần từng bước rồi? Bản vương còn nghĩ với tính khi kia của y, cho dù bản vương đem ngươi điều đến Hình Đường làm nhiệm vụ, y cũng chưa chắc đồng ý.”

“Nhưng mà, Thất ca. Loại chủ ý này ngươi cũng nghĩ ra được, y không hoài nghi sao?” Kính Viêm cũng phụ họa nói.

“Không sao! Qúa trình không trọng yếu, dù sao cuối cùng y cũng đáp ứng.” Kính Ảnh không chút để ý cười cười.

“Đúng rồi!” Vương gia đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Kính Lưu, ngươi nhanh đi đem kiện phi tuyết lưu ly sam lấy ra!”

“Vâng, Vương gia!”

Chỉ chốc lát, Kinh Lưu trên tay bưng một cái hộp gỗ đi tới, lúc đem y phục bên trong lấy ra, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt như là tố tuyết (trắng thuần) bay tán loạn, thập phần lóa mắt.

“Phi tuyết lưu ly sam này chỉ dùng làm thành tố la sa nhẹ nhàng phiêu dật, hoa lệ phi thường.” Vương gia thuộc như lòng bàn tay giới thiệu nói, “Kính Ảnh, cái này tặng cho ngươi!”

“Vương gia, này…” Kính Ảnh khó hiểu nói.

“Ngươi đã biết gì chưa? Ngày mai công chúa kia sẽ đến thăm Hàn Kỳ, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi không thể so với nàng kém hơn a!”

“…Nhưng mà Vương gia, thuộc hạ chỉ là một hạ nhân, mặc như vậy…thật sự thích hợp sao? Lại nói, công chúa nhất định đẹp như thiên tiên, thuộc hạ làm sao có thể so cùng.”

“Lời ấy sai rồi! Công chúa kia xinh đẹp dễ thương, hoa quý phi phàm tất nhiên là vô pháp so sánh. Nhưng bộ y phục này tuyệt đối có thể làm nổi bật lên vẻ thanh lệ thoát tục, tăng thêm một thân phiên nhiên tiên khí.” Vương gia xuất ra bộ dáng chủ tử, uy hiếp nói, “Tóm lại, ngươi ngày mai nhất định phải mặc nó vào, đem công cháa mắt cao hơn đầu kia làm nền cho ngươi nha.” Vương gia nghĩ đã cảm thấy thống khoái.

“…Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!” Kính Ảnh bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp nhận.

“Kính Ảnh a, ngươi cũng biết, bản vương trước nay cùng hoàng huynh không hòa thuận, chỉ cần là chuyện có thể làm y cảm thấy không thoải mái, bản vương tuyết đối việc đáng làm thì phải làm… Ngươi cũng đừng để bản vương thất vọng a! Nếu không… hừ hừ…” Vương gia ngầm uy hiếp nói.

Kính Ảnh không khỏi đánh rùng mình một cái, “Thuộc hạ đã biết…”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm khuya, Kính Ảnh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hàn Kỳ ra, chậm rãi đi tới, nửa quỳ ở trước giường, dừng trên thụy nhan của Hàn Kỳ (vẻ mặt lúc ngủ). Chỉ có lúc này, hắn mới có thể không chút kiêng kỵ nhìn y.

Ngắn ngủi một tháng, nhiều chuyện lại thay đổi. Hàn Kỳ, những gì trải qua, đối với ngươi mà nói, bất quá là một hồi mộng cũ, với ta, lại là điều chân thực tốt đẹp nhất.

Không biết sao, rõ ràng người tâm tâm niệm niệm ngay tại trước mắt, Kính Ảnh lại cảm thấy được… nhớ mong đến phát điên!

Dần dần hạ thân xuống… ở trên gò má Hàn Kỳ nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.

Ngẩng đầu, đã thấy Hàn Kỳ đột nhiên mở hai mắt, lạnh lùng nhìn hắn. Kính Ảnh bị dọa ngốc tại chỗ không nhúc nhích.

Hàn Kỳ giận tím mặt, bất thình lình xuất thủ, Kính Ảnh mắt thấy một chưởng kia đánh tới, thế nhưng không hề cử động, ngơ ngác nhìn Hàn Kỳ.

Thẳng đến khi chưởng kia in lên ***g ngực, đau đớn phiên giang đại hải kéo tới, Kính Ảnh mới cuống cuồng quỳ xuống muốn tính thử giải thích, “Đường chủ, ta…”

“Đi ra ngoài!” Hàn kỳ cắt ngang hắn, lạnh giọng ra lệnh.

“Dạ!” Kính Ảnh chỉ đành đứng lên, che lấy ngực, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment