Đình viên chính giữa Tây Ảnh điện, bông tuyết lặng lẽ phiêu phiêu, hoa mai ngạo nghễ bung cánh đón chờ gió lạnh. Hiện tại đã được nửa mùa đông, tuyết rơi phủ trắng mặt đất, vì không có gió, cho nên hết thảy tĩnh lặng như một bức tranh thủy mặc. Thương Viễn cùng Tiêu Dực Tĩnh đứng trong tuyết, hai gã nam tử tuấn tú phi phàm tạo thành cảnh đẹp không người nỡ quấy nhiễu.
“Phụ hoàng cùng mẫu hậu sắp trở về. Hoàng thúc, xin ngài giúp ta….” Tiêu Dực Tĩnh bất giác nắm chặt tay.
Chuyện của hắn và Lưu Văn Hạ đã đến tai Thái thượng hoàng cùng Thái hậu. Thái thượng hoàng nhất định sẽ không tha cho Lưu Văn Hạ, lúc cần thiết, Thái thượng hoàng sẽ âm thầm trừ bỏ hắn. Đối mặt với Thái thượng hoàng, cho dù Tiêu Dực Tĩnh thân là hoàng đế cũng không dám dùng tính mạng Lưu Văn Hạ đánh cuộc! Nếu đánh cuộc, thua, đó chính là một chữ – chết.
Một bên là quyền lực cùng thiên hạ, một bên là người mình yêu. Thật phải lựa chọn sao? Có thể không lựa chọn hay không, nếu có thể, hắn thật sự nguyện ý từ bỏ thiên hạ. Hắn không thể đánh cuộc, càng không dám đánh cuộc. Nếu Văn Hạ có chuyện gì, thì hắn….
“Vì một người nam nhân, đáng giá sao?” Thương Viễn nói.
“Nếu Hạ Thu muốn hoàng thúc lựa chọn, hoàng thúc sẽ chọn thế nào?” Tiêu Dực Tĩnh hỏi ngược lại.
“….”
“Được, ta giúp ngươi.”
Tiêu Dực Tĩnh thở dài một hơi, có Thương Viễn giúp đỡ, Thái thượng hoàng cũng sẽ không dễ dàng ra tay với Lưu Văn Hạ.
“Thương Viễn, hoàng thượng yêu Lưu đại ca đúng không?” Hạ Thu dựa vào lòng Thương Viễn, véo nhẹ má y. Tiêu Dực Tĩnh mỗi ngày tới nơi này, đều có thể nhận ra nhu tình trong mắt hắn đối với Lưu Văn Hạ. Khi mới biết chuyện của hoàng đế và Lưu Văn Hạ, Hạ Thu cảm thấy rất kinh hãi, nhưng rồi lại nhanh chóng bình thường trở lại. Hắn và Thương Viễn mặc dù không hề mở miệng nói ra những lời yêu thương hay hứa hẹn, đều là nam nhân đâu có gì cần phải nói, hơn nữa hắn và Thương Viễn đã sớm hiểu rõ quan hệ và tình cảm của đối phương, từ lâu đã chấp nhận. Hạ Thu nghĩ mình muốn sống một mình cả đời, nhưng thật không ngờ lại sẽ có một người xâm nhập vào cuộc đời mình. Cho nên, Hạ Thu cảm thấy chỉ cần đồng tâm cố gắng, hai nam nhân cũng không có gì là không thể.
“Ừ.” Thương Viễn không giấu diếm.
“Nhưng mà vì sao ta lại thấy Hoàng thượng đối với ngươi dường như rất cung kính a! Nói thực ra! Ngươi là ai?” Hạ Thu cười hì hì hỏi.
“Ta là hoàng thúc của hắn! Ngươi tin không?” Thương Viễn tức giận nói.
“Ách……không tin!” Hạ Thu đáp. Y có chỗ nào giống Vương gia chứ? Hắn quả thật là nhìn mãi cũng không ra a.
Ngươi không tin ta cũng không có cách nào, ta vốn chính là……
“Ta hôm nay thấy Lưu đại ca luôn ưu phiền không vui, sợ là xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi không cần lo mấy chuyện đó.”
“Không được, Lưu đại ca đối ta có ơn cứu mạng. Cho nên bất luận như thế nào, chuyện của hắn chính là chuyện của ta.” Hạ Thu kiên quyết. Kiếp trước hắn cũng xem tivi không ít, thâm cung nội đấu gì gì a, mặc dù ở đây không cảm giác được, nhưng mỗi ngày buổi tối Tiêu Dực Tĩnh lại tới ngủ cùng Lưu Văn Hạ, mà sắc mặt Lưu Văn Hạ rất u buồn, hắn vốn là người ít nói, hiện tại ngoài trừ giảng giải dư địa chí, trên cơ bản không nói được mấy lời. Hạ Thu nhìn hắn như vậy nên lo lắng vô cùng.
Thấy Hạ Thu như thế, Thương Viễn có điểm ghen tỵ.
“Thái thượng hoàng sắp trở lại, chính vì muốn xử lý chuyện của Lưu Văn Hạ và hoàng thượng, ngươi nghĩ mình có thể giúp được hắn sao?” Thương Viễn thật sự không muốn đả kích Hạ Thu.
“Thái thượng hoàng?!” Hạ Thu kinh hô. Chuyện này quả thật vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Hoàng đế bây giờ là kẹp ở giữa, trong lòng khẳng định khổ muốn chết.
“Còn muốn giúp sao?”
“Cái này….Nhưng mà nếu Lưu đại ca gặp phải nguy hiểm, ta nhất định sẽ trợ giúp!”
Ai, cái đầu nhỏ của ngươi rốt cuộc chứa những gì thế hả….
“Thương Viễn, hoàng thượng nói, vẽ xong địa đồ, hắn sẽ cho ta một khoản tiền. Đến lúc đó….đến lúc đó ngươi cùng ta rời khỏi đây tìm làng quê nào đó ẩn cư cả đời được chứ?” Hạ Thu cẩn thận hỏi, hắn rất sợ Thương Viễn không đồng ý a. Vất vả lắm mới xác định được tình cảm của mình, cũng không biết Thương Viễn đối với hắn đến tột cùng có bao nhiêu thực tâm, cho nên, Hạ Thu rất sợ y không đồng ý.
Cả đời sao? Hai người? Cũng tốt.
“Được!” Thương Viễn cười nói.
“Thật chứ!” Hạ Thu cao hứng hôn phớt lên môi Thương Viễn.
Thương Viễn nhân cơ hội đè Hạ Thu ra lột sạch, làm cho hắn ở dưới thân mình run rẩy.
Hạ Thu đỏ mặt, hai nụ hoa nhỏ khẽ run lên. Hắn thấy được cái đó của Thương Viễn đang dần cứng lại, cảm giác vừa hưng phấn vừa sợ hãi, chần chừ, do dự hỗn loạn đan xen.
“Thương Viễn….chúng ta….chúng ta…..làm đi……..”
Trong mắt Thương Viễn ham muốn đang không ngừng thiêu đốt, mỗi lần y cùng Hạ Thu đều là lấy tay hoặc y dùng miệng giúp Hạ Thu giải quyết, không phải không cố gắng tiếp xúc cấm địa, mà vì Hạ Thu cự tuyệt hết sức rõ ràng, Thương Viễn cũng không muốn ép buộc hắn. Lúc này đây, xem ra Hạ Thu đã gỡ bỏ phòng bị, hơn nữa là hoàn toàn tiếp nhận y.
Hiển nhiên, Hạ Thu bất tri bất giác cũng yêu y.
“Được!” khàn khàn thanh âm xuất ra, y đã sớm đợi giờ khắc này lâu rồi. Thương Viễn lấy từ dưới gối một bình nhỏ, dịch thể màu trắng sữa chảy ra làm Hạ Thu không khỏi thầm nghĩ có phải Thương Viễn đã sớm dự mưu tốt lắm rồi hay không……
Vì vậy, đêm hôm đó, làm..
.
Tinh thần Lưu Văn Hạ càng ngày càng không tốt, mà hoàng đế sắc mặt cũng thập phần âm trầm. Áp lực từ Thái thượng hoàng cơ hồ khiến bọn họ không thở nổi, Hạ Thu sốt ruột không thôi, nhưng Lưu Văn Hạ lại không muốn nhắc tới.
Rốt cục, Lưu Văn Hạ ngã bệnh. Tính tình Tiêu Dực Tĩnh lại càng kém theo, mỗi ngày thượng triều khí áp cực kỳ đáng sợ. Ai cũng không dám cầm chút ít việc nhỏ đi phiền nhiễu Tiêu Dực Tĩnh.
“Dực Tĩnh!” Lưu Văn Hạ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng ho khan.
“Văn Hạ….” Thương tâm, khổ sở, ôn nhu, đau lòng……đủ loại tâm tình lẫn lộn khiến hoàng đế mệt mỏi không chịu nổi. Thái thượng hoàng không ra tay với Lưu Văn Hạ, cũng không làm khó hắn, chỉ là nhìn địa đồ Lưu Văn Hạ cùng Hạ Thu làm, ném một câu, vẽ xong địa đồ thì tức khắc rời cung. Vĩnh viễn cũng không được gặp lại hoàng đế, đây là giới hạn nhượng bộ của Thái thượng hoàng.
Lưu Văn Hạ bị bệnh, Hạ Thu liền đương nhiên bãi công, mỗi ngày thanh nhàn mang theo Lưu Sinh lo lắng không thôi cùng chăm sóc Lưu Văn Hạ.
Lúc này, Thương Viễn đang cùng Thái thượng hoàng ngồi trong đình nghỉ mát. Một chân đặt lên bàn, một bên cắn hạt dưa, bộ dáng đúng chuẩn lưu manh đường phố. Hai bên thái dương Tiêu Ly – Thái thượng hoàng khẽ giật giật.
“Đại ca đây chính là làm khó ta a!”
“Hừ! Các ngươi nguyên một đám thật muốn tức chết ta sao! Một người là hoàng đế, một người là Ám hoàng, chẳng lẽ muốn cho họ Tiêu đoạn tử tuyệt tôn? Ta không quản được ngươi, nhưng ta sẽ không cho phép Dực Tĩnh tiếp tục sai lầm!”
“Ai! Đại ca, nếu ta nhớ không lầm, ngoại trừ ta, dưới ngươi còn có mười một vị huynh đệ cùng năm vị muội muội họ Tiêu đâu! Còn có bốn nhi tử, hai nữ nhi. Ngươi nói đoạn tử tuyệt tôn như vậy chính là tính tất cả mọi người sao! Nói không chừng bọn họ nghe được mất hứng liền thật sự đoạn tử tuyệt tôn a!” Thương Viễn tưng tửng không coi ai ra gì đáp.
“Ngươi! Ngươi muốn tức chết ta a!” Tiêu Ly hận không thể cho y một cái tát. Đệ đệ nhỏ nhất này lúc nào cũng làm hắn tức giận.
“Tức chết không dám, nhưng năm đó đại ca dứt khoát thoái vị, ta nghĩ tuy Dực Tĩnh hiện giờ chỉ có một đứa con, nhưng nếu học đại ca thoái vị vân du tứ hải, cũng không phải là không thể a!”
“Ngươi đang uy hiếp ta sao!” Tiêu Ly âm trầm nói.
“Không dám! Ta đi về trước! Tiểu Hạ nhà ta lâu như vậy không thấy ta về sẽ lo lắng!”
Nói xong liền tiêu sái rời đi, bỏ lại Tiêu Ly tức giận đến bốc hỏa vẫn không thể làm gì y được.
Dù sao, hoàng thất quả thực có lỗi với Thương Viễn nhiều lắm.
Tình trạng của Lưu Văn Hạ vẫn không chuyển biến tốt, ngay cả Ngự y cũng bó tay không có biện pháp, chỉ nói là tâm bệnh, thân thể cũng chỉ có thể chậm rãi điều trị, Tiêu Dực Tĩnh rốt cục không chịu được rơi nước mắt. Hạ Thu thấy vậy cũng không khỏi đau lòng, Lưu Sinh nhoài người vào bên giường khóc lớn.
Cho nên Thương Viễn vừa vào, còn tưởng Lưu Văn Hạ đã chết đâu? Đã không chết thì ba tên này còn khóc lóc cái gì? Thương Viễn trở mắt không nói gì…..
Thấy Lưu Sinh khóc đến mệt mỏi thiếp đi, Lưu Văn Hạ càng thêm khổ sở.
“Hoàng thượng, thả ta đi…..”
Với ngươi hay với ta đều tốt….
.
Ra khỏi phòng, Hạ Thu liền lên án:
“Thương Viễn, Thái thượng hoàng quá nhẫn tâm.”
“Ngu ngốc!” Nâng tay xoa xoa đầu Hạ Thu.
“Nếu dùng một thứ để đổi, ngươi nói Thái thượng hoàng có thể chấp nhận Lưu đại ca cùng hoàng thượng hay không?”
“Không biết, có thể được, cũng có thể không được. Thái thượng hoàng quan tâm chính là toàn bộ thiên hạ, cũng không phải chỉ vì một thứ nho nhỏ gì đó là có thể chấp nhận bọn họ.” Thương Viễn nói. Tiêu Ly thực sự quyết tâm muốn Lưu Văn Hạ rời đi.
“Có thể, ta có thể!” Hạ Thu nói.
“Ngốc!”
“Ta nói thật mà!”
“Được rồi, được rồi! Ngươi nói có thể là có thể!”
Thấy Thương Viễn không hề tin mình, Hạ Thu buồn bực a! Không trông cậy vào Thương Viễn có thể tin tưởng, trong triều đình thì lại không có người quen biết, nhưng có một người Hạ Thu vẫn nhớ, đó chính là Hộ bộ Thượng thư – Giang Dạ!
Cầm ngọc bài thông hành hoàng đế ban cho, lúc Hạ Thu tìm được Hộ bộ, đều thiếu chút nữa mệt ngã ra đất. Đối với việc Hạ Thu đến tìm mình, Giang Dạ đắc ý a! Vô sự không đăng tam bảo điện! Nhất định là có việc cầu hắn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý….
Hắc hắc….