Kinh Độ Vong

Chương 32

Trông thấy chàng ta, Liên Đăng lập tức cảm thấy trời bừng sáng, tâm trạng u ám cũng tức khắc tiêu tan, đến cơn đau trên lưng cũng trở nên phai nhạt.

Cô hơi chống người dậy: “Quốc sư, quốc sư đến rồi!”

Chàng ta đi tới đứng trước giường, khẽ cười khinh miệt, xỉa xói cô với vẻ kiêu ngạo: “Rốt cuộc võ công của cô kém cỏi tới mức nào vậy? Ai đời lại bị mấy tên hầu đánh cho bị thương như thế! Bổn tọa nhớ khi xưa Vương Lãng ít nhất cũng tiếp được dăm ba chục chiêu với bổn tọa. Kết quả lại dạy dỗ được học trò kém cỏi thế này, đúng là hậu sinh khả ố.”

Cô vội phản bác: “Phủ Lý Hành Giản có mấy tên cao thủ, võ công không hề thua kém đệ tử thần cung. Sau đấy lại còn bị gã hầu đó hô hoán, dẫn thêm hai – ba mươi người tới nên tôi mới không chống đỡ nổi.”

“Xí, cao thủ chó gì mà có thể đánh đồng với đệ tử thần cung của bổn tọa? Do bản thân cô kém cỏi thôi, đừng tâng bốc đối thủ.”

Liên Đăng ấm ức ngậm miệng không nói nữa, biết ngay là sẽ thế này mà. Chàng ta không tới thì thấy hơi trống vắng, nhưng hễ tới là lại châm chọc cô, đả kích sự tự tin của cô. Chàng ta có chút tình thương nào không hả? Chàng ta không thể đối xử với người bệnh dịu dàng chút xíu được sao?

Cô hờn mát: “Chờ tôi khỏi hẳn sẽ lập tức đi giết ông ta. Chỉ tại ông ta quá cảnh giác, nếu cũng giống hai kẻ trước thì đã chẳng có chuyện hôm nay.”

Chàng ta hừ lạnh: “Hai tên trước chỉ là đồ vô dụng nên mới để cô đánh bại một cách dễ dàng đến thế. Trước khi ra tay cô không dò la về Lý Hành Giản ư? Ông ta là hoàng thân quốc thích, có quan hệ dây mơ rễ má với nhà họ Tào, con gái ông ta là người đầu ấp tay gối với thánh thượng, em gái là vương phi của Định Vương.”

Liên Đăng thoáng ngập ngừng: “Định Vương của thành Toái Diệp ư?”

Quốc sư nhét hai tay vào tay áo, cảm thán: “Thật ra quan hệ thông gia trong hoàng tộc rất rối loạn, hoàng thượng và Định vương đều là con của Thái Tông, kết quả hai anh em lại cưới hai cô cháu. May mà Định vương ở tít quan ngoại, không được quay về Trung Nguyên, không thì cả nhà gặp nhau không biết ai phải hành lễ, ai phải dập đầu đây?”

Chàng ta che miệng cười đểu, Liên Đăng ngước nhìn chàng ta. Có đôi khi, thú vui của chàng ta đúng là thấp thật. Tuy rằng hai cô cháu lấy hai anh em đúng là hơi loạn thật nhưng không phải chưa từng có, đâu buồn cười đến mức ấy! Trái lại, chàng ta nhắc đến quan hệ giữa Lý Hành Giản và Định vương lại khiến cô chợt giật mình. Lư Khánh từng nói kẻ thù của cô ở Tây Vực, Bách lý đô hộ là đại tướng trấn thủ biên cương, Định vương là thân vương hùng cứ nơi quan ngoại, có khi là do một núi không thể có hai hổ nên Lý Hành Giản mới nhận lệnh của em rể, hãm hại Bách Lý đô hộ cũng không chừng.

Cô bắt đầu ngọ ngoạy, chàng ta đứng cách cô không xa. Liên Đăng ra sức với vạt áo chàng ta, đau đến mức hai mắt mờ đi, thở d0c nói: “Quốc sư có thể nói cho tôi biết sự thật, rốt cuộc kẻ đã hãm hại A gia tôi là ai hay không? Có phải ngoài Lý Hành Giản ra thì vẫn còn Định vương nữa không?”

Chàng ta thoáng sững người: “Cô còn chẳng giữ nổi cái thân mình mà còn quan tâm nhiều thứ như thế làm gì? Đừng ngọ nguậy nữa, để tôi xem vết thương nào. Bổn tọa mang theo thuốc quý đến, đắp lên là sẽ không đau nữa.”

Chàng ta cúi người dịch chuyển cô, để cô nằm sấp hẳn xuống, sau đó nhấc áo choàng, miễn cưỡng ngồi xuống mép giường. Quốc sư cảm thấy lần này mình đã hi sinh rất lớn, xiêm áo vừa mới thay hôm nay có khi lại sắp bẩn luôn rồi. Vốn dĩ, chàng ta còn chê nơi này không được thanh nhã cho lắm, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, thôi đành phiên phiến đi vậy. Chàng ta cong hai ngón tay gạt tóc cô sang, đang định vén chăn thì lại bị cô phản đối: “Ấy chớ, cứ gọi Phất Cư tới đi.”

Chàng ta nhíu mày không vui: “Chẳng lẽ bàn tay hái hoa ngắt cỏ của Phất Cư lại sạch hơn bổn tọa ư? Đúng là phụ lòng tốt của người khác. Trần đời này có mấy ai được tốt số như cô chứ? Cô lại còn kén cá chọn canh, rõ ràng là muốn chọc giận bổn tọa!”

Chàng ta cho rằng bản thân đang bị sỉ nhục, nhưng Liên Đăng lại hoàn toàn không có ý đó. Chẳng qua là cô cảm thấy nam nữ khác biệt, dù cô xuề xòa hơn nữa thì cũng là phận gái. Vết thương của cô lại còn hơi chếch lên trên, muốn thay thuốc thì phải cởi áo ra, để lộ lưng cho chàng ta nhìn. Điều này khiến cô không mấy tình nguyện.

“Dù sao… tự dưng khoe ra trước mặt quốc sư, khó coi lắm.”

Chàng ta hết sức bực dọc, cảm thấy cô đúng là chỉ giỏi giả bộ: “Sắp ngỏm rồi mà còn rỗi hơi đi xấu hổ hả? Tối hôm đó ở ao tụ sao, cô còn định cho bổn tọa xem lại coi như trả nợ cơ mà. Lúc ấy hiên ngang là thế mà sao nay trị thương cho cô thì lại bắt đầu hoạnh họe. Cô nương à, có thể thấy tư tưởng của cô phức tạp thật đấy.”

Liên Đăng bị chàng ta làm nghẹn họng không đáp trả nổi, mặt đỏ lựng đến tận mang tai. Cô đành vòng vo: “Vậy hôm nay coi như hết nợ nhé, được không?”

Chàng ta ngước lên, mỉm cười: “Bổn tọa cứu mạng cô, cô lại còn đòi hết nợ với bổn tọa. Chẳng lẽ cô cho rằng trông thấy tấm lưng nhầy nhụa của cô thì bổn tọa mọc được thêm miếng thịt nào chắc? Sao trần đời này lại có người mặt dày mày dạn đến thế cơ chứ?”

Liên Đăng bị chàng ta nói cho phát khóc, cô thều thào kháng nghị: “Tôi đang bị thương đó, tôi là bệnh nhân…”

Chàng ta liếc cô: “Vậy vết thương do đâu mà có?”

Do bản lĩnh không người ta nên mới không có tư cách khoe ra. Liên Đăng biết điều ngậm miệng, tính ra thì cô nợ ơn huệ của người ta nhiều đến thế, giờ lại còn muốn hết nợ. Đúng là giống như chàng ta vừa nói thật, quá mặt dày mày dạn.

Cô không ồn ào nữa, chàng ta mới có thời gian bình tĩnh lại để kiểm tra vết thương cho cô. Quốc sư cởi vạt áo phải rồi đến trung y của cô ra, đây là lần đầu tiên chàng ta cởi áo cho nữ giới, cảm giác hơi là lạ. Ngoài miệng tuy xéo xắt nhưng động tác thì vẫn rất nhẹ nhàng, dẫu sao thì cô cũng đáng thương hơn những cô gái khác. Lúc nhận được tin tức từ Phương Châu, chàng ta còn tưởng cô bị thương không nhẹ, nhưng thấy cô vẫn còn sức đấu võ mồm thì chàng ta cũng yên tâm hơn nhiều. Tuy nhiên, khi mở lớp băng gạc ra, chàng ta không khỏi khiếp sợ. Chàng ta đã quá lạc quan, thì ra vết thương ấy vừa sâu vừa rộng, không giống do đao kiếm bình thường gây ra, sợ rằng binh khí của đối phương đã được cải tiến. Binh khí ấy có tính sát thương lớn hơn, khiến người ta đau đớn hơn đến mức nào đây? Nó được gắn thêm mũi đinh sắc bén, một khi tiếp xúc với da thịt thì sẽ gây ra vết thương giống như bị răng cưa cứa xẹt qua, vết cắt không phẳng mà lởm chởm ngoằn ngoèo. Chàng ta hết sức kinh ngạc khi thấy cô chịu đựng được. Có lẽ bởi cô đã quen tự dựa vào bản thân, biết dù có kêu đau hay than vãn cũng vô dụng nên dù có đau hơn nữa cô cũng vẫn chịu được.

Chàng ta mở nắp lọ thuốc ra, rắc lên vết thương cho cô. Bột phấn màu vàng nâu lấp đầy vết thương, chàng ta nghe thấy cô hít sâu thì vội dừng lại hỏi: “Đau lắm hả?”

Thật ra có hỏi cũng vô dụng, đương nhiên là cô rất đau rồi. Chàng ta có thể thấy cô đang run run, cơ bắp giần giật. Song cô lại đáp: “Không sao, tôi chịu được.”

Quốc sư khẽ thở dài, lúc vừa mới vén xiêm y lên, bờ lưng xinh, vòng eo thon đầy kiều diễm, tươi trẻ cũng ít nhiều khiến lòng chàng ta nổi ý nghĩ đen tối. Nhưng bây giờ, thấy tình hình của cô, lòng chàng ta không còn ý nghĩ nào khác ngoài đau lòng.

“Nếu cô muốn giết Lý Hành Giản thì bổn tọa sẽ xử lí ông ta giúp cô. Sau này đừng tới phường Bình Khang nữa, về thần cung đọc sách thêu hoa, làm những chuyện phù hợp với độ tuổi của cô đi.”

Cô kinh ngạc quay sang nhìn chàng ta, bởi dùng sức quá mạnh nên động đến vết thương, không khỏi xuýt xoa. Chàng ta cúi xuống nhìn cô: “Sao vậy? Vất vả lâu rồi nên sợ không quen cuộc sống kiểu đó hả?”

“Không phải, chỉ là tôi thấy lạ thôi. Tôi vẫn còn nhớ như in những gì quốc sư từng nói với tôi, bây giờ quốc sư lại bỗng thay đổi chủ kiến khiến tôi hơi bất ngờ.”

Liên Đăng quay đầu gối lên cánh tay, gương mặt vẫn còn vương nét trẻ con, tóc tơ bên mai vấn vương, lúc ủ dột lại có vẻ đẹp u buồn. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, bởi vì cô luôn quyết chí tiến lên nên cho rằng người khác cũng giống vậy, đã làm là sẽ làm đến cùng.

Chàng ta buông vạt áo của cô xuống, đắp chăn lên cho cô, sau đó ngước nhìn ô cửa sổ nhỏ, lẩm bẩm: “Bổn tọa không muốn khế ước mất hiệu lực nhanh như thế. Nếu cô ch3t thì bổn tọa biết đòi nợ ai đây?”

Chàng ta nói vậy chỉ để bắc thang xuống, chuyện vốn rất hợp lí, chỉ cần linh động một chút là mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng cô lại không nghe, giọng ngân dài ra: “Tôi không cần quốc sư giúp đỡ, ai cũng được, chỉ quốc sư là không. Quốc sư nhìn Đàm Nô và Chuyển Chuyển đi, vì tôi nên bọn họ mới phải chịu nhiều biến cố, thương tích đầy mình như thế. Quốc sư không giống bọn tôi, quốc sư là bậc chí tôn ở Thái Thượng thần cung, là ngọn đuốc dẫn đường của Đại Lịch, không thể xảy ra bất trắc gì được. Quốc sư cứ khoanh tay đứng nhìn là được, đừng để ý đến những ân oán tình thù ấy. Nếu tay quốc sư vấy máu thì sẽ mất hết tiên khí, tôi sẽ buồn lắm đấy.” Cô thoáng cười.

Quốc sư vô cùng kinh ngạc, cô đang bảo vệ chàng ta ư? Chàng ta ngây ra hồi lâu, ngoẹo đầu quan sát cô với vẻ kì lạ: “Cô chưa từng nghĩ đến chuyện dựa dẫm vào bổn tọa ư?”

Cô đáp thành thực: “Từ khoảnh khắc A Bồ đào tôi ra, tôi đã hạ quyết tâm phải tự dựa vào bản thân. Tôi không có người thân, người thân đều đã ch3t cả rồi, còn ai để tôi dựa dẫm nữa đây?”

Quốc sư nhét tay vào tay áo, trầm ngâm: “Cũng chưa chắc, người thân ruột thịt ch3t cả rồi thì có thể phát triển quan hệ người thân kiểu khác mà.”

Liên Đăng thấy hơi tuyệt vọng, kiểu khác ấy chỉ còn quan hệ họ hàng bên chồng thôi. Nhưng con đường này đã bị chàng ta chặn đứng từ lâu, bây giờ lại còn nhắc tới, rõ ràng là xát muối lên vết thương của cô.

Nhắc đến vết thương, thuốc chàng ta mang đến quả thực rất tốt, lúc mới bôi thì như xát muối, đau đến mức suýt nữa khiến cô lịm đi. Bây giờ, cơn đau đã qua, chỗ vết thương có cảm giác man mát, không còn thiêu đốt hừng hực nữa. Cô khoan khoái thở dài, quay mặt sang hỏi: “Thuốc này có thể tăng tốc độ liền vết thương không?”

Quốc sư thong thả đi đến ngồi xuống bên bàn thấp, ậm ờ đáp: “Chắc được! Còn chưa thử công hiệu bao giờ, dùng cho cô là biết thôi.”

Mới đầu, Liên Đăng còn rất cảm kích chàng ta, nhưng bây giờ phát hiện ra chàng ta lấy cô để thử thuốc thì vẻ nhiệt tình lập tức bay mất phân nửa. Hình như cô và chàng ta đã qua giai đoạn khách sáo với nhau rồi. Cô bĩu môi làu bàu oán trách: “Quốc sư dùng thuốc gì vậy? Lỡ có độc thì sao? Lỡ để lại sẹo thì sao?”

Chàng ta vừa nghe thấy cô chê thuốc thì lập tức xị mặt ra: “Bổn tọa thức cả đêm điều chế thuốc cả đêm, cô không biết ơn thì thôi, lại còn nghi ngờ có độc nữa hả? Biết thế tôi đã bỏ thêm hai lượng Mạn đà la vào, đổ thuốc của cô đi cho rồi.”

Trông điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của chàng ta, cô lại thấy hơi vui vẻ. Bận bịu suốt nửa đêm, có thể thấy là vừa nhận được tin tức là chàng ta lập tức thấp thỏm vì cô, không đến ngay là do còn chưa điều chế thuốc xong. Cô nhoẻn miệng cười với chàng ta: “Tôi đã hiểu nhầm lòng tốt của quốc sư rồi. Xin lỗi nhé, đợi tôi xuống giường được rồi sẽ bồi tội với quốc sư sau.”

Cái tật kiêu ngạo của chàng ta chưa bao giờ thuyên giảm. Vẻ mặt chàng ta vừa căm phẫn vừa thất vọng: “Bổn toạ thanh tu đã lâu, chẳng mấy khi có hứng quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh của cô, vậy mà lòng tốt lại bị cô coi thành lòng lang dạ thú. Niệm tình cô đang bị thương, có khi còn ảnh hưởng đến não, bổn tọa không châp nhặt với cô. Cô nghỉ ngơi đi, bổn tọa về thần cung đây.”

Cô vội giữ chàng ta lại: “Ấy chớ ấy chớ, đừng đi!”

Vẻ kiêu ngạo hiện hữu khắp người, thậm chí còn toát ra qua từng lỗ chân lông trên người chàng ta. Chàng ta dừng bước, cũng coi như vẫn nể mặt cô. Song đầu chàng ta chẳng hề ngoái lại mà chỉ liếc xéo nhìn cô: “Sao hả? Còn việc gì?”

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hay đúng là vết thương ảnh hưởng đến não như chàng ta nói mà Liên Đăng lại buột miệng hỏi: “Quốc sư, có phải quốc sư có chút chút thích tôi không?”

Chàng ta kinh ngạc quay người lại, gương mặt trắng ngần thấp thoáng vẻ xám xịt: “Cô giỏi dát vàng lên mặt mình thật đấy. Cô có điểm nào đáng để bổn tọa thích chứ? Tôi nói rồi, cô chỉ giống Cửu Sắc thôi, khác ở chỗ là Cửu Sắc không biết nói, còn cô thì biết. Cô không thấy Cửu Sắc thích cô như thế nào à? Nếu không phải bởi vì có quá nhiều điểm giống nhau thì tại sao nó lại chỉ thân thiết với cô?”

Liên Đăng vẫn cố chày cối: “Nhưng quốc sư cũng từng bảo tôi đừng quá thân thiết với nó, tránh cho nó không phân biệt được mình là người hay hươu mà.”

Quốc sư phát hiện mình đã bị cô đưa vào vòng luẩn quẩn. Vậy mà chàng ta lại thảo luận với cô về vấn đề người và hươu. Chàng ta phủi tay áo: “Dù sao cô cũng chỉ cần hiểu rõ một điều, trong mắt bổn tọa, cô chẳng khác gì Cửu Sắc là được.”

Liên Đăng tiu nghỉu, cơn đau trên lưng lại nhói lên. Cô không dám kích động quá mức, sợ vết thương lại nứt ra. Liên Đăng đành tự trấn an bản thân, không sao hết, dù thế nào cũng phải ép chàng ta về cùng cô, quan tâm chàng ta có thích hay không làm gì!

Bởi vì bước ngoặt này nên chàng ta không đi nữa mà chỉ đấu mắt với cô. Bản lĩnh lườm nguýt của Liên Đăng kém hơn hơn nên chẳng bao lâu đã thua trận. Cô đành đổi chiêu, nói: “Tôi khát rồi.”

Quốc sư quay mặt đi: “Liên quan gì đến bổn tọa?”

“Tôi không xuống giường được, chỉ còn cách làm phiền quốc sư vậy.” Cô cười nịnh nọt, bởi vì ngửa đầu quá lâu nên bỗng thấy hơi buồn nôn. Cô không cầm cự nổi nữa, gục đầu xuống.

Đôi khi, đối chọi không có tác dụng nhưng tỏ ra yếu thế đúng lúc lại khiến quốc sư mềm lòng. Chỉ khi cô nằm im lìm không nói gì, chàng ta mới nhớ ra vết thương của cô thực sự rất nặng. Thân gái mà chịu đựng được đến lúc này quả thật chẳng dễ dàng gì. Thấy cô đáng thương như thế, thôi thì cũng chỉ là rót nước, chắc cũng chẳng làm giảm uy nghi của chàng ta được.

Quốc sư vuốt họng, nhấc vạt áo thong thả bước tới, nhìn bếp lò trên bàn, may mà vẫn còn than, nước vẫn nóng. Chàng ta vén tay áo, nhấc ấm trà lên rót một ít vào chén, cẩn thận rửa sạch bộ pha trà. Liên Đăng li3m môi, bỗng dưng thấy miệng khô khốc. Thật ra ấm chén được dùng suốt, chẳng bẩn chút nào. Là do quốc sư kĩ tính quá, so cô với chàng ta thì có khi cô mới là đàn ông thật sự. Nhưng mà rõ ràng là quá để ý tiểu tiết thì tốc độ sẽ chậm đi, song cô lại không dám nói ra, sợ lại chọc giận chàng ta, chưa biết chừng chàng ta còn ném đồ đi ấy chứ. Thật ra cô khát chỉ là phụ, quan trọng hơn cả muốn giữ chàng ta lại, dù có bị chàng ta chặn họng đôi ba câu nhưng ít ra lòng vẫn yên tâm.

Đợi mãi quốc sư mới cầm chén trà đến với dáng vẻ buồn bực, tùy ý chìa tay ra trước. Liên Đăng ngước mắt nhìn chàng ta, tỏ ý tay cô không với tới miệng được. Hiểu ra ý cô, chàng ta xếch mày: “Ý cô là… bổn tọa còn phải đút cho cô hả?”

“Quốc sư chưa từng đút nước cho Cửu Sắc ư? Nếu quốc sư coi tôi là Cửu Sắc thì đút một lần cũng chẳng sao mà.” Cô cam chịu hạ mình.

Chàng ta ngẫm thấy cũng đúng, thế là không tính toán gì nữa, ngồi xổm xuống trước mặt cô, cẩn thận đặt chén nước bên môi cô.

“Uống đi, không đủ thì bổn tọa sẽ rót thêm cho cô.” Chàng ta cố gắng nâng chén lên nhưng thử hai lên đều không thành công. Biên độ ngửa đầu lên của con người có hạn, cô lại còn nằm sấp, chỉ có thể uống được ít nước gần miệng chén. Quốc sư hơi sốt ruột, đỡ cô dậy lại sợ cô không chịu được, thế thì chỉ còn một cách thôi. Chàng ta thoáng ngập ngừng, lần đầu tiên thấy mặt chàng ta ửng hồng: “Hay là… bổn tọa dùng miệng đút cho cô nhé?”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment