Kinh Độ Vong

Chương 69

Dù sao, chuyện này cũng cứ thế trôi qua như chưa hề xảy ra, nhưng tiếng xấu của cô đã lan truyền râm ran, người trong vương phủ gặp cô đều nhất loạt đi đường vòng. Liên Đăng bị cô lập khỏi thế giới của bọn họ. Thoạt đầu, đầu cô vẫn rất tự đắc, lâu dần lại cảm thấy hơi hiu quạnh. Chỉ có quốc sư là vẫn như lúc trước, mỗi ngày trước khi mặt trời lặn đều cầm hoa tới trước viện lấy lòng cô.

Tâm trạng cô không tốt, khoanh tay đứng ở hành lang nhìn chàng ta. Quốc sư hăm hở dâng hoa, đôi khi là hoa nhài, có lúc lại là nghệ tây. Nhưng đến trước mặt cô, chàng ta liền quên luôn hoa, bây giờ cô đã là quận chúa, quần áo cũng trang trọng hơn. Mặc dù không đến mức mặc áo khoét cổ nhưng cũng là áo, váy lụa tơ sen, làn da trắng ngần như ẩn như hiện sau lớp áo. Cạp váy bó chặt càng làm nổi bật bộ nguc sữa no đầy, cô còn đang khoanh tay càng khiến nó thêm hùng vĩ.

Không gì hạnh phúc hơn khi được chứng kiến người con gái của mình lớn lên từng ngày, quốc sư nịnh nọt đủ đường: “Mĩ nhân mà không tự bảo vệ được mình khó tránh khỏi chịu thiệt. Đúng là nên làm thế. Lúc cần ra tay độc ác thì chớ lưu tình. Cô nói đi, cô còn ngứa mắt ai, khỏi cần cô nhọc tâm, bổn tọa lập tức sai người kết liễu hắn.”

Cô chẳng buồn để ý chàng ta, chỉ xoay người bước vào phòng. Chàng ta mặt dày đuổi vào tận nơi, ít nhất cũng phải ở lại hai tuần trà.

Tối hôm Trung thu, Định vương và Thần Hà đều phái người tới mời cô nhưng Liên Đăng đều khéo léo từ chối. Bây giờ Đàm Nô đang ở trong quân doanh, không thể đón Trung thu cùng cô nên cô đành ngồi một mình trên nóc nhà ăn bánh ngắm trăng.

Trăng mười lăm rất lớn nhưng không tròn lắm, một nửa vẫn hơi méo. Vùng tối trên mặt trăng trông giống như phòng ốc, không biết có phải nơi Hằng Nga ở hay chăng… Cô ngả người trên mái ngói, nhắm mắt khẽ ngâm nga: “Cáo đỏ đánh rơi giày cỏ và ngựa con, nó đi lạc đường. Mặt trời chói chang, sa mạc mênh m0ng, cáo đỏ chạy ngược chạy xuôi, nó chẳng tìm được nhà…” Hát đến khúc đau lòng, cô cũng nghẹn ngào khó tả. Cô cảm thấy con cáo đỏ trong lời hát chính là cô, hằng ngỡ mình có mục tiêu, đến tận giờ mới biết tất bật bao lâu, cuối cùng lại chẳng như trong tưởng tượng.

Cô ngừng lại, ổn định hơi thở. Liên Đăng mở mắt nhìn, bên cạnh có thêm một người, dáng hình như trúc, tà áo phấp phới trong gió đêm.

Cô hơi lúng túng, hỏi vẻ tự giễu: “Tôi hát hay không?”

Lần này, chàng ta không nịnh cô nữa, chỉ nói: “Cô không vui.”

Có gì để vui ư? Cô cúi đầu nói: “Phải. Tôi không vui chút nào.”

Chàng ta nghĩ ngợi rồi vươn tay kéo cô vào lòng: “Tôi dẫn cô đến nơi cao nhất thành Toái Diệp ngắm trăng, nếu sợ ngã thì ôm chặt bổn tọa.”

Có lẽ là xuất phát từ bản năng, cô không nghĩ ngợi gì đã lập tức ôm cổ chàng ta. Chàng ta cười đắc ý, thoáng cái đã nhảy vọt vào màn đêm u tối.

Người của Thái Thượng Thần cung đều có bản lĩnh như vậy, di chuyển trên không trung như lướt trên mặt đất. Cô nghe tiếng gió thổi phần phật bên tai, hai tay càng ôm chặt chàng ta hơn. Quốc sư đưa cô tới chùa Hộ Quốc, ngọn tháp kim quang trong chùa đã đứng sừng sững ở thành Toái Diệp suốt ba trăm năm, tòa tháp có mười ba tầng, tám góc, cao vut tận mây. Phần mái trên đỉnh tháp rộng lớn, đủ để bọn họ đặt chân. Cô ngửa đầu nhìn, mặt trăng gần đến mức có thể chạm tay đến. Liên Đăng mỉm cười miêu tả hình dáng của nó, tựa như chẳng sợ vực sâu dưới chân, cứ thế mà tiến lên, may có chàng ta giữ chặt, không là cô đã rơi xuống.

Chàng ta bắt lấy cùi chỏ cô, thở dài: “Liên Đăng, chúng ta nói chuyện đi.”

Cô chậm chạp nhìn chàng ta. Quốc sư dìu cô ngồi xuống, tay vẫn không thả lỏng, đan ngón cùng cô: “Tôi không biết phải làm sao mới khiến cô vui trở lại, nếu như khôi phục trí nhớ cho cô khiến cô vui thì tôi sẽ lập tức làm điều đó. Tuổi thơ của cô chỉ toàn đau khổ, không để cô nhớ lại là vì muốn tốt cho cô.”

Cô không đáp lại chàng ta, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Chính tôi cũng không biết làm sao mới vui vẻ, có lẽ nên quên đi hết mọi thứ, quên chuyến đi tới Trường An, quên A Bồ, Đàm Nô, Chuyển Chuyển và cả quốc sư…”

Dưới ánh trăng, gương mặt cô mơ hồ, nhuốm màu xanh nhạt, chàng ta không đợi cô nói hết đã cắt lời: “Tôi làm cô tổn thương sâu dường ấy, đến mức cô muốn quên tôi sao? Tôi biết đôi khi tôi máu lạnh, bởi từ nhỏ đã thường xuyên bị răn đe rằng không thể nảy sinh thất tình lục duc. Dần dà, chính tôi cũng cho rằng mình sinh ra đã thiếu hụt điều đó. Sư phụ từng nói, người phò tá quân vương không thể thiên vị. Nếu tình cảm mãnh liệt đến mức không thể khống chế được thì hãy dứt khoát vứt bỏ. Tôi nhớ khi tôi năm tuổi, bởi vì cô đơn nên tôi đã nuôi hai con thỏ con, ăn ngủ đều mang theo, ngay cả lúc luyện công cũng phải trông thấy chúng, nhưng sư phụ lại rất ghét chúng. Một hôm, sư phụ giảng bài cho tôi, rằng đại đạo vô tình. Ông sai người mang hai con thỏ đến, nói chỉ được giữ lại một con, bắt tôi chọn. Tôi nhìn hai con thỏ con mà chẳng biết làm gì, nhưng sư phụ lại rất cương quyết, tôi không còn cách nào, cuối cùng đành giết cả hai. Bởi vì không có lựa chọn sẽ không có đau khổ, không có thất tình lục duc thì sẽ không ai có thể làm tổn thương tôi.” Chàng ta nói xong, quay sang nhìn cô, khẽ cười: “Đôi lúc tôi rất khó khống chế được suy nghĩ của mình, nếu phải đứng trước lựa chọn thì tôi tình nguyện hủy diệt cả hai. Nhưng từ khi gặp cô… đã mấy bận tôi khó cả đôi đường, tôi thử dùng cách thức lúc trước để giải quyết, nhưng lại lập tức hối hận, tôi không làm được.” Chàng ta nhẹ nhàng vuốt tay cô rồi đặt lên chiếc hôn: “Liên Đăng, cô không được quên tôi, tôi đã sống một mình trên thế gian này lâu dường ấy, cô đơn biết mấy. Cô theo tôi được không, không cần quá lâu, đến ngày tôi ch3t là được.”

Lòng Liên Đăng nặng trĩu, nhưng nghe đến câu cuối cùng, cô không nhịn được trợn ngược mắt lên: “Tuổi thọ của tôi không dài bằng quốc sư, chỉ sợ không có cách nào bên quốc sư đến cuối đời rồi.”

Chàng ta nói không phải, áp tay mình lên gò má cô: “Cô cảm nhận được không, tôi đang ấm lên.”

Cô gật đầu: “Bởi vì quốc sư bắt đầu có tình cảm rồi?”

Chàng ta khẽ cười, thu tay rồi ngả người xuống, hai tay gối sau đầu, mờ mịt nhìn trăng sao rợp trời: “Sư phụ tôi cũng mang dòng máu thuần dương, ba năm trước khi ch3t, thân thể cũng bắt đầu ấm lên.”

Cô hít sâu, thảo nào chàng ta nói ba năm sau sẽ đưa thuốc giải cho cô, thì ra đại nạn sắp tới. Lòng cô hoảng loạn, nói đầy giận dữ: “Biết mình sắp ch3t còn trêu chọc tôi làm gì, muốn tôi sống cả đời trong tiếc nuối sao? Bởi vậy tôi mới nói quốc sư ích kỷ, thật sự chẳng sai chút nào. Trước khi ch3t quốc sư có thể phủi sạch toàn bộ ký ức của tôi về quốc sư được không? Để tôi an lòng gả cho người khác, Phương Châu từng nói muốn cưới tôi…” Cô nói liên miên rất nhiều, biết chàng ta không dễ dàng ch3t như thế, dẫu vậy lòng cô vẫn đau nhói, đau đến mức cả người run rẩy, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều thắt lại. Cô che mặt òa khóc: “Làm sao đây… Tôi thà để quốc sư sống mà làm tôi ghét chứ cũng không muốn quốc sư ch3t.”

Cái ch3t đối với chàng ta chẳng đáng sợ là bao. Trái lại, cô vừa khóc đã tỏa ra năng lượng khổng lồ khiến người ta “bệnh sắp ch3t cũng phải kinh hãi bật dậy”. Chàng ta vội an ủi: “Đừng khóc nữa, chớ dọa người trên cung trăng.”

Cô nào rảnh rỗi quan tâm người trên cung trăng gì đó nữa, cô chỉ biết người trước mặt chẳng sống được lâu nữa. Liên Đăng hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra, nắm chặt chàng ta: “Quốc sư có “Kinh độ vong”, có thể cải tử hồi sinh.”

Chàng ta gật đầu đầy gượng gạo, không nói cho cô biết. Trên đời này ngoại trừ chàng ta, rất khó tìm được ai khác có thể khiến kinh văn phát huy tác dụng. Chàng ta đã thử ngay sau khi ra khỏi lăng mộ Hồi Hồi, bởi vì chỉ có nửa cuốn kinh văn nên phải hao tổn rất nhiều nội lực của chàng ta mới thành công, nếu là người khác, ai có được tu vi trăm năm đây?

Cô như đã yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, tiện đà xáp tới ôm cổ chàng ta: “Tôi rất sợ, sợ quốc sư sẽ ch3t. Vốn dĩ, tôi vẫn còn rất oán giận quốc sư vì đã lợi dụng tôi để tìm “Kinh độ vong”. Nhưng bây giờ tôi đã thông suốt rồi, tôi hiểu ra rằng đối với tôi, không gì quan trọng hơn việc quốc sư còn sống.” Nói rồi, cô nương ánh trăng nhìn chàng ta: “Liệu quốc sư có biến thành ông già không?”

Vẻ mặt chàng ta ngượng ngùng: “Tôi sẽ không già, đến ch3t cũng không già.” Thấy vẻ mặt cô ngập vẻ hiếu kì, chàng ta ấp úng: “Có phải cô muốn hỏi tôi bao nhiêu tuổi không?”

“Không, không…” Cô vội xua tay: “Trong mắt tôi quốc sư vĩnh viễn hai mươi tư tuổi, ngần này là vừa rồi. Nếu nói quốc sư đã ngoài trăm tuổi thì tôi sợ mình không chịu nổi.”

Chàng ta cười khổ: “Thật ra chính tôi cũng không rõ rốt cuộc mình bao nhiêu tuổi. Năm sư phụ sáu mươi tuổi đã phò tá thái tổ lập nên Đại Lịch, làm quốc sư bốn mươi năm thì qua đời…”

Liên Đăng kinh ngạc không thôi, bây giờ mới biết chàng ta là Lâm Uyên đời thứ hai, năm tháng chàng ta làm quốc sư còn dài hơn sư phụ rất nhiều… Cô không dám nghĩ nữa, nghĩ nhiều sẽ gặp ác mộng, thà rằng không biết gì cả.

“Vậy tên thật của quốc sư là gì?”

Ánh mắt chàng ta mờ mịt: “Đã lâu quá rồi, tôi không nhớ nữa.”

Thôi, không nhớ thì khỏi cần nghĩ nữa. Liên Đăng bình tĩnh lại, cảm thấy chàng ta hơi đáng thương, sống ngần này tuổi rồi mà thực ra chẳng hề biết giá trị tồn tại của bản thân. Nhưng lúc này, đối với cô, điều đó lại có nghĩa khác. Mặc cho lần trước chàng ta đã làm chuyện khó lòng tha thứ ra sao, chỉ cần biết quay đầu, dẫu cho chàng ta lớn tuổi không theo kịp bước chân cô, cô sẽ dừng lại chờ chàng ta.

Cô vuốt v3 gương mặt chàng ta rồi ngang nhiên xáp tới, triền miên hôn chàng ta, sau đó lần theo cổ đi xuống, bờ môi dừng trên hầu kết chàng ta. Quốc sư là người thanh tú, không chút thô kệch, cả người đều tinh xảo như chạm ngọc. Xiêm y chàng ta được xông trầm hương, bởi vì đã có nhiệt độ cơ thể nên không còn rặt một mùi hương lạnh lẽo như trước kia. Cô thích cảm giác chàng ta dần có hơi người, tuy rằng đó là dấu hiệu của việc sinh mệnh đang từ từ xói mòn, nhưng có “Kinh độ vong” rồi, cô không còn sợ hãi nữa.

Chàng ta vô cùng hồi hộp, cơ thể căng cứng, chẳng biết chạm phải nơi nào mà chàng ta bỗng mềm nhũn như nước trong lòng cô. Cô đẩy ngã chàng ta, áp lên trên, đè lên người chàng ta.

“Lâm Uyên…”

Chàng ta đáp “ừm”, tay chân quấn lấy cô, giục giã: “Mau “mi mi” tôi.”

Cô lại hôn chàng ta, song chàng ta vẫn cảm thấy chưa đủ, thở hổn hển nói: “Nữa đi.”

Chàng ta tựa loài ác thú Thao Thiết, vĩnh viễn không thấy đủ. Chàng ta chẳng nhớ rõ lần trước cô tràn đầy hạnh phúc đáp lại chàng ta là khi nào nữa, hóa ra việc này phải đôi bên qua lại mới có ý nghĩa. Nếu cô không thích chàng ta nữa thì sẽ cứng ngắc giống hệt như xác ch3t. Nếu cô nguyện hôn chàng ta, vậy nhất định là cô đã lại yêu chàng ta.

Nghĩ đến đây, chàng ta vui sướng khôn xiết, xoay người đè cô xuống, song lại thấy không tiện nên tách hai chân cô ra, đặt mình vào giữa h4i chân cô. Bây giờ chàng ta đã biết lo lắng cho cô, sợ mảnh ngói cấn làm đau lưng cô nên bèn luồn tay đệm dưới lưng cô, sau đó yên tâm lớn mật hôn cô. Cô có thoa son, mùi hương ngòn ngọt thoang thoảng tỏa ra từ răng môi cô, chàng ta tỉ mỉ li3m láp, thần hồn rạo rực.

Bọn họ dán sát vào nhau, quốc sư nhiệt tình như lửa. Hơn một trăm năm đóng băng bỗng được khai sáng, uy lực dĩ nhiên không thể khinh thường. Liên Đăng thấy hơi khó chịu, ngờ rằng quả cầu hương của chàng ta rơi vào giữa bọn họ nên bèn xê dịch eo, thò tay định móc ra. Nhưng dường như không phải, hình dạng không giống quả cầu hương, thuôn dài, như có sức sống. Cô bóp qua lớp vải, không nghĩ ra là cái gì. Giờ này, quốc sư đã quẳng “mi mi” đi tận đẩu tận đâu rồi, gọi Liên Đăng bằng âm thanh quái lạ. Cô đáp lại: “Sao vậy?”

Chàng ta nghẹn lời: “Nàng “bắt” được tôi rồi.”
Bình Luận (0)
Comment