Huy động rất nhiều người tìm hơn nửa đêm, đến rạng sáng vẫn không có thu hoạch gì. Liên Đăng không còn nhớ nổi đã trôi qua đêm nay như thế nào nữa, chạy tới chạy lui đã mệt rồi. Cô đi vào lều chàng ta, cũng đi tìm Định vương nhưng không thấy bóng dáng chàng ta đâu.
Trước mắt chỉ còn Hạ quan và Thu quan là hi vọng duy nhất của cô. Họ là người chàng ta coi trọng nhất, cũng hiểu rõ chàng ta. Chắc chắn họ sẽ tìm được chàng ta thôi. Cô đứng trên thảo nguyên chờ đợi, Đàm Nô khuyên cô cũng không nghe, chỉ lẩm bẩm: “Chàng nhất định sẽ quay lại… Đàm Nô, chàng từng nói sẽ không vứt bỏ tôi.” Lời hãy văng vẳng bên tai mà người đã không thấy tung tích, lòng nóng như lửa đốt, cô bụm mặt, không đè được tiếng nghẹn ngào.
Đàm Nô cũng không có cách nào, đành đáp xuôi theo ý cô: “Quốc sư thần thông quảng đại, sẽ bình an vô sự thôi. Nhưng muội cứ thế này cũng không được. Từ đêm qua đến giờ muội vẫn căng như dây đàn, không sợ đến lúc quốc sư quay về thì muội đã đứt dây đàn rồi sao? Nghe tôi, về nghỉ một lát đi. Tôi chờ thay muội, có tin tức gì sẽ lập tức thông báo cho muội.”
Sao Liên Đăng có thể yên tâm nghỉ ngơi vào lúc này được. Cô lắc đầu: “Không. Tôi chờ ở đây, không đi đâu hết.”
Cuối cùng Hạ quan và Thu quan cũng quay lại nhưng không mang về tin tốt nào.
Định vương thở dài nói: “Quốc sư là người tốt ắt được trời thương, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng nơi này lại là vùng đất chí âm, không thể ở lại lâu. Nếu tối nay chúng lại xông ra thì ai chống lại được đây?” Đoạn, ông ta quay sang bàn với Thái Diễm: “Theo bản vương thấy thì cứ xuất phát luôn, đến Nga Bác Lĩnh dựng trại rồi phái hai nghìn bốn trăm người đi tìm kiếm tin tức của quốc sư.”
Liên Đăng lại không chịu: “Mọi người đi hết rồi, lỡ chàng quay lại không thấy ai thì sao? Con không đi, con phải ở lại đây chờ chàng.”
“Nơi này nguy hiểm, không thể vì nhỏ mất lớn được…”
Cô mặc kệ vì nhỏ mất lớn gì đấy, thái độ của ông ta kiểu đó khiến cô rất thất vọng. Cô quay đi, lạnh giọng: “Vì sao quốc sư gia lại gia nhập quân doanh của A gia, vì sao chàng lại không rõ tung tích như bây giờ? Chưa tìm được chàng mà A gia đã muốn nhổ trại, chẳng lẽ đây chính là vắt chanh bỏ vỏ mà người đời hay nói đấy sao? Muốn đi thì cứ việc, con không đi. Con phải tiếp tục tìm chàng, đã thế thì xin từ biệt A gia từ đây.”
Cô nói vậy khiến Định vương hơi tức giận, song vẫn dỗ ngon ngọt: “Quốc sư là nhân vật hết sức quan trọng, sao cha lại muốn làm vậy chứ? Nhưng con cũng thấy chuyện đêm qua rồi đấy, bọn chúng rầm rộ đáng sợ như thế, nếu còn tái diễn thì ở đây chờ cho toàn quân bị tiêu diệt ư? Một bên là quốc sư, một bên và mười ba vạn mạng người. Nếu là con thì con chọn cái nào?”
“Đương nhiên con sẽ chọn quốc sư. Sự sống ch3t của người khác liên quan gì đến con? Con chỉ muốn tìm được chàng thôi!”
Hai cha con tranh cãi, chư tướng dưới quyền cũng không biết phải khuyên bảo thế nào. Định vương nổi giận: “Con gái lớn rồi nên lòng cũng hướng về người ngoài. Cho dù con và quốc sư có hòa hợp thế nào thì cũng không thể vì thế mà chống lại lệnh cha được, người ta trông thấy lại nói gia giáo nhà mình không nghiêm, còn ra thể thống gì nữa!”
Liên Đăng bướng bỉnh gân cổ cãi: “Từ nhỏ con đã không lớn lên cạnh A gia, nói gia giáo cũng bằng thừa. Có ai mà không biết con vừa mới nhận lại người thân, dù có ngầm chê bai con thì cũng chẳng dính dáng gì đến A gia đâu. Nếu chưa từng nuôi lấy đâu ra dạy!”
Định vương tức tới mức trợn trừng mắt, đi đi lại lại trong trướng, không biết phải xử trí cô thế nào. Ngẫm nghĩ cả buổi, không dùng văn được thì dùng võ vậy. Ông ta bèn lệnh cho tùy tùng trói cô lại: “Ta thân làm cha mà lại không có cách bắt con há chẳng thành trò cười sao! Con còn náo loạn nữa là cha sẽ sai người đưa con về giam lỏng ở thành Toái Diệp, đời này đừng mong gặp lại quốc sư nữa!”
Cô vừa nóng ruột vừa tức giận, láng máng cảm thấy chắn hẳn ông ta biết gì đó. Cô nghẹn ngào cầu xin: “A gia có tung tích của chàng ư? Dù gì A gia cũng phải hé lộ cho con chút ít chứ. Không tìm thấy chàng khiến lòng con thiêu đốt như sắp ch3t đi!”
Dáng vẻ này của cô khiến người ta vô cùng đau lòng. Nói nữa với cô lại sợ cô bi thương quá độ. Định vương không còn cách nào khác, đành nói mềm mỏng hơn: “Quốc sư là bậc đại trí, thủ đoạn cao siêu, sẽ có cách thoát thân thôi. Con nghe lời cha, đi theo đại quân tiến thêm năm mươi dặm, cha sẽ phái người chờ ở quanh đây, chỉ cần quốc sư quay lại thì nhất định sẽ tìm thấy chúng ta. Cha nhớ quốc sư từng nói với cha năm nay trong vận mệnh có tai kiếp. Nếu đã do ông trời an bài, cho dù con không phục thì cũng có ích gì? Cố kiềm chế đi con, khéo quốc sư vẫn bình an vô sự, đã thoát xác thành tiên tiên cũng không chừng.”
Liên Đăng không lạc quan được như Định vương. Cô không thể nào nói ra nội tình trong đó. Lòng cô hiểu rất rõ, chàng ta đang ở thời điểm suy yếu nhất, không thể có lầm lẫn gì vào lúc then chốt này được. Bây giờ, cô đang hối hận xanh ruột. Nếu biết trước sẽ thế này thì cô đã chẳng làm chuyện đó cùng chàng ta trong lúc mụ mị. Cô đã hại chàng ta tổn hao công lực, rơi vào tay đám âm binh kia thì có kết cục tốt đẹp gì được!
Liên Đăng càng nghĩ càng đau lòng, lịm đi như đã ch3t một nửa. Đàm Nô nửa ôm nửa khiêng cô ra khỏi đại doanh. Định vương đặc cách cho Đàm Nô trở về bên cạnh Liên Đăng, chăm lo an toàn cho cô.
Cô nằm nhoài trong xe ngựa, mê man không biết gì, cho ăn không ăn, bảo ngủ thì kêu không buồn ngủ. Khó khăn lắm mới thiếp đi được một lát, mở mắt ra đã lập tức chạy đi khắp nơi tìm người, không tìm thấy lại gục xuống òa khóc. Đàm Nô chưa bao giờ thấy Liên Đăng như vậy. Một người trước kia vô cùng độc lập mà khi đánh mất tình yêu lại thành ra như thế.
Kì thực tình huống của quốc sư thật sự không mấy lạc quan. Lúc trước, họ có phát hiện ra trên vụn áo quốc sư có nhuốm máu, chỉ là không cho cô biết mà thôi. Một mình chàng ta chống lại hàng vạn âm binh, nghe như trong Sơn Hải Kinh. Quốc sư khác với bọn cô, thậm chí khác với tất cả người trong thiên hạ. Song dù có cao minh đến đâu thì chàng ta vẫn mang thân xác máu thịt, phải ăn ngũ cốc lương thực, cũng có yêu và hận. Nếu hôm nay chàng ta chẳng may gặp nạn thì chính là do vận mệnh sắp đặt, dù có là cao tăng đắc đạo thì vẫn phải viên tịch như thường. Tuy bi ai nhưng cũng hợp tình hợp lí.
Đàm Nô nghĩ vậy nhưng lại không dám nói với Liên Đăng. Bây giờ tinh thần cô đang suy sụp, chỉ sợ nhắc đến là sẽ nổi điên.
Đàm Nô leo lên xe, dịu dàng vén lọn tóc xòa xuống mặt cô, khẽ nói: “Chờ dựng trại ở khe núi xong đã, nếu muội không yên tâm thì tôi sẽ đích thân quay lại xem sao. Lúc này đừng ầm ĩ với Định vương nữa, đến cuối cùng lại bị ông ta bắt giam, hà tất phải vậy!”
Liên Đăng nghe xong thì nghiêng người qua dựa lên vai Đàm Nô, cả người hồn xiêu phách lạc. Mới đầu, cô không nói lời nào, chỉ khóc nức nở không ngừng, sau đó mới nói lí nhí: “Tôi không ngờ lại vui quá hóa buồn như thế này. Tôi biết nhất định tỷ đang giận tôi hèn kém, có lẽ tỷ còn trách chàng nữa, bởi trước kia chàng vô cùng xấu xa, gian trá xảo quyệt, tự cao tự đại. Nhưng tôi yêu chàng, tấm thân này cũng trao chàng rồi.”
Đàm Nô kinh hãi: “Muội nói sao cơ?”
Cô đỏ mặt, hai mắt ngân ngấn, ngượng ngùng nói: “Tôi không dám nói với A gia, chỉ có thể bộc bạch cùng tỷ thôi. Chắc hẳn mọi người đều cho rằng tôi điên rồi. Rốt cuộc thì tình cảm phải sâu đậm đến đâu thì khi chàng mất tích, tôi mới chẳng thiết sống nữa như vậy. Nhưng mọi người nào biết tôi và chàng đã đi đến bước ấy, dù ch3t cũng khó lòng buông xuống được.”
Đàm Nô mặt mày ngẩn ngơ: “Thảo nào… Muội hồ đồ thế, nhìn đi, cuối cùng lại thành tự chôn mình.”
Liên Đăng lại không hề tỏ ra hối hận: “Tôi không coi trọng chuyện đó. Nếu đã thích thì trao chàng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Tôi chỉ nói trước với tỷ, chờ đại quân dựng trại xong tôi sẽ đích thân quay lại. Tôi có linh cảm chàng chỉ đang lạc lối, không tìm thấy đường về thôi. Cho chàng thêm chút thời gian, chàng sẽ quay lại.”
Thế nên, yêu ai thì sẽ tin tưởng người ấy là bệnh chung của tất cả phụ nữ trên đời. Cô cũng cần dựa vào niềm tin này để chống đỡ, dù cuối cùng phải thất vọng thì chấp nhận dần dần cũng tốt hơn bất chợt chịu đả kích rất nhiều. Đàm Nô đành thỏa hiệp: “Muội nói sao thì nghe vậy, cho dù muội có muốn đi đến chân trời góc bể, tôi cũng vẫn theo muội. Nhưng muội phải đồng ý với tôi, phấn chấn lên. Nhìn dáng vẻ thoi thóp hơi tàn của muội, tôi thấy hơi sợ.”
Liên Đăng cười khổ: “Hiếm lắm tôi mới đau buồn một lần đã bị tỷ chế giễu như thế rồi.” Sau đó, quả thật cô đã phấn chấn lại, không còn tỏ vẻ phẫn nộ trước mặt Định vương nữa, ông ta nói gì cũng đồng ý hết. Đợi đến khi không còn ai canh gác, cô và Đàm Nô mới mỗi người một ngựa, chạy về Biển Đô Khẩu theo đường cũ.
Hai người lặn lội cả đêm, đến hửng sáng mới đến được vùng bình nguyên ấy. Lúc rời đi bãi cỏ héo úa, chỉ sau một ngày một đêm mà những bông hoa cúc to bằng móng tay đã nở khắp nơi.
Liên Đăng giắt roi ngựa lên đai lưng, đỡ khăn chít đầu, dõi trông hẻm núi gần đó: “Ngày hôm qua nhiều người tìm kiếm như thế, đã lật tung cả vùng ngoài cửa cốc rồi, chỉ có Biển Đô Khẩu là chưa tìm thôi. Tôi định lên trên đỉnh núi, đứng cao quan sát, nói không chừng lại tìm ra chàng.”
Đàm Nô nghĩ bụng cô đúng là điên đến nơi rồi: “Bên dưới là lớp tuyết dày mấy trượng đấy. Muội trèo lên vách núi, lỡ ngã xuống thì đến xương cũng chẳng còn đâu.”
(1 trượng ~ 3,33 m)Liên Đăng cau mày: “Đó là hi vọng cuối cùng. Nếu không thấy chàng thì tôi nghĩ có lẽ chàng đã mất thật rồi.”
Đàm Nô nghẹn họng, dường như chỉ có như thế mới khiến cô triệt để mất hết hi vọng. Đàm Nô thở dài: “Thôi, nghe muội hết. Tôi đi tìm dây thừng, buộc tôi với muội lại. Tôi leo trước, muội theo sau.”
“Không. Một mình tôi leo thôi, tỷ đợi ở dưới giúp tôi. Lỡ tôi không về được, dù sao cũng có một đoạn tình cảm cha con với Định vương, tỷ hãy báo tin giúp tôi, coi như có lời nhắn nhủ với ông.” Dứt lời, cô quay đầu nhìn l3n đỉnh núi xa xa. Sườn mặt kiên nghị, còn quả cảm hơn trước kia bội phần.
Đàm Nô cũng đành chịu, nhìn theo tầm mắt Liên Đăng. Địa thế Biển Đô Khẩu hiểm trở, hai bên sườn núi không có lấy một ngọn cỏ, muốn tìm nơi mượn lực cũng khó. Cô rất lo, dù sao Liên Đăng cũng là thân gái, lực tay không khỏe như đàn ông. Vách núi kia ít nhất cũng phải cao đến hai mươi, ba mươi trượng, phải làm thế nào mới đủ sức leo l3n đỉnh được đây? Dù leo được lên thì liệu có chắc tìm được quốc sư không? Chẳng qua chỉ là ảo tưởng hão huyền của người con gái, bởi vì vẫn còn một nơi chưa đi nên đã phó thác tất cả hi vọng vào nơi ấy thôi.
Đàm Nô muốn khuyên Liên Đăng nghĩ lại, nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống. Tuy rằng cô không yêu sâm đậm giống Liên Đăng nhưng bóng hình ấy trong trí nhớ cũng đã cho cô cảm nhậm khắc cốt ghi tâm. Mất đi người yêu có lẽ là nỗi đau lớn nhất trên đời. Thế nên nếu Liên Đăng muốn đi tìm thì hãy cứ đi, ít nhất phải thử thì mới không hối hận.
Đàm Nô nắm khuỷu tay Liên Đăng, căn dặn: “Bất kể có tìm được hay không thì muội vẫn phải sống tiếp đó. Hãy nghĩ đến tôi, còn cả Chuyển Chuyển nữa. Nếu muội để tâm đến bọn tôi thì hãy trân trọng tính mạng của mình.”
Liên Đăng gật đầu, rút dao găm, vạch ra kiếm hoa rồi đi về phía hẻm núi.
- -----oOo------