Ngày đầu tiên bán thịt kho, chuyện buôn bán không được tốt lắm nhưng cũng không tính kém, thời điểm mây màu đầy trời đồ ăn cũng bán hết.
Bạn hàng xung quanh còn đang buôn bán, nhưng hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Chuyện thứ nhất sau khi về nhà.
Đếm tiền.
Buổi sáng hôm nay bán bánh kẹp thịt kiếm được mười một đồng, mua thịt đầu heo tốn hết bảy đồng, còn lại bốn đồng tiền. Thịt đầu heo kho bán một cân hai đồng rưỡi, tổng cộng là bảy cân thịt, thu vào mười bảy đồng rưỡi, cho nên trong túi hẳn là hai mươi mốt đồng rưỡi, đã khớp rồi.
Lại trừ đi chi phí của các vật phẩm tiêu hao như: hai cân thịt ba chỉ, bột mì, hương liệu, đường, hành, gừng, tỏi, rau thơm, củi lửa,... lợi nhuận có lẽ vào khoảng mười ba đồng.
"Cũng không tệ lắm". Ứng Vọng nói sau khi tính rõ ràng.
Ngụy Vân Thư nói, "Quả thật không tệ".
Cậu nhớ rất rõ, kiếp trước bởi vì mới chạy trốn từ thôn Tiểu Thụ ra ngoài nên không hiểu gì hết, lại bởi vì cấp bách cần tiền chỉ có thể đến công trường chuyển gạch và gánh cát, làm việc nguyên ngày đến cả người mệt mỏi, nằm lên giường một cái là có thể ngủ ngay, dốc sức làm việc như thế, tiền lương một ngày cũng mới bốn đồng tiền. Mà ngay cả công việc thể lực vất vả như thế cũng chẳng hề dễ tìm, rất nhiều người vẫn không tìm được việc làm.
Kết quả bây giờ bày quầy hàng một ngày tương đương với thu nhập ba ngày làm trước đây, cho dù là hai người cùng làm, thì thu nhập vẫn vượt xa.
Quả nhiên, thập niên tám mươi chín mươi bảo vật khắp nơi, tự mình làm ông chủ mới kiếm được nhiều nhất.
Ứng Vọng lại là tự tin tăng gấp bội, nhịn không được đề nghị, "Ngày mai chúng ta mua thêm một ít trứng gà về đi, buổi sáng hầm thịt có thể thả vào bên trong một ít, buổi chiều lúc kho đầu heo cũng có thể kho chung với nhau, như vậy ít nhiều gì cũng có thể có thêm một ít thu nhập".
Đương nhiên Ngụy Vân Thư không có ý kiến.
Bàn bạc xong, hai người mới đi thu dọn đồ đạc trên xe đẩy tay trong sân, mấy thứ vại gốm dao kéo đã dùng cần rửa thì rửa, cần trụng thì trụng, sau đó phơi khô ngày mai còn phải dùng.
Ngay lúc hai người đang bận rộn, Đào Mẫn Tuệ mang theo thịt kho trở về đã nấu cơm xong, thuận đường còn xào đĩa rau xanh.
Vốn còn muốn nghe theo gợi ý của Ứng Vọng thả thêm chút ớt gừng tỏi hành thái này kia trộn một chút, nhưng lại nghĩ đến tay nghề nấu cơm của chính mình, lập tức thu lại ý tưởng ngo ngoe rục rịch.
Thôi, tai heo kho thế này cũng đã ăn rất ngon rồi, vẫn là đừng thêm đồ lung tung, tránh cho biến khéo thành vụng.
Cứ như vậy, một chay một mặn lên bàn.
Trương Hựu Lương cầm một chồng sách bài tập về nhà, rửa tay xong ngồi xuống thì thấy đồ ăn bày trên bàn, không tránh được hỏi, "Hôm nay mua thứ mới mẻ gì về vậy?".
Đào Mẫn Tuệ ngồi xuống, "Thịt đầu heo kho, anh nếm thử một miếng".
Chén tai heo kho kia có màu vàng óng, đựng trong chén sứ trắng nhìn rất đẹp mắt, cũng rất thèm ăn. Trương Hựu Lương cầm lấy đôi đũa gắp một miếng, hàm răng cắn xuống đụng phải sụn trước tiên, lại nhai một chút cảm giác mềm dẻo lại mang theo một chút giòn giòn đặc biệt của sụn, đương nhiên, làm người ngạc nhiên nhất vẫn là mùi vị, không chỉ có không tanh nồng, còn mang theo hương thơm đặc biệt của hỗn hợp nhiều hương liệu và dầu mỡ, ăn rất ngon.
Trương Hựu Lương không nhịn được nói, "So ra cũng không kém tai heo anh từng ăn trong tiệm cơm quốc doanh".
Đào Mẫn Tuệ sau khi về nhà đã không nhịn được nếm thử một chút có chung vinh dự, "Đó là đương nhiên, em vừa tan ca đã ngửi được cái mùi này, ăn không ngon em cũng chẳng mua đâu".
Trương Hựu Lương cười, "Bán thế nào?".
"Một cân hai đồng rưỡi". Đào Mẫn Tuệ nói, "Bọn họ là bán thịt đầu heo kho, nhưng em không thích ăn toàn mỡ lắm, bảo chủ quầy chọn cho em nạc mỡ nửa này nửa kia, sau đó chọn một cái tai heo".
Trương Hựu Lương là người có khẩu vị vùng này, thích ăn cay, "Tai heo này quả thật ăn không tồi, chỉ là thiếu chút cay".
Đào Mẫn Tuệ nói lại một lần cách trộn gỏi Ứng Vọng chỉ, cuối cùng lại nói, "... Chỉ là tay nghề của em anh cũng biết rõ, em nghĩ vẫn là đừng thêm đồ lung tung, nên không trộn".
Trương Hựu Lương không để bụng, "Chuyện này có gì đâu, ngày mai lại mua một ít thịt đầu heo kho về, anh tan làm về rồi trộn".
Đào Mẫn Tuệ cười đáp, "Vậy được, giữa trưa ngày mai em tan ca sẽ đi xem thử".
Trương Hựu Lương nói, "Vậy anh sẽ cố gắng về sớm một chút".
...
Tạm thời Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không biết những thứ này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Vân Thư thức dậy trước, mặc xong quần áo rửa mặt xong tiếp theo cầm tiền đi ra ngoài mua thịt mua trứng mua ớt xanh, còn về rau thơm và hành đã bàn xong với bà nội Trương, hái trong sân của bà, tính tiền sau.
Lúc mua trứng gà Ngụy Vân Thư dùng chút mánh khóe, chuyên chọn trứng nhỏ mà mua. Một cân trứng gà hai đồng ba, một cân có thể có tám đến chín trứng, hai cân trứng gà mua được tổng cộng mười bảy trứng.
Đón gió mát buổi sớm về đến nhà, Ứng Vọng đang ngồi xổm trong sân rửa mặt. Nhìn thấy anh trở về, Ứng Vọng lập tức nói, "Sao không gọi tôi?".
Ngụy Vân Thư đáp, "Tôi xách nổi, không cần phải gọi cậu, cậu ngủ thêm một lát".
Ứng Vọng nhìn đồ trong tay anh, quả thật xách nổi, cũng không nói gì thêm.
Rửa mặt xong, hai người bắt đầu bận việc.
Ngụy Vân Thư đi nhào bột trước, Ứng Vọng thì đến phòng bếp nhóm lửa rửa thịt, sau đó cắt khối thắng nước màu bắt đầu hầm. Cậu làm xong việc bên này, Ngụy Vân Thư cũng nhào bột xong, chờ ủ là được.
Trong sân, cũng không biết Ngụy Vân Thư từ đâu tìm ra lò than nứt đốt lửa lên, sau đó đặt cái nồi nhỏ mang theo lên, thêm nước nấu mười cái trứng gà.
Nấu chín trứng gà, sau đó lột vỏ cho vào trong nồi thịt hầm nấu chung với nhau, chờ thịt hầm mềm, trứng gà cũng có thể thấm mùi của các loại gia vị hương liệu và dầu mỡ. Cái này không ngon bằng trứng kho chính tông, nhưng tuyệt đối ngon miệng hơn trứng luộc.
Giữa trưa hôm nay, khi hai người kéo xe đẩy tay đến cổng nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam, quầy hàng còn chưa bày lên khách hàng đã xông tới.
"Hôm nay chuẩn bị bao nhiêu bánh kẹp thịt, đủ bán chứ?". Có khách hàng hỏi.
Ứng Vọng vừa làm việc trên tay vừa trả lời, "Chuẩn bị mười sáu cái bánh bột, cùng với một món mới".
Tuy rằng ngày hôm qua nhiều người ồn ào không mua được, bảo bọn họ hôm nay chuẩn bị nhiều một chút như thế, nhưng Ứng Vọng biết đó là tâm trạng "Thứ không có được mãi mãi làm lòng xao xuyến" của khách hàng đang tác quái, bản thân cũng không thể hoàn toàn nghe bọn họ.
Bởi vậy cũng chỉ chuẩn bị thêm năm cái, nhân tiện cũng muốn bán xong mười cái trứng gà kho.
Và quả nhiên, tuy rằng có mấy khách hàng không hài lòng với số lượng chuẩn bị ít ỏi này, nhưng nhiều người còn lại bị món mới hấp dẫn nhiều hơn, nhao nhao dò hỏi là thứ gì.
Ứng Vọng tự nhiên giải thích nghi hoặc, "Trứng kho được hầm chung với thịt, có thể ăn riêng, cũng có thể cắt nhỏ kẹp chung với thịt bên trong bánh kẹp thịt, hoàn toàn tùy theo ý thích của từng người".
Nghe nói là trứng gà, rất nhiều người đều thất vọng rồi, cái này thì xem như mới mẻ gì?
Cũng có người hỏi, "Bán thế nào?".
Ứng Vọng: "Một trứng năm mao tiền".
Đây là giá phải chăng. Hiện tại bất kể là tiệm cơm quốc doanh hay là tiệm cơm tư nhân, hoặc là trên sạp nhỏ, đều bán trứng gà năm mao tiền, trứng luộc, trứng gà chiên đều một giá này. Cho nên hiện tại Ứng Vọng bán trứng gà kho giá năm mao, thì cũng là giá thị trường.
Trứng gà và thịt đều đựng trong thau, lúc mở vung trên thau ra gắp thịt liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trứng gà đã ngấm nước tròn vo vàng óng sáng bóng bên trong, người ban đầu không vừa ý lắm lúc này đầu tiên là hô hấp ngừng một lát, tiếp theo là trừng lớn mắt.
Ơ hay, trứng gà màu sắc thế này còn chưa từng thấy qua đấy! Thoạt nhìn cũng không tệ lắm nhe.
Đầu óc xoay chuyển lại nghĩ, trứng gà được hầm chung với thịt, vậy mùi vị có thể không tốt sao? Nói không chừng còn có thể có vị thịt!
Nghĩ như vậy, người ban đầu không muốn mua trứng gà lúc này đây cũng không tiếc năm mao tiền kia, rối rít muốn một trứng. Đương nhiên, có muốn ăn riêng, cũng có muốn cắt vụn kẹp chung với thịt trong bánh kẹp thịt, còn có người ngại bánh kẹp thịt hơi đắt, dứt khoát đổi thành mua trứng gà đi dỗ cháu hoặc con cái đang học ở nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam.
Tóm lại, mười cái trứng kho không bao lâu đã bán hết.
Thế cho nên người tới mua sau chỉ có thể thỏa tai chứ không thỏa miệng, nghe người khác mua được nói trứng kho kia ngon miệng cỡ nào.
Người tới chậm: "...".
"Chủ quán, lần sau làm nhiều trứng kho một chút".
"Được". Ứng Vọng cũng không ngờ được trứng kho lại bán đắc như vậy, được hoan nghênh hơn bánh kẹp thịt như vậy, "Vẫn còn bánh kẹp thịt, mua không ạ?".
Khách hàng: "Đương nhiên mua, cho tôi hai cái!".
Nếu không mua được trứng kho, vậy mua thêm một cái bánh kẹp thịt ăn vậy!