Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 12

"Hai cậu không bán buổi sáng hả?".

Ứng Vọng đang giúp đỡ cân thịt kho bị khách hàng hỏi vấn đề này thì không khỏi sửng sốt, kịp phản ứng lại mới trả lời, "Buổi sáng bọn em bán ở chỗ khác, nên không tới".

Đào Mẫn Tuệ lập tức hỏi, "Bán ở đâu?".

Từ sau buổi chiều ngày hôm qua Đào Mẫn Tuệ mua thịt kho về nếm thử, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đã nhớ mãi không quên với thịt kho, buổi sáng đi làm cũng không có quá nhiều tâm trạng, chỉ mong mỏi nhanh chóng tan làm đi mua thịt kho, sau đó về nhà ăn ngon một bữa. Kết quả tuyệt đối không nghĩ tới, tiền cô đã chuẩn bị xong, quầy bán thịt kho lại không có ở đấy!

Khỏi phải nói Đào Mẫn Tuệ có bao nhiêu buồn bực, buổi trưa miễn cưỡng nấu mì sợi ăn, cả buổi chiều cũng không có tinh thần gì. Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan làm, cô lại càng không chút do dự chạy ra khỏi nhà máy, ngửi mùi tìm được quầy hàng.

"Ơ bên nhà trẻ và tiểu học khu Nam". Ứng Vọng nói, "Có điều là bán bánh kẹp thịt, không phải bán thịt đầu heo kho".

Đào Mẫn Tuệ nghe được không phải bán thịt kho thì có chút thất vọng, nhưng vẫn hỏi, "Bánh kẹp thịt là cái gì?".

Ứng Vọng lập tức nói, "Là một loại thức ăn của phương Bắc, bên trong cho thịt, ớt xanh này kia, còn có thể thêm trứng kho".

Đào Mẫn Tuệ không tưởng tượng ra, chẳng qua là đã có thịt có trứng, vậy nhất định mùi vị không tệ, "Buổi trưa mấy giờ hai cậu bắt đầu bán?".

Ứng Vọng nói, "Gần giờ học sinh tan học".

Đào Mẫn Tuệ nói, "Vậy ngày mai tôi đến xem thử".

Ứng Vọng cười, "Hoan nghênh".

Hai người cũng không phải lén lút nói chuyện, cho nên người xung quanh quầy hàng đều nghe được, bọn họ yên lặng ghi nhớ trong lòng, định ngày khác cũng đi xem thử.

"Hôm nay có trứng kho, một trứng năm mao tiền, có mua không ạ?". Ứng Vọng hỏi Đào Mẫn Tuệ.

Món ăn kho chung với thịt kho, mùi vị nhất định sẽ không tệ, Đào Mẫn Tuệ suy nghĩ một chút, "Gói cho tôi hai trứng".

Ứng Vọng dùng túi nylon đựng riêng hai trứng cho cô.

Thịt cắt xong, tổng cộng hai túi, tiền trao cháo múc.

Đào Mẫn Tuệ cầm đồ xong thì đi ngay, gấp không chờ nổi chạy về nhà muốn trộn gỏi ăn.

"Hôm nay có trứng kho?". Cô đi rồi, mới có người lại lên tiếng dò hỏi.

"Đúng vậy". Ứng Vọng giới thiệu, "Trứng gà và đầu heo kho chung với nhau, thích mùi vị thịt đầu heo tuyệt đối đừng bỏ qua".

Có người hỏi, "Không mua thịt đầu heo có thể mua không?".

"Đương nhiên có thể". Chỉ cần là đồ ăn trên quầy, miễn có thể bán đi là có thể kiếm, nhiều một chút hay ít một chút cậu đều không hề gì, "Ngài muốn mua bao nhiêu?".

Người nọ là khách hàng mới, "Trứng kho lấy một cái, thịt lấy nửa cân, thịt cắt cho tôi phần mỡ nhé".

Ứng Vọng gắp ra một miếng thịt mỡ từ vại gốm, "Miếng này được không?".

Khách hàng nhìn một cái thì hài lòng, "Được!".

Ứng Vọng lập tức bảo Ngụy Vân Thư cắt.

Nói đến thì, chuyện bán thịt kho này của bọn họ tuy rằng vừa mới bắt đầu hôm qua, nhưng hôm nay đã có khách hàng quen. Ví dụ như người trước quầy hàng lúc này, có một ít là khách hàng mới bị mùi thơm của thịt kho hấp dẫn lại đây, một ít còn lại là khách hàng cũ quen mặt, mua cũng không ít.

Trong khách hàng mới khó tránh khỏi có lo lắng gặp cú lừa, bọn họ vừa nghe khách quen nói món kho không tồi, lại nhìn thực tế bọn họ mua không ít, cũng tới tấp tiêu tiền cân một chút.

Vì vậy rất nhanh, cái nồi thịt kho trứng kho này đã bán xong rồi, thậm chí còn có người không mua được.

"Sao lại bán nhanh như vậy?".

"Hôm nay tan tầm tôi có chút việc trì hoãn, có còn thịt kho không?".

"Hết rồi? Sao không làm nhiều một chút".

"Một cái đầu heo hoàn toàn không đủ bán, xưởng đồ hộp nhiều người như vậy, lần sau hai người chuẩn bị nhiều một chút, chắc chắn có thể bán hết".

"...".

Mọi người tranh nhau nói, đương nhiên Ứng Vọng hòa nhã đáp lại. Có điều trong lòng lại nghĩ hiện tại mới bày quán hai ngày, mọi người đều bị mùi hương lôi kéo đến, muốn chút mới mẻ, chuyện mở rộng buôn bán vẫn là phải quan sát thêm một chút nữa.

Quan sát một lần là quan sát ba ngày.

Nhờ lợi thế của vị trí địa lí, 95% khách hàng của quầy hàng nhỏ này đều là công nhân trong xưởng đồ hộp, hễ có người hay nói bắt đầu tám chuyện, thì người xung quanh không tránh khỏi sẽ hóng được ít chuyện, truyền nhiều rồi, mọi người lập tức phát hiện người khen cái quầy thịt kho kia cũng không ít, nhất là người từng mua về ăn, thế nhưng không ai nói không ngon!

Vì thế rất nhanh, thịt đầu heo kho lập tức hot rần rần trong xưởng đồ hộp.

Bọn họ đều là công nhân, thỉnh thoảng mua chút thịt về ăn không thành vấn đề. Nếu mọi người đều đang khen thịt đầu heo kho ngon miệng thế nào, vậy nhất định phải mua về nếm thử!

Vì thế, quầy thịt kho của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mỗi ngày mở bán một lần, không đến mười phút đã bán sạch đồ ăn.

Mà rất nhiều người lại muốn mua cũng không có!

Có than phiền, có thúc giục, hận mình chậm chân, hận chủ quầy chuẩn bị quá ít đồ ăn, tóm lại hai chữ.

Thêm đi!

Mà Ứng Vọng cũng đang cân nhắc.

Dựa theo số lượng hiện nay buổi sáng mười lăm cái bánh kẹp thịt, buổi chiều một cái đầu heo, cộng thêm ba cân trứng gà mà tính, trừ đi phí tổn, hiện tại mỗi ngày bọn họ có thể kiếm khoảng hai mươi ba đồng.

Trước mắt so với mức lương bốn đồng tiền một ngày khi làm công trường, thì tiền lương này của bọn họ quả thật không tính thấp!

Tuy Ứng Vọng vui vẻ, nhưng cậu không bị một chút lợi nhuận này làm mờ đầu óc. Hiện tại gia sản của bọn họ rất ít, hôm qua mới mua chăn đệm, mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt vụn vặt như: bàn chải đánh răng, cốc đánh răng, ly nước, khăn lông, cộng thêm mỗi người hai bộ quần áo, tiền kiếm được đã dùng không ít. Huống hồ trước đó cậu và Ngụy Vân Thư đã bàn xong, thành phố Bạch Vân không phải là nơi bọn họ ở lại lâu, chờ đến khi có tin tức chuyện bên thôn Tiểu Thụ, bọn họ sẽ phải rời khỏi nơi này.

Nếu phải rời khỏi, vậy đến lúc đó nhất định cần lộ phí, đến địa phương mới rồi cần phải thuê nhà ổn định, bởi vì cậu vẫn muốn tiếp tục làm buôn bán, vậy tốt nhất là có thể có một cửa hàng mặt tiền... Mà những thứ này, toàn bộ đều cần tiền.

Tính như vậy, quả thật cần không ít tiền!

Vì thế, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư bàn bạc một chút, cảm thấy có thể bán thêm một ít đồ ăn.

Như vậy vấn đề xuất hiện, nồi lớn trong phòng bếp mỗi ngày chỉ có thể hầm một cái đầu heo, nếu hầm thêm một cái chắc chắn không có chỗ làm.

Phải làm gì đây?

"Hay là buổi sáng một người đi mở quầy bán bánh kẹp thịt, một người khác ở lại nhà hầm thịt đầu heo, hoặc là thêm vài thứ khác, chỉ cần lóc xương xong, là có thể thêm vào trong nồi không ít đồ ăn". Ngụy Vân Thư nêu ý kiến.

"Hầm hai cái rõ ràng không được, buổi trưa nhà bà nội Trương còn phải nấu cơm ăn, chúng ta không thể vẫn luôn chiếm nồi". Ứng Vọng nói, "Huống hồ chút thời gian bán bánh kẹp thịt kia cũng không hầm chín được một cái đầu heo".

Ngụy Vân Thư: "Vậy thêm đồ ăn khác".

Ứng Vọng: "Đồ ăn chay?".

Ngụy Vân Thư hỏi, "Thời gian ngắn một chút có thể chứ?".

"Được". Ứng Vọng nói, "Đồ ăn chay nhanh chín, ngâm chung với thịt đầu heo lâu một chút là có thể thấm vị".

Ngụy Vân Thư dứt khoát quyết định, "Vậy thêm đồ ăn chay!".

Ứng Vọng có chút do dự, "Người dân trong những năm này không giống với đời sau, trong bụng mọi người bây giờ thiếu chất béo, sợ là đồ ăn chay không dễ bán".

"Nếu mùi vị ngon, nhất định có người bằng lòng mua, suy cho cùng không ít người của thành phố Bạch Vân đều là mua đồ ăn về ăn". Ngụy Vân Thư thấy Ứng Vọng lo lắng, lại nói, "Thử một chút trước, nếu thật sự không ổn thì đổi thành thịt đầu heo, cùng lắm thì chúng ta mua một cái nồi lớn về dựng bếp khác là được".

Anh vừa nói thế, Ứng Vọng lập tức không lo lắng như vậy nữa.

Không sai, không bán được cùng lắm thì bọn họ tự mình ăn, trên phương diện làm ăn thì đổi cách khác, cách thì luôn nhiều hơn khó khăn.

Nói đến đây, hai người bắt đầu bàn bạc về món mới thêm vào, cố gắng hết sức làm khách hàng cảm thấy vừa lòng không lỗ.

Bình Luận (0)
Comment