Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 27

"Chuyện buôn bán của chúng ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng".

"Đúng là có một chút".

"Phải làm sao đây?".

"Cho dù buôn bán gì, chỉ cần kiếm được tiền, thì sẽ xuất hiện người cạnh tranh, chuyện này là không thể tránh khỏi".

Ứng Vọng cũng biết là quy luật như vậy, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.

"Tôi cũng biết vậy". Ứng Vọng cau mày nói, "Nhưng tôi rất bứt rứt bọn họ tiến hành cái chiến tranh giá cả này, đây hoàn toàn là cạnh tranh ác ý, khiến tôi có loại cảm giác bọn họ muốn làm chúng ta không thể bán nổi nữa vậy".

Đây là sự thật, Ngụy Vân Thư nghĩ thầm, nếu như đối phương bán một đồng tiền cạnh tranh công bằng trong lòng bọn họ cũng không đến mức giống như bị mắc một cái gai thế này. Kết quả bọn họ thì hay rồi, vừa tới đã bắt đầu chiến tranh giá cả, đây không phải là cố ý khiến bọn anh khó chịu sao.

Suy nghĩ một chút, Ngụy Vân Thư mới nói, "Trước tiên đừng hoảng hốt, ngày mai đi mua bánh kẹp thịt của bọn họ nếm thử".

Ứng Vọng ừ một tiếng, "Người của thời kì này theo đuổi lợi ích thiết thực, đối với hương vị quả thật cũng không phải rất coi trọng, cho nên thứ như bánh kẹp thịt này thì có vẻ như không đòi hỏi kĩ thuật cao lắm". Nói rồi, cậu thở dài, "Chung quy mở quầy nhỏ cũng không phải cách, nếu như có thể mở một cửa hàng của chính mình thì tốt rồi, như vậy chúng ta có thể bán nhiều đồ ăn hơn".

Ngụy Vân Thư biết Ứng Vọng vẫn luôn tính toán như vậy, "Cứ kiên nhẫn chờ thêm một chút đi".

Ứng Vọng có thể làm gì đây? Chỉ có thể đáp một câu, "Chờ thôi".

Hai người không lẩn quẩn trong cái chủ đề này quá lâu, sau khi nghỉ ngơi một lúc lại đứng lên tiếp tục bận việc. Lửa trong phòng bếp phải canh, đồ ăn chay kho cũng cần chuẩn bị, nồi chén và đồ đạc chất đống trên xe đẩy tay kia cũng phải rửa sạch, bọn họ rất bận, không có nhiều thời gian đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực đến vậy.

Đang rửa củ sen, Lưu Thanh và Lưu Phương nghe được động tĩnh bọn họ làm việc, trước tiên bám trên cửa lén nhìn một cái xác thực là cơm nước xong đang làm việc mới đi ra.

Giọng điệu Lưu Phương vui sướng nói, "Anh Ứng, em tới giúp hai anh rửa rong biển".

Ứng Vọng hỏi, "Hôm nay không đi ra ngoài hả?".

Lưu Phương nói, "Ánh nắng gắt, không thích đi ra ngoài".

Ứng Vọng ngẩng đầu nhìn mặt trời hừng hực đến chói mắt một cái, "Quả thật gắt, ở nhà nghỉ ngơi một chút cũng tốt, tránh cho bị cảm nắng".

Lưu Phương ừm ừm gật đầu.

Cô nhóc kéo ghế nhỏ qua ngồi xuống, cùng anh trai Lưu Thanh của mình mỗi người ngồi một bên, ở giữa thì đặt thau lớn ngâm rong biển. Trên rong biển có rất nhiều bùn cát mịn bám vào, phải rửa thật kĩ từng miếng một mới được.

Từ sau chuyện nấm thông, hai anh em Lưu Thanh và Lưu Phương ngoài lúc có việc của mình ra, gần như mỗi ngày đều phụ việc rửa rong biển. Vừa mới bắt đầu Ứng Vọng vẫn sẽ cự tuyệt, nhưng hai anh em hoàn toàn không nghe, mang ghế nhỏ đến lập tức làm việc, mà Ứng Vọng lại không thể cứng rắn kéo bọn nhóc ra... Cho nên, chuyện cứ trở thành như bây giờ.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không thể chiếm lợi từ hai đứa nhỏ, huống hồ anh em bọn nhóc quả thật giúp không ít việc, bởi vậy lâu lâu Ứng Vọng cũng sẽ bưng cho nhà họ một chén món kho chay mặn lộn xộn, hoặc là mời hai người bọn nhóc ăn bữa sáng.

Có câu nói là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, bởi vậy hai anh em làm việc càng thêm gắng sức, mỗi ngày tự giác đến báo danh, không ai ngăn cản được.

Quả đúng là một vòng tuần hoàn.

Làm việc dưới thời tiết oi bức quả thật rất mệt, chờ đến khi chuẩn bị xong tất cả đồ ăn cần dùng cả người đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Ứng Vọng bị mồ hôi dính nhớp này làm cho khó chịu, xách nước đi tắm một cái mới thoải mái.

Lau tóc bước ra, Ứng Vọng nhìn thấy Ngụy Vân Thư đang phát kem que cho Lưu Thanh và Lưu Phương, tức khắc ánh mắt cậu sáng lên, bước nhanh đi qua, "Vân Thư, anh mua hả?".

"Nghe được có người đang rao bán ở xa xa, nên mua mấy cây". Ngụy Vân Thư giới thiệu, "Có kem que sữa bò, kem que nước có ga, còn có kem que đậu xanh, cậu muốn loại nào?".

Kem que đặt trong một cái rổ nhỏ, phía dưới lót một lớp giấy tránh làm dơ. Bởi vì thời tiết nóng, mắt thường cũng có thể thấy được sương trắng tỏa ra từ trên que kem, mát lạnh nhè nhẹ, nhưng hấp dẫn người.

"Tôi muốn đậu xanh".

Ngụy Vân Thư lập tức đưa đậu xanh cho cậu.

Vừa cho kem que vào miệng, hơi lạnh sảng khoái lan khắp cả người, lỗ chân lông cũng giống như muốn nổ tung ra, Ứng Vọng không nhịn được hô to một câu, "Đã!".

Mùa hè nóng bức, cùng với kem que quả thật là sự kết hợp tuyệt vời!

Lưu Thanh và Lưu Phương bên cạnh cũng rất vui vẻ, hai người bọn nhóc một người cầm kem que sữa bò, một người cầm kem que nước có ga, hoàn toàn không nỡ đưa kem que vào trong miệng cắn, mà là dùng đầu lưỡi l**m, ăn rất quý trọng, ánh mắt còn cười tít cả lên.

Lưu Phương cảm nhận được vị lành lạnh ngọt ngào kia, nói với Lưu Thanh, "Anh, kem que ăn ngon ghê".

Lưu Thanh nói, "Dùng tiền mua, đương nhiên ngon rồi".

Lưu Phương ừm ừm gật đầu, cô nhóc nghĩ, chờ nhóc lớn rồi nhóc muốn mỗi ngày ăn kem que!

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cùng ngồi trên một cái ghế dài, bên trên đỉnh đầu có hiên nhà che chắn, là một vị trí râm mát. Cho dù gió thổi tới là gió nóng, nhưng ăn kem que rồi cảm thấy không nóng đến bực bội trong lòng như vậy nữa.

"Những năm này nguyên liệu làm kem que đậu xanh đầy đủ ghê". Ứng Vọng thuận miệng nói.

Ngụy Vân Thư ăn kem que nước có ga, là vị quýt, trong miệng đều là hương vị của quả quýt, "Nếu không phải nguyên liệu thật, cũng không có người bằng lòng mua".

Ứng Vọng cắn một hạt đậu xanh, nghe vậy gật gật đầu, "Cũng đúng, vốn đã không có bao nhiêu tiền, lại bày thêm những thứ màu mè phô trương, bằng lòng mua mới lạ ấy".

Cho dù là kem que kiểu cũ rẻ nhất, ở bên trong cũng sẽ cho thêm đường, ăn vào ngọt ngào, đối với những người ở thời kì còn chưa thực hiện được tự do ăn đường này mà nói cũng coi như là thứ tương đối hiếm hoi.

Chậm rì rì ăn kem que, oi bức cả người giống như đều tiêu tán hết, chỉ còn lại sự thảnh thơi của ngày hè.

Ăn xong kem que, Lưu Thanh và Lưu Phương lập tức đi về phòng, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thì thay phiên đi ngủ nửa giờ, lần nữa thức dậy lại kì kèo một lát, thời gian cũng đã đến lúc công nhân xưởng đồ hộp sắp tan tầm.

Dọn đồ đạc lên xe đẩy tay xong, tiếp tục lên đường bày quầy hàng.

Cũng may món kho buổi chiều vẫn chưa xuất hiện đối thủ cạnh tranh, đồ ăn của bọn họ vẫn bán nhanh như cũ, tình huống này làm Ứng Vọng vui vẻ không ít.

Có điều xét theo tình huống trước mắt mà xem, bánh kẹp thịt đã có người học theo bán, như vậy nói không chừng lúc nào đó cũng sẽ xuất hiện người học theo món kho, cho nên vẫn là phải sớm tính toán mới được.

Nhưng hiện tại cậu chưa nghĩ ra có thể bán thứ gì kết hợp với quầy hàng lúc này.

Suy nghĩ chuyện này chính là cả một buổi tối.

Ngày hôm sau, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư theo thường lệ chuẩn bị bày sạp. Lúc nhào bột Ứng Vọng từng có chút do dự, hôm nay có cần chuẩn bị ít một chút không? Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện không bao lâu đã bị cậu vứt bỏ.

Thông thường mà nói, kiểu cạnh tranh giá cả giống thế này thì "sản phẩm mới" lúc nào cũng đạt đỉnh điểm vào ngày vừa đẩy ra kia, bởi vì nó có thể hấp dẫn một số lượng lớn khách hàng muốn chiếm hời, muốn nếm thử thức ăn mới. Chờ ngày đầu tiên qua đi, khách hàng cũng đã hiểu về sản phẩm mới, nếu món đó ngon vậy chắc chắn người mua càng nhiều, nếu món đó không ngon vậy sẽ bị khách hàng xoi mói, kết quả của đối phương...

Tạm thời Ứng Vọng không biết.

Có điều cũng là chuyện trong hôm nay thôi.

Cho nên cậu và Ngụy Vân Thư sau khi trải qua cân nhắc và thương lượng, vẫn quyết định dựa theo trước kia chuẩn bị hai mươi cái, tình huống tệ nhất cũng chỉ là không bán được bánh kẹp thịt, bọn họ chỉ có thể lấy về làm cơm trưa tự mình ăn. Như vậy... trái lại đỡ phải nấu cơm trưa.

Ngoài ra dựa theo lời Ngụy Vân Thư nói hôm qua, phải đi mua một cái bánh kẹp thịt của đối phương về nếm thử mùi vị thế nào, Ứng Vọng vốn có chút ngượng ngùng tự mình đi, cho nên muốn bảo Lưu Thanh hoặc Lưu Phương mua giúp, nhưng Ngụy Vân Thư lại nói, "Chúng ta đường đường chính chính làm ăn mua đồ, không cần sợ gì cả".

Ứng Vọng suy nghĩ một chút, cũng đúng, bọn họ mới là người đầu tiên bán bánh kẹp thịt ở thành phố Bạch Vân, bây giờ đi mua bánh kẹp thịt của người khác bán thuộc về hành vi giao dịch bình thường, cho dù phải chột dạ cũng không phải là bọn họ chột dạ.

Không sai, tự mình đi mua!

Vì thế, hai người lập tức đẩy đồ vật đi bày quầy hàng.

Tới cổng nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam rồi, Ứng Vọng lập tức phát hiện quầy hàng kế bên đã tới từ lâu, trước quầy hàng có một người đang mua đồ ăn.

Dọc đường đến đây Ứng Vọng đã xây dựng tâm lí xong, nhìn một cái sau đó không chú ý thêm nữa, chỉ bận rộn quầy hàng của mình.

"Cuối cùng hai cậu cũng tới rồi". Mới vừa dọn xong, đã liên tiếp có khách hàng lại đây.

Người nối theo phía sau nói ngay, "Ông Triệu, không phải hôm qua ông đến bên kia mua đồ ăn sao, mùi vị thế nào?".

"Đừng nói nữa". Ngay trước mặt Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, ông Triệu xua xua tay, "Đồ ăn bên kia tôi ăn không thơm bằng hai người ông chủ trẻ làm, ăn quen bánh kẹp thịt nhóm ông chủ trẻ bán, lại ăn cái kia làm sao tôi cũng cảm thấy không được ngon".

"Ha ha ha ha". Người phía sau không chút do dự cười nhạo, "Cho ông tham rẻ!".

Trái lại ông Triệu cũng không giận, "Coi như là mua chút mới mẻ đi".

Không thể phủ nhận, Ứng Vọng nghe được mấy lời này rất vui vẻ. Có khách hàng cảm thấy bánh kẹp thịt của đối phương làm không ngon bằng nhà mình, chuyện đó chứng minh bọn họ vẫn có phần thắng nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, thì nghe ông Triệu gọi món, "Cho tôi hai cái bánh kẹp thịt, đều thêm trứng gà kho".

Ứng Vọng lên tiếng đáp, "Được".

Có khách hàng nhìn thấy độ chịu chi này của ông, hiểu rõ cười rộ lên, "Ông Triệu, xem ra ông thật sự bị tổn thương rồi!".

Ông Triệu ha ha cười ra tiếng, "Cậu chờ xem đi, không chỉ một mình tôi đâu, chắc chắn hôm nay có không ít người đến đây".

Có vài người xếp chung hàng lập tức xấu hổ nói, "Ông Triệu, ông nói tôi hả?".

Ông Triệu cười rộ lên, "Xem đi, tôi nói mà!".

Ở trước quầy hàng, thật ra mọi người ít nhiều gì cũng có chút chột dạ, nhất là cách làm này giống với "uống thuốc hối hận", khiến cho người da mặt mỏng thậm chí còn không dám chạy đến quầy hàng nhỏ của nhóm Ứng Vọng mua đồ ăn trong mấy ngày gần đây. Nhưng giống như ông Triệu nói, ăn quen bánh kẹp thịt bên này, lại ăn bên kia thì làm sao cũng không đúng vị.

Nói trắng ra là, khẩu vị hiện tại của bọn họ đã bị dưỡng đến có chút kén chọn, nhất là lúc đối mặt với bánh kẹp thịt, sẽ không tự giác tiến hành so sánh, nếu như ngon miệng thì bị bất ngờ, nếu như không ngon thì không thoải mái. Đương nhiên, có loại suy nghĩ này đại khái đều là người có tiền lương cao, không tiếc tiêu tiền. Bọn họ không quá để ý hai mao tiền kia, tình nguyện tiêu nhiều một chút cũng muốn để mình sướng miệng.

Mà người tiết kiệm thì bằng lòng đi mua rẻ. Bọn họ có thể nhận ra được sự khác biệt của bánh kẹp thịt hai nhà, nhưng vẫn là câu nói kia, thời kì nghèo khổ bọn họ không quá để ý khẩu vị của đồ ăn, cho dù thịt có không ngon đi nữa thì có thể đến mức chẳng nuốt nổi chắc? Tiết kiệm thêm được hai mao tiền, có thể làm không ít chuyện.

Cho nên hôm nay chuyện buôn bán của Vương Thiên Thành và Vương Thiên Hạnh tuy rằng không bằng hôm qua, nhưng cũng không kém quá nhiều.

Có điều chuyện này vẫn làm Vương Thiên Thành rất không vui, bánh kẹp thịt của gã đã rẻ hơn hai mao tiền, làm sao còn có người thà rằng đến kế bên mua cũng không tới chỗ gã mua?! Vài người đứng trước quầy hàng của bên kia, hôm qua đều từng đến nơi này của gã mua bánh kẹp thịt!

Trong miệng gã lải nhải, "Đám người này đúng là nhiều tiền nên tiêu xài hoang phí!".

Vương Thiên Hạnh cách rất gần nghe được, không nhịn được bèn nói, "Anh, đừng nói nữa, chuyện buôn bán của chúng ta lúc này cũng không kém".

Vương Thiên Thành trừng mắt liếc hắn một cái, "Chú là cái thứ không có tiền đồ, nhiều người qua bên kia mua như vậy, chuyện buôn bán của chúng ta ít đi bao nhiêu? Rốt cuộc chú có biết tính sổ hay không?!".

Vương Thiên Hạnh bất đắc dĩ, "Chúng ta cũng không thể chiếm hết chỗ tốt đâu, huống hồ đối phương là chỗ bán bánh kẹp thịt đầu tiên, nhất định có người khẳng định bọn họ".

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Thiên Thành đột nhiên thay đổi, trong lòng càng tức giận, cảm thấy Vương Thiên Hạnh là đang ngầm ám chỉ gã học trộm công thức của người khác, "Chú có ý gì hả?".

Vương Thiên Hạnh không nhìn ra được khác thường, chỉ nói, "Làm buôn bán ấy mà, chắc chắn chúng ta không thể gom hết tất cả khách hàng đến đây, giống như bây giờ đã rất tốt, anh, anh đừng so đo như vậy".

Vương Thiên Thành cười khẩy một tiếng, đang muốn mắng lại, lại thấy có khách hàng tới cửa, chỉ phải hung hăng trừng mắt liếc Vương Thiên Hạnh một cái, sau đó tiếp đón khách hàng mới đến.

Vương Thiên Hạnh: "...".

Cứ cảm thấy trong đầu anh trai hắn đã hiểu sai vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment