Cuối cùng hành khách bị bắt tại trận lấy đồ của người khác kia bị nhân viên mang đi. Bởi vì mấy hành khách bị trộm đồ kia, những hành khách còn lại trên toa hành khách đều bị kiểm tra một phen, chỉ là không biết kẻ trộm đồ đã xuống xe từ lâu hay là giấu đồ vật quá kĩ, tóm lại đồ vật mất đi cuối cùng cũng không thể tìm về. Mấy hành khách kia chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chửi mát một hồi lâu.
Đến khi kết thúc một hồi ầm ĩ này, xe lửa sớm đã khởi động, mà bên ngoài cửa sổ xe trời cũng đã sáng.
Ngụy Vân Thư nói với Ứng Vọng, "Còn sớm, em ngủ tiếp đi".
Ứng Vọng ngáp một cái, đáp một tiếng được lại ngủ tiếp. Một giấc này ngủ đến hơn mười giờ, ngoài cửa sổ xe ánh mặt trời chiếu rọi, rất lóa mắt.
Ngụy Vân Thư thấy cậu tỉnh, đứng dậy đến WC một chuyến.
Buổi trưa Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mỗi người mua một phần cơm hộp, tuy rằng giá cả không rẻ, nhưng rất phong phú, ăn cũng rất no.
Qua buổi chiều đến hơn bảy giờ tối, xe lửa đến thành phố Bái Sơn, cả nhà Lâm Thanh Thanh xuống xe lửa. Trước khi rời đi, Khâu Hướng Dương đã ngồi xe lửa đến uể oải còn lên tinh thần nói lời tạm biệt với bọn họ.
Trên xe lửa có người đi lên có người đi xuống, cứ như vậy lại chịu đựng thêm một ngày hai đêm, buổi chiều hơn bốn giờ ngày thứ ba, cuối cùng xe lửa cũng đã đến thành phố Vĩnh An.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mang hết đồ xuống.
Trong ga xe lửa không ít người, đám người chen chúc đi ra ngoài đông đúc như tổ kiến.
Mà trên không trung thành phố Vĩnh An, trời xanh mây thưa, không thể nghi ngờ là thời tiết rất tốt.
Bên ngoài nhà ga có không ít người chèo kéo khách, khách sạn dừng chân nước nóng gì đó, còn có bày quán bán các loại thức ăn, quả thật rất náo nhiệt.
Mà Ngụy Vân Thư lại thấp giọng nói với Ứng Vọng, "Đừng để ý bọn họ, theo tôi là được".
Ứng Vọng nghi ngờ nhìn anh một cái, ngoài miệng đáp, "Được".
Ngụy Vân Thư ngựa quen đường cũ dẫn Ứng Vọng đi một đoạn đường, sau đó lên một chiếc xe buýt bên ngoài xanh biếc. Dáng vẻ thành thạo này của anh, Ứng Vọng nhìn đến nghi ngờ lan tràn.
Dường như Vân Thư rất quen thuộc với nơi này...
Ứng Vọng nhìn về phía Ngụy Vân Thư, chỉ thấy anh đang nhìn ngoài cửa sổ.
Nói thật, thành phố Vĩnh An phồn hoa hơn thành phố Bạch Vân nhiều, không chỉ có kiến trúc cao hơn, mặt đường bằng phẳng hơn, mà ngay cả người đi đường ăn mặc cũng rất đẹp mắt. Trang phục của mọi người không còn là xám trắng đen chiếm đa số, cũng không phải là cắt may thủ công, mà là các loại quần ống loa, váy áo màu sắc tươi sáng đỏ, vàng, tím, xanh,... do công xưởng sản xuất, giá cả rõ ràng đắt hơn nhiều. Người chạy xe đạp cũng không ít, thậm chí ngay cả ô tô nhỏ Santana cũng có thể nhìn thấy.
Lúc xe buýt lái qua một đoạn đường, Ứng Vọng còn nhìn thấy cách đó không xa có đội xây dựng đang xây nhà. Rất rõ ràng, nghề kiến trúc ở thành phố Vĩnh An bắt đầu rồi.
Không biết làm sao, đột nhiên Ứng Vọng lại nhớ đến kiếp trước Ngụy Vân Thư từng nói với mình chuyện chân của anh vì sao lại cắt đi này, mí mắt cậu lập tức giật một cái.
Chân của Vân Thư chẳng lẽ là bị thương ở thành phố Vĩnh An ư?
Nghĩ như vậy, Ứng Vọng bình tĩnh nhìn Ngụy Vân Thư thật lâu.
Ngụy Vân Thư cũng bị cậu nhìn chằm chằm đến không biết làm sao, "Sao cứ luôn nhìn tôi như vậy?".
Ứng Vọng nhẹ giọng hỏi, "Anh, trước kia đã từng đến đây rồi hả?".
"Trước kia" là chỉ kiếp trước, Ngụy Vân Thư biết cậu sẽ hỏi vấn đề này, cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án, "Đã từng đến".
Giọng Ứng Vọng càng nhẹ hơn, "Chưa từng nghe anh nói đấy".
Ngụy Vân Thư giải thích, "Cũng không phải chuyện quan trọng gì, cũng không đáng nói".
Ứng Vọng nhớ lại cảnh tượng kiếp trước lúc bọn họ gặp lại nhau. Khi đó cậu đã bệnh rất nghiêm trọng rồi, thân thể rất gầy, làn da cũng không tốt, thậm chí ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng chẳng ra sao. Lúc đó bọn họ gọi không ít đồ ăn, nhưng không ai đặt sự chú ý lên phương diện ăn uống cả, mà là đang kể lại chuyện của chính mình.
Khi đó Ứng Vọng không phát hiện, bây giờ nhớ lại mới phát hiện lúc ấy gần như đều là mình đang kể, tuy Ngụy Vân Thư khái quát đơn giản một ít chuyện anh đã trải qua, nhưng rất ngắn gọn, chỉ nói mấy câu đại loại như "Chân là xảy ra chuyện ở công trường" "Tìm được rồi, nhưng tôi không có phúc" "Hiện tại đang tiếp xúc với rác rưởi" vân vân. Bởi vì lúc đó thoạt nhìn tâm trạng Ngụy Vân Thư không phải rất tốt, nên Ứng Vọng suy đoán những chuyện này có lẽ đều là vết sẹo của Ngụy Vân Thư, cho nên cũng không nhẫn tâm hỏi quá cặn kẽ, vẫn luôn kể chuyện của mình.
Như vậy, dựa theo những tin tức đơn giản đó, cộng thêm Ngụy Vân Thư quen thuộc thành phố Vĩnh An như vậy, thế có phải anh đã từng ở lại đây một thời gian không?
Bằng không làm sao anh lại đề nghị đến nơi này?
Ứng Vọng muộn màng nghĩ tới vấn đề này.
Trên xe buýt không phải chỗ thuận tiện để nói chuyện, cho dù Ứng Vọng có vấn đề muốn hỏi rõ ràng, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế, chỉ hỏi một câu không ảnh hưởng toàn cục, "Còn bao lâu mới đến nơi?".
Ngụy Vân Thư hơi ngẩn ra, tiếp đó nói, "Hẳn còn chừng mười phút".
Ứng Vọng gật đầu một cái, "Vậy cũng nhanh".
Ngụy Vân Thư đăm chiêu nhìn Ứng Vọng một cái, môi mấp máy, lại không ra tiếng.
Rất nhanh, xe buýt đã tới nơi muốn đến, hai người xuống xe.
Ngụy Vân Thư vừa đi vừa giới thiệu với Ứng Vọng, "Đây là làng đại học của thành phố Vĩnh An, hiện tại có Đại học Vĩnh An và Đại học Sư phạm Vĩnh An, ở giữa là Đại học Y khoa Vĩnh An còn đang xây dựng, xung quanh còn có nhà trẻ, tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, nếu em muốn kinh doanh ăn uống, vậy nơi này hẳn là một lựa chọn không tồi".
Ứng Vọng nghe xong gật đầu, "Quả thật không tồi".
Làm buôn bán ở khu vực gần đại học, quả thật là một ý tưởng không tồi, huống hồ Đại học Y khoa còn đang xây dựng, công nhân trên công trường cũng là một nhóm khách hàng.
Hai người vừa đi vừa nói, sau đó đến một nhà khách, Ngụy Vân Thư nói, "Những thứ khác tạm thời không nhắc đến, trước tiên đặt chân nghỉ ngơi đàng hoàng rồi nói sau".
Hiện tại chuyện làm ăn của nhà khách thật ra không tốt lắm, chung quy các loại khách sạn, nhà trọ đều phát triển, chủng loại nhiều hơn, đương nhiên khách hàng cũng bị phân chia. Có điều ở nhà khách quốc doanh có chỗ tốt, chính là an toàn, không cần lo lắng gặp phải hắc đ**m.
Hai người làm đăng kí xong, yêu cầu phòng hai người.
Sau đó chính là rửa mặt tắm rửa thay quần áo, sau khi tắm sạch cả người một lần mới cảm thấy thoải mái. Đương nhiên, cảm giác mệt mỏi cũng chen chúc ùa đến. Ở trên xe lửa tuy rằng có ngủ, nhưng tinh thần căng thẳng cả chặng đường, sao có thể nghỉ ngơi tốt.
Hiện tại vừa thả lỏng một chút, thì cơn buồn ngủ quả thật ào ạt ập tới.
Ứng Vọng nằm ngang trên giường, không bao lâu đã sắp ngủ mất.
Ngụy Vân Thư lau khô tóc ra tới, thấy cậu buồn ngủ như vậy, suy nghĩ một chút thì cúi người xuống hỏi, "Ngủ rồi?".
Nghe vậy, Ứng Vọng mở mắt ra, kết quả bị anh cúi sát mặt như vậy làm cho nhịp tim trực tiếp đập loạn, thế nhưng lại quên mất phải trả lời.
Tầm mắt hai người chạm nhau, nhất thời không ai lên tiếng.
Không khí kì quái không một tiếng động lan tràn giữa hai bên, bỗng nhiên Ứng Vọng phát hiện con ngươi của Ngụy Vân Thư có chút ngả nâu, lông mi cũng rất dài.
Tim Ứng Vọng đập rất nhanh, tầm mắt đột ngột dời đi chỗ khác, mặt cũng có chút đỏ.
Ánh mắt Ngụy Vân Thư dừng lại trên gò má đỏ lên của cậu, lòng ngứa tay cũng ngứa, nhưng vẫn là kiềm chế lại, chỉ cười một tiếng, "Không ngủ hả?".
Giọng Ứng Vọng không lớn, "Không".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Đi ra ngoài ăn hay là mua về ăn?".
Đầu óc Ứng Vọng không quá thanh tỉnh, "Mua về đi".
Ngụy Vân Thư cuối cùng cũng đứng thẳng người lại, nhưng giọng nói hạ xuống đến êm dịu kia lại không thay đổi, "Tôi đi mua, em muốn ăn cái gì?".
Ứng Vọng giả vờ trở mình để che giấu, vùi mặt xuống, giả vờ chính mình rất buồn ngủ, "Tùy ý đi, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ".
Ngụy Vân Thư nhìn thấu nhưng không nói toạc, trong mắt đều là ý cười nhỏ vụn, "Được, vậy tôi xem rồi mua".
Ứng Vọng ừ một tiếng xem như trả lời.
Ngụy Vân Thư lại nhìn tai và cổ ửng đỏ của cậu vài lần mới xoay người đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Ứng Vọng mới lật người trở về, nhiệt độ trên mặt cậu vẫn chưa rút đi, nhưng đôi mắt mở to kia lại không có chút buồn ngủ nào.
Cậu giơ tay sờ lên trái tim của mình, chính là đang đập kịch liệt như vậy, nhất là khi cậu nhớ lại từng chút chuyện đã qua với Ngụy Vân Thư, trái tim kia lại càng không chịu khống chế đập nhanh hơn, thịch thịch thịch, từng tiếng một nối tiếp nhau, quả thật sắp chọc thủng màn nhĩ của cậu.
Ứng Vọng nghĩ, mi gan thật đấy.
Vân Thư tốt với mi như vậy, vậy mà mi lại mơ tưởng anh ấy.
Một bên khiển trách chính mình, một bên lại nghĩ:
Vân Thư tốt với mi như vậy, làm sao mi có thể không động lòng, không mơ tưởng? Làm sao mà nỡ không tha anh ấy về ổ của mình giấu đi chứ?
Hai người tí hon đánh nhau hết lần này đến lần khác trong đầu Ứng Vọng, Ứng Vọng vừa phiền muộn vừa chột dạ, nhưng lại chẳng nỡ buông tay.
Còn chưa kịp để cậu trăn trở ra nguyên do, đã nghe thấy ngoài cửa có người đang dùng chìa khóa mở cửa. Không cần nghĩ, 99% là Ngụy Vân Thư mua đồ ăn xong trở lại. Ứng Vọng vốn định giả vờ ngủ, nhưng lại cảm thấy dễ dàng lộ tẩy, nên dứt khoát giả thành dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ xoa xoa đôi mắt từ trên giường ngồi dậy.
Quả nhiên, là Ngụy Vân Thư mở cửa.
Ứng Vọng giả vờ ngáp một cái, "Anh về rồi hả?".
"Về rồi". Ngụy Vân Thư đóng cửa lại, hỏi, "Tôi đánh thức em hả?".
Ứng Vọng ậm ờ đáp một tiếng.
Câu trả lời này, làm Ngụy Vân Thư nhìn về phía cậu quan sát một phen, mà lần quan sát này lập tức phát hiện điểm kì lạ.
Mặt Ứng Vọng vẫn như cũ còn có chút đỏ, nhưng trên mặt lại không có vết hằn ngủ, người cũng không giống dáng vẻ ngủ rồi bị đánh thức.
Ứng Vọng không ngủ, cậu đang lừa anh.
Vì sao?
Ngụy Vân Thư rơi vào trầm tư.
Vừa tự hỏi, Ngụy Vân Thư vừa nói anh mua những thứ gì về, lúc này Ngụy Vân Thư lại cảm giác được Ứng Vọng đang nhìn anh, nhưng lúc anh dời tầm mắt nhìn sang lại cảm giác có thể là Ứng Vọng đang ngẩn người.
Ngụy Vân Thư lại càng cảm thấy không đúng, anh xoay người đi tới, giơ tay lên huơ huơ trước mắt Ứng Vọng, "Nghĩ gì vậy? Mê mẩn như vậy".
Nghĩ chuyện lớn cả đời á.
Đương nhiên, nói thì không dám trả lời như vậy, "Ngủ chưa đủ, đang ngẩn người".
Ngụy Vân Thư linh cảm cậu không nói thật, "Thật không?".
"Thật mà". Trả lời hai chữ này, Ứng Vọng đi đến bên cạnh bàn, nói sang chuyện khác, "Bây giờ tôi vừa đói vừa mệt, ăn nhanh còn đi ngủ".
Ngụy Vân Thư càng cảm thấy kì lạ. Anh nhìn người cúi đầu gặm bánh bao, dáng vẻ thế nào cũng không ngẩng đầu lên kia, nếu không phải đủ hiểu biết thói quen của cậu, sợ là Ngụy Vân Thư cũng cảm thấy dáng vẻ hết sức chuyên chú này của cậu là bình thường.
Nhưng cố tình, sự thật lại không phải như vậy.
Ngụy Vân Thư như có điều suy nghĩ.
Trên thực tế, lúc này Ứng Vọng cũng đã bị ánh mắt đó của Ngụy Vân Thư nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, cảm giác giống như bản thân bị lộ tẩy, bị Ngụy Vân Thư nhìn ra manh mối, bằng không anh sẽ không một mực nhìn chằm chằm mình như thế.
Ứng Vọng không chịu nổi ánh mắt này, lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng bày ra biểu cảm khó hiểu, "Vân Thư, sao anh còn đứng đó, không đói bụng hả?".
Ngụy Vân Thư cuối cũng cũng nhúc nhích, "Đói".
Ứng Vọng nói, "Vậy anh mau lại đây ăn gì đó đi, bằng không lát nữa sẽ nguội hết ăn không ngon".
Ngụy Vân Thư cong môi cười, "Được".
Nụ cười này làm Ứng Vọng nuốt nước miếng một cái, cậu gặm bánh bao nghĩ thầm, trước kia cũng không cảm thấy Vân Thư cười lên sẽ đẹp trai như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là di chứng sau khi nhận ra tâm ý?
Đang suy nghĩ, trước mắt đưa tới một thứ, "Đừng chỉ ăn bánh bao, bánh nướng này cũng không tồi, nếm thử".
Đôi mắt Ứng Vọng dừng lại trên ngón tay khớp xương rõ ràng của anh nhìn hai giây, sau đó mới nhận lấy đồ ăn, miệng đáp một câu, "Ò".
Ngụy Vân Thư nhướng mày, không nhịn được bật cười.