Thành phố Vĩnh An là một thành phố lớn.
Tiếng xe đạp reng reng ầm ĩ không ngừng, hộ gia đình xung quanh thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng vui đùa ầm ĩ. Cho dù là quầy hàng nhỏ hay cửa hàng đều đã mở cửa từ lâu, mùi thơm từ chỗ bán thức ăn bay tới xông vào mũi, trong tiệm bán đĩa CD đang phát ca khúc của Hương Cảng, phối hợp với sơ mi cổ kẹp, quần ống loa và váy hoa nhí đặc trưng của thời kì này, một loại sức sống phục cổ sôi nổi hiện ra trước mắt.
Ứng Vọng đi một đường từ nhà khách ra ngoài, nhìn thấy những biến hóa khác biệt này, cảm thán vẫn là khu vực phương Nam phát triển kinh tế nhanh hơn một chút.
Đương nhiên, cậu quan sát nhiều hơn vẫn là ăn uống.
Tiểu thương bày quán phần lớn là bán các loại bún miến, bán mì khá ít, cũng có bán các loại thức ăn chế biến từ bột mì như bánh bao, sủi cảo, hoành thánh,... kích thước hơi nhỏ, nhưng số lượng không ít, rất chất lượng. Phần lớn cửa hàng mặt tiền là mở quán bán thức ăn xào nấu, cũng chính là quán cơm đúng nghĩa, món chính đa số là cơm, mà khách hàng cũng thích ăn cơm hơn một chút. Ngoài ra, còn có bán khoai nướng, bán bánh khoai tây, bán bánh gạo, bán bánh quẩy sữa đậu nành, bán kem que nước có ga,...
Món ăn được bán rất phong phú, ngửi qua cũng rất thơm.
Ứng Vọng quay đầu nói với Ngụy Vân Thư, "Chúng ta đi mua một ít bánh quẩy sữa đậu nành đi".
Ngụy Vân Thư đương nhiên đồng ý, "Được".
Chỗ bán sữa đậu nành và bánh quẩy chỉ bày một cái bàn cho khách hàng ngồi, lúc này đã qua thời gian đi làm đi học, trong quán chỉ còn một vị khách.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đi qua ngồi xuống, sau đó mỗi người gọi một cái bánh quẩy và một chén sữa đậu nành.
Tốc độ lên đồ ăn của chủ quán rất nhanh, không bao lâu đồ ăn đã được đưa lên.
Bánh quẩy chính là loại bánh quẩy đời sau thường thấy, dùng dầu chiên xốp giòn, cắn một miếng cả khoang miệng đầy mùi dầu.
Chân chính làm Ứng Vọng chú ý chính là sữa đậu nành.
Sữa đậu nành cũng không chỉ là một chén nước dùng lẻ loi, bên trong còn thả tôm khô, cải bẹ nhỏ, đậu phộng chiên dầu, vụn tảo tía và một ít hành thái, gia vị đầy đủ, ăn vào thơm mặn cả miệng.
Kiếp trước Ứng Vọng ăn đều là sữa đậu nành ngọt, bên trong chỉ bỏ thêm đường, hôm nay bỗng nhiên ăn được sữa đậu nành mặn trong truyền thuyết, trong nháy mắt đã bị loại hương vị kì lạ này chinh phục. Nếu để cậu nói thì, tranh luận ngọt mặn hoàn toàn không cần thiết, hai loại khẩu vị đều rất ngon miệng mà!
Ngụy Vân Thư chú ý vẻ mặt của Ứng Vọng, hỏi, "Thế nào, hợp khẩu vị không?". Sữa đậu nành ở thành phố Bạch Vân là vị ngọt.
Ứng Vọng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, gật đầu nói, "Cũng không tệ lắm, rất ngon".
Ngụy Vân Thư cười, "Hợp khẩu vị thì tốt rồi".
Ứng Vọng hỏi, "Anh thì sao?".
Ngụy Vân Thư đáp, "Anh cũng cảm thấy không tồi".
Đến lúc này, rốt cuộc Ứng Vọng cũng nhớ tới ngày hôm qua bởi vì một loạt chuyện bày tỏ kia làm cậu quên mất chuyện gì. Chính là quan hệ của Vân Thư và thành phố này, cậu còn chưa hỏi rõ ràng.
Nghĩ như vậy, sau đó Ứng Vọng đã lưu ý khắp nơi, tiếp theo cậu lập tức phát hiện Ngụy Vân Thư quả thật rất quen thuộc thành phố này. Ví dụ như lúc mua bánh rán giòn, chủ quán là một bà lão rất nhiệt tình, bởi vì quầy hàng không bận nên đã trò chuyện cùng bọn họ, chỉ là bà lão không biết tiếng phổ thông, giọng địa phương rất nặng, có một vài từ Ứng Vọng đoán mò cũng nghe không hiểu, nhưng Ngụy Vân Thư lại không hề trở ngại, còn nói theo, bởi vì mấy từ kia Ngụy Vân Thư dùng tiếng phổ thông bà lão cũng nghe không hiểu, nên chuyển qua tiếng địa phương.
Trải qua một hồi như vậy, trong lòng Ứng Vọng đã có tính toán.
Vì thế, đến khi vừa ăn vừa đi dạo khu vực xung quanh xong, trở lại nhà khách đóng cửa lại, Ứng Vọng lên tiếng hỏi ngay, "Anh rất quen thuộc thành phố Vĩnh An".
Vấn đề này ngày hôm qua Ứng Vọng đã từng hỏi, Ngụy Vân Thư hiểu cậu muốn biết cái gì, nên chủ động nói, "Kiếp trước anh ở lại nơi này hơn hai mươi năm".
Ứng Vọng kinh ngạc, "Lâu như vậy?!".
Giọng Ngụy Vân Thư đầy phức tạp, "Đúng vậy".
"Không đúng". Ứng Vọng nói, "Lúc chúng ta tách ra là ở thành phố Mai, sau này gặp lại cũng là ở thành phố Mai, làm sao anh có thể ở lại thành phố Vĩnh An hơn hai mươi năm?".
Thành phố Mai chính là nơi nhà họ Ứng sinh sống, cũng là nơi vây khốn nửa đời sau của Ứng Vọng ở kiếp trước.
Từ lúc chia lìa đến khi gặp lại, trải qua ba mươi năm, nói cách khác hơn phân nửa thời gian hai bên tách ra Ngụy Vân Thư đều không ở thành phố Mai, mà là đến thành phố Vĩnh An.
Ngụy Vân Thư trầm mặc.
Ngờ vực khó hiểu của Ứng Vọng cũng theo bầu không khí đó lặng xuống, cậu do dự một chút, mới hỏi, "Không thể nói với em hả?".
Ngụy Vân Thư lắc đầu, "Không có gì không thể nói".
Ứng Vọng thử thăm dò, "Vậy...".
Ngụy Vân Thư nhắm mắt, "Anh chỉ đang suy nghĩ nên nói thế nào".
Anh vừa tiếc nuối lại vừa ân hận.
Khi đó thời cơ lúc nhà họ Ứng xuất hiện quá tốt, bọn họ ăn mặc đẹp đẽ, lúc nói chuyện giọng ấm lời êm, trong hành vi cử chỉ đều là phong thái của nhân sĩ thượng lưu, tóm lại hoàn toàn khác biệt với đám súc sinh lời nói cử chỉ th* t*c, bởi vì bần cùng mà mặt mũi dữ tợn của thôn Tiểu Thụ kia.
Lúc ấy anh không có bao nhiêu kiến thức, không biết giấu dưới lớp da ấm áp như gió xuân kia chính là lòng muông dạ thú, cho nên nhìn Ứng Vọng từ nhỏ đã bị bắt khỏi gia đình, cực kì khát vọng tình thân, lại bởi vì thoạt nhìn vợ chồng nhà họ Ứng kia ngôn từ chân tình tha thiết, nhớ nhung kéo dài, nước mắt rơi như mưa mà cảm động nhận ba nhận mẹ, anh còn cho rằng cậu đi theo bọn họ về nhà có thể có được cuộc sống đầy đủ sung túc, ăn, mặc, ở, đi lại đều không cần tiếp tục chịu thiệt thòi, thậm chí cậu có thể đi học biết chữ, làm một cậu chủ nhà giàu khí phách.
Bởi vậy lúc ấy anh giấu đi tâm tư của mình thật sâu, không biểu lộ ra ngoài dù chỉ một chút, sau đó chủ động rời khỏi nơi ở nhỏ hẹp của bọn họ lúc ấy, lén nhìn Ứng Vọng theo bọn họ trở về nhà, vào ở trong một tòa nhà lớn.
Anh còn cố ý quan sát mấy ngày, sau đó thì thấy người phụ nữ kia dẫn cậu đi ra ngoài mua quần áo, mua giày da, mua đồng hồ, mỗi lần đều xách theo túi lớn túi nhỏ trở về. Lúc ấy ý nghĩ của anh rất đơn giản, cho rằng đó là bồi thường của một người mẹ đối với đứa con mình thất lạc nhiều năm rồi tìm lại được, không mảy may nghĩ tới đó là người phụ nữ kia đang lấy lòng Ứng Vọng, muốn dùng ân tình nông cạn trói buộc cậu, sau đó khiến cậu đồng ý đổi thận cho cái người cậu gọi là anh trai kia.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới, cũng hoàn toàn không biết nội tình. Anh tự cho là Ứng Vọng sống tốt, cộng thêm lúc ấy muốn tích cóp tiền nên đi tìm việc làm, kết quả chân bị thương. Cứ như vậy, anh càng không có mặt mũi xuất hiện trước mặt Ứng Vọng, người hiện tại đã như trăng sáng giữa trời sao, đợi sau khi cắt chi và dưỡng thương xong thì trực tiếp rời khỏi thành phố Mai, đi tới thành phố Vĩnh An.
Mà tại thành phố Vĩnh An này ở lại một lần chính là hơn hai mươi năm, trong những năm đó anh có đi qua thành phố Mai, nhưng cũng không đi tìm Ứng Vọng. Anh nghĩ rằng khi đó nhất định Ứng Vọng đã kết hôn sinh con xong cả rồi, gia đình của cậu điều kiện tốt như vậy, cô gái cậu cưới chắc chắn cũng là kiểu có tri thức hiểu lễ nghĩa, học thức và tướng mạo đều xuất sắc, bọn họ môn đăng hộ đối, là một đôi trời đất tạo nên. Nói không chừng ngay cả con cái cũng đã kết hôn sinh con rồi, mỗi ngày Ứng Vọng chỉ cần chơi đùa với cháu nội là được.
Nếu không phải bọn họ tình cờ gặp lại trong bệnh viện ở thành phố Mai, có khả năng cả đời này bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau.
Cũng vào ngày hôm đó, anh nhìn người dáng dấp tiều tụy như cây khô kia đang đi tới trước mặt, nếu không phải gương mặt của cậu đã được khắc sâu trong đầu, anh thậm chí cũng không dám liên hệ người chẳng còn sức sống trước mắt này với Ứng Vọng trong kí ức, sau đó cảm nhận được ân hận khắc cốt ghi tâm. Nhất là sau khi nghe xong mấy câu nói Ứng Vọng làm ra vẻ ung dung nhưng trên thực tế lại tàn nhẫn đến cực điểm, anh đau đến mức gần như nghiến nát răng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được cái gì gọi là ân hận che trời lấp đất.
Anh vừa hối lại vừa hận.
Là anh quá tự phụ, là anh quá tin người, sau đó mới làm hại Ứng Vọng bị tra tấn nhiều năm như vậy. Nếu không phải anh tự cho là đúng cho rằng sau khi Ứng Vọng về nhà có thể sống rất tốt, thì làm sao Ứng Vọng có thể rơi vào kết cục này? Phàm là anh không kiêu ngạo như vậy, phàm là anh mặt dày ích kỉ một chút đi nhìn Ứng Vọng một lần, thì làm sao anh có thể hoàn toàn không biết chút gì với cảnh ngộ nhiều năm như vậy của Ứng Vọng.
Rõ ràng anh đã dẫn cậu từ trong một vực sâu ra ngoài, rõ ràng mở đầu đã rất tốt đẹp, nhưng kết quả lại sẩy tay đẩy cậu vào sâu trong một cái địa ngục khác.
Tất cả đều do anh.
Mỗi khi Ngụy Vân Thư nhớ tới những chuyện đã qua này đều sẽ hối hận chồng chất, nhưng anh không dám bóc tách bản thân quá sâu trước mặt Ứng Vọng, anh sợ Ứng Vọng chán ghét anh.
Lúc này cũng vậy.
Ngụy Vân Thư đè nén đáy lòng đang cuồn cuộn dâng lên rất nhiều cảm xúc xuống, sau đó mới nói, "Mẹ anh tên là Vân Hủy, là người thành phố Vĩnh An chính gốc".
Ứng Vọng ngạc nhiên, nhưng không chen lời.
Ngụy Vân Thư tiếp tục nói, "Dùng lời trước kia mà nói, nhà họ Vân là dòng dõi thư hương, tổ tiên từng thi cử ra làm quan, chức quan cao đến nhị phẩm. Con cháu trong tộc xem như sum suê, cũng từng là gia đình giàu có số một số hai ở thành phố Vĩnh An. Sau đó chiến tranh bắt đầu, nhà họ Vân người mất mạng kẻ li tán, chỉ còn lại một chi này của tổ tông anh. Nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nội tình nhà họ Vân vẫn như cũ, tổ tông bên ngoại của anh lúc ấy thậm chí còn đi du học nước ngoài. Bởi vì liên quan đến nề nếp gia đình, nhà họ Vân vẫn luôn rất coi trọng giáo dục con cái, kể cả mẹ anh cũng được đưa đến trường học kiểu mới đi học, sau đó lại thi đậu đại học của Thủ đô. Chỉ là bà chưa kịp tốt nghiệp, cuộc vận động đó đã trở nên ầm ĩ, đại học bà đang học cũng ngừng giảng dạy, tất cả học sinh bị buộc bỏ dở việc học, trên đường ngồi xe lửa về nhà thì bà bị lừa gạt, sau đó bị bắt cóc".
Giọng nói của Ngụy Vân Thư xem như bình tĩnh, nhưng ngón tay anh lại bị niết đến trắng bệch, "Bà vẫn luôn ghi nhớ bản thân là ai, cương quyết phản kháng người nhà họ Đoàn, bà nghĩ mọi cách muốn chạy trốn, nhưng vốn dĩ trốn không thoát. Bà bị nhốt ở nhà họ Đoàn, bị xích trên giường, sau đó... bà mang thai".
Đôi mắt của Ứng Vọng đỏ lên, cậu nghe Ngụy Vân Thư dùng giọng điệu như tự giày vò mình nói ra câu nói kia, "Đứa bé đó chính là anh".
"Đừng nói nữa". Ứng Vọng cắn răng, nắm lấy tay Ngụy Vân Thư, liên tục nói, "Vân Thư, đừng nói nữa".
Ngụy Vân Thư khẽ ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn, "Không sao". Sau đó, anh nói tiếp, "Sau này bà ấy nói với anh, sau khi bà biết được bản thân mang thai đã rất tức giận, bà cố ý dùng tay đấm vào bụng, cố ý nhảy lên kịch liệt, thậm chí tuyệt thực, tóm lại chính là muốn sảy mất đứa nhỏ. Bà nói, bà không muốn sinh con cho đám buôn người".
Tim Ứng Vọng như bị dao cắt, cậu không dám tưởng tượng lúc ấy khi Ngụy Vân Thư nghe được mẹ anh nói những lời này sẽ có tâm tình gì.
"Chỉ là sau đó những động tác này của bà bị người nhà họ Đoàn phát hiện, cho nên nhà họ Đoàn lại xích bà trên giường lần nữa, không chịu ăn thì cứng rắn cạy miệng bà ra nhét vào, tóm lại nhất định phải bắt bà sinh đưa nhỏ ra ngoài. Cứ như vậy, anh được sinh ra".
Ngụy Vân Thư nói, "Bà nói, lúc mới bắt đầu bà rất căm ghét sự ra đời của anh, bà từng rất nhiều lần hận không thể động thủ bịt chết anh, tay bà thậm chí đã đặt trên miệng anh, nhưng cuối cùng bà không nỡ ra tay. Bà ấy nói, đám buôn người rất đáng hận, trong máu của anh chảy dòng máu dơ bẩn của đám buôn người, nhưng đồng thời cũng chảy dòng máu của người nhà họ Vân...".
Ngụy Vân Thư chậm rãi kể lại, giống như đã trở về buổi tối đó mẹ con ngồi nói chuyện dưới ánh trăng.
Bà mặc quần áo cũ xám xịt, tóc cũng lộn xộn, trên mặt là mỏi mệt lưu lại vì bị tra tấn tinh thần và tra tấn thân thể trong thời gian dài, thân thể bà cũng rất kém cỏi, nhưng đôi mắt bà lại rất sáng.
"Mẹ đặt tên cho con là Vân Thư, Vân là họ của mẹ, Thư là họ mẹ của mẹ, con là do mẹ sinh, con là người nhà họ Vân của mẹ. Vân Thư, con phải nhớ kĩ, máu không thể chi phối tư tưởng của con, hoàn toàn không cách nào che đậy tâm trí của con, con nhất định phải trưởng thành thành một người có khí tiết, có hàm dưỡng, mang trong lòng lương thiện và cảm thông người. Quá trình này đã định trước khó khăn, nhưng con nhất định phải vượt qua, nhất định phải đi chạm vào ánh sáng. Chỉ cần con muốn, vậy thì con nhất định có thể làm được".