Bánh kẹp thịt đã bán xong, nhưng thịt trong thau vẫn còn dư, nước hầm lắng xuống đáy, màu nâu ánh vàng, nhìn rất hấp dẫn. Ớt xanh rau thơm và hành lá cũng đều dư một chút.
Căn cứ vào cái này, Ứng Vọng bèn nói, "Lát nữa chúng ta cán mì ăn nhé? Vừa lúc còn dư lại một ít thịt, làm nước sốt kho trộn lên. Anh cảm thấy thế nào?".
Ngụy Vân Thư cảm thấy được.
Hiện tại đã có bán mì sợi làm sẵn, giá cũng tạm được, nhưng chắc chắn không rẻ hơn mì sợi tự mình dùng bột cán, huống hồ mì cán tay càng dai hơn.
Ngay lúc bọn họ thiếu tiền, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Trên xe đẩy tay đặt một đống đồ đạc như: nồi chén gáo chậu, dao kéo, thớt,... bởi vì sợ chuyện làm ăn không tốt thời gian lâu làm bánh bị nguội, còn đặt thêm củi và chậu than, đặt nhiều đồ vật như vậy, cũng không tiện kéo đi khắp nơi mua đồ, hai người dứt khoát chia đường.
Ngụy Vân Thư kéo xe đồ kia về, Ứng Vọng thì đi mua sắm.
Ứng Vọng nghĩ nếu như còn có thịt không tồi, có thể mua về buổi sáng làm buổi chiều lại đi bán một lần nữa, chỉ cần có thể bán ra vậy thì làm sao cũng sẽ không lỗ. Chỉ tiếc thịt bán nhanh, lúc đến sạp thịt đã hoàn toàn không còn thịt ngon. Ngược lại còn có đầu heo, giò heo, đuôi heo này kia.
Ban đầu Ứng Vọng không định mua, chỉ thuận miệng hỏi một câu, "Ông chủ, đầu heo, giò heo và đuôi heo bán thế nào?".
Ông chủ sạp thịt đáp, "Đầu heo và đuôi heo năm hào, giò heo một đồng rưỡi".
Ứng Vọng kinh ngạc.
Vậy mà một cân đầu heo chỉ cần năm mao tiền! Thế này rẻ hơn thịt ba chỉ rất nhiều!
Đương nhiên, sau khi tỉnh táo lại Ứng Vọng cũng hiểu được vì sao đầu heo sẽ rẻ hơn như vậy. Thứ nhất là bởi vì nó khó rửa khó xử lí, sau đó nấu chín cũng khá phí công sức; thứ hai chính là vì trên đầu heo xương cốt khá lớn, nó nặng cân, hoàn toàn khác với thịt ba chỉ chỉ toàn là thịt, nếu như giá cả bán không khác với thịt ba chỉ lắm, vậy sẽ hoàn toàn không có người mua.
Bạn nói mùi vị của thịt đầu heo và mấy loại ba chỉ trên khác nhau? Những năm nghèo khó này ai để ý chứ!
Thịt đầu heo Ứng Vọng biết ăn cũng biết làm, nghe thấy cái giá này trong đầu thoáng chốc đã hiện ra rất nhiều cách ăn, vì thế cậu trực tiếp bảo ông chủ sạp thịt cân cho mình.
Một cái đầu heo, không cạo lông cũng không thiếu thứ gì, tổng cộng nặng gần mười bốn cân, cộng thêm một cái đuôi heo, ông chủ thu cậu bảy đồng tiền.
Tiền sáng nay kiếm được, trong nháy mắt tiêu hơn phân nữa.
Có điều Ứng Vọng chỉ đau lòng một lát, sau đó lại dâng lên nhiệt huyết.
Cậu có lòng tin với thịt đầu heo của mình!
Ôm ấp tâm trạng như vậy, Ứng Vọng mang theo đầu heo lớn mình mua về nhà.
Trong nhà, Ngụy Vân Thư đã thu dọn xong tất cả đồ vật, lúc này đang cán mì sợi. Thấy Ứng Vọng mang theo một cái đầu heo lớn như vậy trở về, anh kinh ngạc, "Sao lại mua đầu heo?".
"Tôi muốn làm thịt kho". Ứng Vọng đặt đầu heo xuống, hai mắt sáng lên, "Vậy mà một cân đầu heo chỉ cần năm mao tiền, cái đầu heo này thêm một cái đuôi heo bảy đồng. Tôi định bây giờ rửa sạch nó rồi hầm lên, buổi chiều đến cửa xưởng đồ hộp bán".
Ngược lại Ngụy Vân Thư cũng không ngạc nhiên với giá của đầu heo, chỉ hỏi, "Kịp hầm chín không?".
Ứng Vọng nói, "Hẳn là kịp".
"Vậy thì làm". Ngụy Vân Thư rất ủng hộ, "Thậm chí còn có thể thêm một ít trứng gà và đồ ăn chay này kia vào".
"Không sai!". Hai mắt Ứng Vọng sáng lên, "Nhưng chúng ta mới chỉ đang làm thử, bước chân vẫn là đừng bước quá lớn, thử nghiệm đầu heo kho trước".
Tay Ngụy Vân Thư không ngừng cán mì sợi, "Ăn cơm trước, ăn xong rửa sạch rồi hầm".
Đương nhiên Ứng Vọng đồng ý.
Trong phòng bếp, bà cháu bà nội Trương đã ăn cháo xong đang rửa chén, Ứng Vọng đi vào nhóm bếp, sau đó thêm nước vào nồi, chuẩn bị nấu mì.
Chờ Ngụy Vân Thư bưng mì cán xong vào phòng bếp, nước trong nồi cũng bắt đầu sôi, Ngụy Vân Thư cho mì vào, Ứng Vọng thì băm toàn bộ thịt còn dư lại thả vào chén, sau đó vớt mì ra, rưới lên nước hầm còn dư trong thau, thêm vào một muôi nước luộc mì nóng hổi trong nồi, thịt và nước hầm đã lạnh trong nháy mắt gặp nhiệt nóng lên, mùi thơm nồng đậm bay ra, cuối cùng rắc rau thơm và hành thái lên, một chén lớn nóng hôi hổi, mì cán tay thơm nức mũi đã nấu xong.
Trong phòng bếp rất nóng, mì lại nóng hôi hổi, dứt khoát bưng đến trong phòng khách ăn.
Nói gì thì nói, mì cán tay quả thật dai ngon, cộng thêm trộn với nước dùng và thịt hầm từ nhiều nguyên liệu, mùi vị thật sự không tệ.
"Nếu như dùng xương ninh nước dùng, lại cho thêm chút ớt cay, hương vị đó nhất định càng ngon hơn". Ứng Vọng cảm thán nói.
Ngụy Vân Thư nói, "Bây giờ cũng không tồi".
Ứng Vọng: "Đúng vậy".
Trước đây nói cậu ăn cỏ ăn trấu cũng không quá, nào có thể nếm chút thức ăn mặn.
Hiện tại có mì thịt vụn ăn thế này, đã cực kì tốt!
Xì xụp ăn hết mì, ngay cả nước canh cũng húp sạch sẽ, có thể nói là Ứng Vọng tròn cả bụng, vô cùng thỏa mãn. Lúc này nếu như lại ngủ trưa một giấc, vậy càng hoàn mỹ.
Nhưng ngủ là không có khả năng ngủ, phải nhanh chóng cho đầu heo vô nồi.
Trên đầu heo có rất nhiều lông, trước tiên cần phải tẩy lông sạch sẽ, nếu không thịt ăn vào sẽ có mùi tanh tưởi rất nồng đậm, người khác ăn một lần là biết ngay món ăn không xử lí sạch sẽ, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chuyện buôn bán.
Không có đèn xì và bàn ủi, nhưng cặp gắp than của nhà bà nội Trương là sắt, sau khi đốt đỏ cũng có thể dùng để thui lông heo. Tuy rằng tốc độ chậm, nhưng có còn hơn không.
Tẩy sạch sẽ lông heo, rửa sạch loại bỏ hạch bạch huyết, lại dùng rìu chặt thành mấy miếng, sau đó cho vào nồi chần sơ.
Sau khi chần sơ với các nguyên liệu khử mùi tanh như gừng, củ hành, rượu,... lại nấu nước lần nữa, thêm muối, nước tương và các hương liệu như đại hồi, hương diệp, vỏ quế, cam thảo, bạch đậu khấu, hồng đậu khấu,... vào nồi hầm mềm.
Cũng may mà nhà bà nội Trương dùng bếp đất, nồi cũng lớn, bằng không cả cái đầu heo này thật đúng là không thể cho vào.
Cho vào nồi rồi, cũng không cần một mực trông chừng trong phòng bếp, chỉ cần thỉnh thoảng đi vào thêm củi là được.
Buổi trưa nắng gắt, trong phòng bếp vẫn luôn đốt lửa lại rất nóng, bước ra từ phòng bếp, cả người Ứng Vọng đã đầy mồ hôi. Đang dùng tay quạt gió, vừa lơ đãng đã chạm phải một đôi mắt, là Lưu Phương, cháu gái của bà nội Trương.
Đối phương cũng thấy được cậu, lại "vèo" một tiếng rụt người về phòng.
Ứng Vọng: ?
vẻ ngoài của cậu đáng sợ lắm hả?
Đương sự không ở đây, dù Ứng Vọng có khó hiểu, cũng không tiếp tục quan tâm thêm nữa. Không muốn phơi mỡ dưới ánh ắng mặt trời, lập tức đi về phía phòng khách.
"Đầu heo kho này cậu định bán thế nào?". Ngụy Vân Thư hỏi cậu.
Ứng Vọng nói, "Chờ sau khi nấu chín rồi xem thử tình hình còn lại bao nhiêu thịt mới định giá bán sau".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, rồi lại nói, "Ý tôi là cậu định cứ cắt bán như vậy, hay là muốn tự mình pha chế sốt cay để bán gỏi trộn sẵn?".
Ứng Vọng bị hỏi đến nghẹn lời.
Cậu do dự một lát, mới nói, "Cứ cắt bán như vậy đi, hiện tại chúng ta không đủ nồi chén gáo chậu, nếu lại trộn gỏi, vậy phải mua thêm vài gia vị vụn vặt như ớt, giấm, hoa tiêu, còn phải mua một ít chai lọ vại bình để đựng sa tế và các loại gia vị, quá phiền phức. Nếu người khác thật sự muốn ăn gỏi, bọn họ cứ tự cầm về trộn, thích gia vị nào thì cho gia vị đó vào".
Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, "Như vậy cũng được, xe đẩy tay bây giờ bất tiện, bày quá nhiều thứ cũng không dễ đi. Chờ sau này chúng ta mua một chiếc xe ba gác, hoặc là sau khi có một cửa hàng mặt tiền thì thuận tiện hơn".
Ứng Vọng rất tán thành, "Lúc ấy chúng ta còn có thể làm phong phú thêm sản phẩm, kiếm nhiều hơn một chút".
Ngụy Vân Thư cảm thấy kế hoạch này khả thi.
Hai người nhìn nhau cười.