“Tùng tùng tùng…” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trên giường Hàn Kính trở mình, mơ mơ màng màng nghĩ, hẳn là đang nằm mơ chứ, tại sao có thể có người tới tìm hắn đây.
“Tùng tùng tùng…”
Hàn Kính đem đầu rút vào trong chăn không nghĩ để ý tới.
“Tùng tùng tùng…” Tiếng gõ cửa không dứt.
Hàn Kính chậm rãi xoay người bò dậy, mê mê trừng trừng xoa mắt chạy đi mở cửa.
Ngoài cửa, công tử văn nhã một thân áo bào hoa ẩn, tay cầm quạt xếp, vẻ mặt tươi cười.
Hàn Kính nhất thời không kịp phản ứng lại: “Trịnh… Chính.”
Trịnh Chính không nói hai lời chen vào trong phòng, nhìn chung quanh một vòng, bất mãn mà lắc đầu một cái, quay đầu lại dặn dò: “Thường Phúc, dọn đồ.”
“Dạ!” Thường Phúc vui vẻ theo vào liền bắt đầu thu thập thư sách trên bàn.
Hàn Kính sợ hết hồn vội vã đoạt lại che chở trong ngực: “Ngươi làm gì?”
Trịnh Chính kéo bả vai Hàn Kính bắt đầu giúp hắn mặc quần áo: “Khách điếm này quá kém, ta sẽ tìm cho ngươi khách điếm tốt hơn, liền khách điếm lần trước “Túy Nguyệt Lâu” đi, toàn bộ kinh thành nơi đó là tốt nhất. Nhanh chóng dọn dẹp một chút, rồi xuất phát…”
Hàn Kính vừa rời giường, đầu óc choáng váng mà để Trịnh Chính giúp hắn mặc quần áo, thật vất vả mới phản ứng lại, liền nhanh chóng luống cuống tay chân mà chặn đôi tay kia đang tại trước ngực hắn sờ loạn: “Ta… Ta không đi… Quá đắt…”
“Yên tâm.” Trịnh Chính trên tay dùng sức lôi kéo, buộc đai lưng thật chặt, lập tức phác hoạ ra vòng eo nhỏ gầy của Hàn Kính, buộc chặt đến Hàn Kính chấn động, thanh tỉnh.
Đồ vật của Hàn Kính ít đến mức đáng thương, Thường Phúc đã sớm ôm bao quần áo của hắn, mang tiểu tai nãi mà chờ. Trịnh Chính đẩy vai Hàn Kính làm cho hắn mặt hướng tới cửa phòng, đẩy người ra ngoài, không thể chối từ: “Tiền thuê phòng ta đều thanh toán, cho đến khi kỳ thi mùa xuân kết thúc.”
Hàn Kính biệt nữu mà hung hăng lui về phía sau mưu toan giãy dụa, lại không cảm giác chút nào là đang tiến vào trong lồng ngực của Trịnh Chính: “Ta… Ta không đi… Người xưa nói… Vô công bất thụ lộc…”
“Dài dòng văn tự.” Trịnh Chính thuận thế đem hắn kéo vào trong lồng ngực, “Ta lần trước không phải xé sách bảo bối của ngươi sao? Coi như là nhận lỗi đi.”
Nghĩ đến chuyện bị xé sách, Hàn Kính trong lòng lại sinh khí, không giãy giụa.
“Tiền thuê phòng coi như ta bồi thường sách cho ngươi, đi đi…”
Hàn Kính trong lòng cảm thấy như vậy cũng tốt, liền ỡm ờ để Trịnh Chính ôm đi.
————
Túy Nguyệt Lâu, bàn nhỏ bên cửa sổ, khói trà thơm ngát lượn lờ.
Hai người trẻ tuổi ngồi kế nhau… Mắt to trừng mắt nhỏ.
Trịnh Chính chỉ chỉ giấy trước mặt Hàn Kính: “Người đọc sách đáng lý ra chí ở thiên hạ, tâm gắn liền với muôn dân. Văn chương của ngươi đều là chút việc nhỏ vặt vãnh, để làm gì?”
Hàn Kính tức giận trừng hắn: “Mọi việc dùng tiểu thấy đại, một phòng không quét lấy cái gì quét thiên hạ?”* Đưa tay chỉ tờ giấy trước mặt Trịnh Chính, “văn chương của ngươi chính là ăn nói suông, phạm phạm mà nói, cuối cùng còn không phải là lý luận suông không dùng được.”
(*) Chắc ý câu này của em Kính là việc nhỏ chưa làm được lấy cái gì làm việc lớn T^T ai có suy nghĩ khác góp ý đi T^T
Trịnh Chính nở nụ cười, ôm cánh tay trước ngực: “Ta khắp nơi vì lê dân bách tính mà suy nghĩ, nào giống ngươi, hai ba câu không rời tiền.” Duỗi tay nắm chặt khuôn mặt Hàn Kính, “Tiểu ngốc qua, trong mắt của ngươi chỉ có tiền phải không?”
Hàn Kính lườm hắn một cái, thân thủ bắt lấy tay trên mặt: “Văn chương của ngươi đều là đang nói mạnh miệng, ngươi cũng không phải là hoàng đế, ngươi nào có bản lĩnh như vậy? Người như ngươi nếu như làm quan, cũng nhất định mắt không triều cương khi quân phạm thượng.”
Đứng ở bên cạnh, Thường Phúc run lên một cái, quay đầu liếc nhìn Trịnh Chính.
“Ta… Ta khi quân?! Hắc! Tiểu ngốc qua…” Trịnh Chính còn muốn cãi, xem Hàn Kính trong veo như nước mà trợn mắt, chợt cảm thấy thú vị, không nhịn được pha trò, “Hoàng thượng có bản lĩnh sao? Chờ ta làm quan, ta ngược lại muốn xem xem hắn là cái thứ gì, nếu hắn là người ngu ngốc, ta liền bắt nạt hắn, thế nào?”
“Ngươi… Ngươi đại nghịch bất đạo! Ngươi nếu dám bắt nạt hoàng thượng của ta, Hàn Kính ta nhất định liều mạng với ngươi!”
“U! Sách sách sách…”hoàng thượng của ngươi”, như thế nào lại bảo hộ hắn?”
Hàn Kính khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng: “Ta từ nhỏ đọc sách thánh hiền, tự nhiên biết rõ trung đạo làm vua.”
“Ha ha ha…” Trịnh Chính nằm nhoài trên bàn hơi rướn cổ lên ngẩng mặt mà nhìn Hàn Kính, “Ngươi cứ như vậy mà quan tâm hoàng đế a?”
Hàn Kính trịnh trọng gật đầu.
“Vậy hắn muốn ngươi làm gì ngươi đều nguyện ý đi?”
“Tất nhiên. Quân muốn thần chết thần không thể không chết.”
“Khụ khục…” Thường Phúc nhẹ giọng ho khan che giấu ý cười.
Trịnh Chính cố nén ý cười, giả bộ xem thường: “Nói rất êm tai, nhìn bộ dáng của ngươi hai, ba câu đều không rời tiền, không chừng sau này sẽ ăn hối lộ trái pháp luật đây.”
…
Một bên khác của Túy Nguyệt Lâu, một nhóm người trẻ tuổi vây quanh ở bên cạnh bàn. Cùng nhau nhìn Hàn Kính đang ở bàn phía xa xa kia, sau đó thu hồi ánh mắt. Trên bàn bày một tấm bố, trên tấm bố có hai cái vòng tròn, một vòng tròn bên trong có một chữ “Hàn”, một vòng tròn bên trong có một chữ “Trịnh”.
Hai lượng bạc đặt lên trên chữ “Trịnh”, áo lam công tử vung quạt: “Liền chọn “Trịnh”.
Bên cạnh một người cũng đem bạc đặt lên: “Ta cũng chọn hắn.”
“Ta cũng vậy!”
“Ta cũng vậy!”
…
Đến Triệu công tử, thoáng suy tư, một đĩnh bạc đặt trên chữ “Hàn”: “Ta chọn “Hàn”.”
“Ồ ~” người chung quanh xem thường thổn thức.
Chỉ nghe ghế tựa xa xa “Chi lạp” một tiếng, mọi người cùng xoát xoát nhìn sang.
Hàn Kính đỏ bừng mặt, thở phì phò hướng cầu thang đi, bên cạnh Trịnh Chính trơ mặt nở một nụ cười lấy lòng: “Ai ta sai rồi ta sai rồi…”
Hàn Kính không để ý tới hắn, hai, ba bước đi lên lầu, Trịnh Chính nhắm mắt theo đuôi mà bước cùng: “Ta thật sự sai rồi, thật sự sai rồi, đừng nóng giận đừng nóng giận…”
“…”
“Ai ai ai? Đừng nóng giận, chớ sinh khí…”
…
Những người trẻ tuổi thu hồi ánh mắt, nhìn bàn bạc ngẩn người.
Triệu công tử nụ cười đắc ý đem toàn bộ bạc trên chữ “Trịnh” đến trước mặt mình: “Xin lỗi xin lỗi a, vận may hảo.”
“…” Mọi người trầm mặc.
Vương công tử bụ bẩm nhìn mọi người, liền ngẩng đầu nhìn hai người biến mất ở nơi kia, tức giận hừ một tiếng.