Kính Hoa Duyên

Chương 7

Tay trái chống cằm, than thở một tiếng, đổi tay phải chống cằm, lại than thở một tiếng, Hoàng đế ngồi ở ngự thư phòng, mặt ủ mày chau, buồn bực mất tập trung.

Hơn mười ngày, căn bản không tìm thấy hình bóng của Hàn Kính, tiểu ngốc qua đến cùng là đã bị giấu ở chỗ nào rồi?

Thường Phúc tay cầm phất trần nhẹ nhàng bước tới: “Hoàng thượng, Lễ bộ Thượng thư Lưu đại nhân cầu kiến.”

Hoàng đế hơi nhíu mày một chút, ngồi thẳng: “Tuyên.”

Cửa mở, Lễ bộ Thượng thư hai tay nâng cao bạch quyển qua khỏi đầu, đi tới trước ngự án quỳ xuống liền dâng lên: “Hoàng thượng, kỳ thi mùa xuân lần này, danh sách tiến sĩ đã định, kính xin Hoàng thượng xem qua.”

Hoàng đế nhìn chằm chằm đầu của Lễ bộ Thượng thư, không đến nơi đến chốn ừ một tiếng. Thường Phúc tiếp nhận danh sách để xuống ngự án.

Hoàng đế như trước nhìn Lễ bộ Thượng thư, không tập trung mà mở ra danh sách. Hắn chỉ nghe nói người là bị Lễ bộ mang đi, nhìn Lễ bộ Thượng thư cũng không có vấn đề, chẳng lẽ không phải là hắn?

Lễ bộ Thượng thư phục ở trên đất, cảm giác ánh mắt của Hoàng đế giống như dao mà ở trên người cạo qua cạo lại, không dám thở mạnh.

Thường Phúc thấy mắt của Hoàng đế không đặt ở trên danh sách, tâm trạng hiểu rõ, nghĩ tới nghĩ lui, đành đánh bạo nhắc nhở: “Hoàng thượng, có muốn nhìn danh sách tiến sĩ bên trong một chút, xem có hay không…”

Hoàng đế giật mình, vỗ đầu một cái, nhẹ giọng chửi một câu, vội vàng cúi đầu tìm từng cái từng cái tên. Ngón tay di chuyển qua mấy hàng, ổn định.

“Ha ha ha…” Hoàng đế đột nhiên cười to.

Lễ bộ Thượng thư đang quỳ trên mặt đất thân thể run lên, lặng lẽ ngẩng đầu mà trộm dò xét. Chỉ thấy Hoàng đế nhìn danh sách trên tay thoải mái cười to: “Thường Phúc, thưởng!” Thường Phúc cười híp mắt quỳ xuống tạ ân. Ngón tay của Hoàng đế mơn trớn hai chữ “Hàn Kính”, khóe miệng cười mỉm hỏi Lễ bộ Thượng thư: “Thi đình là ngày nào?”

Lễ bộ Thượng thư liền cúi đầu trả lời: “Bẩm hoàng thượng, là ba ngày sau.”

“Ha ha ha ha… Được!” Hoàng đế nói một chữ “Hảo”, cũng không biết là ý gì, đợi Lễ bộ Thượng thư ngẩng đầu, Hoàng đế đã nhẹ nhàng lướt qua hắn mà đi xa.

Lễ bộ Thượng thư ngơ ngác nhìn ngự án trống không, không khỏi lộ ra khuôn mặt đau khổ. Hắn đây là đã đắc tội Hoàng thượng chỗ nào a…

————

Hàn Kính ngồi ngốc ở bên cửa sổ, xem chim tước trên cành cây đang tỉa mao. Không biết Trịnh Chính thế nào rồi, không biết hắn thi ra sao? Thi có đậu không?

Khe khẽ thở dài nằm nhoài trên song cửa sổ. Xa xa chợt có một gã sai vặt một đường chạy tới, vẫy vẫy cánh tay vừa chạy vừa gọi: “Trong đó rồi! Trong đó rồi! Công tử có tên trong đó rồi! Công tử có tên bên trong bảng danh sách…”

Hàn Kính bỗng đứng lên bước nhanh đi ra ngoài, gã sai vặt chạy tới gần, khua tay múa chân, thở hồng hộc: “Công tử có tên bên trong bảng danh sách! Vị tiến sĩ thứ mười!”

Hàn Kính cắn cắn môi, Lễ bộ Thị lang đi theo sau gã, sau đó đi tới trước mặt gã mắng một câu: “Thật là lỗ mãng, chạy nhanh như vậy làm gì? Đã sớm biết chuyện này còn cần ngươi nói?”

Gã sai vặt cười ha ha gãi gãi sau đầu: “Ta vì hiếu kỳ liền đi xem bảng danh sách, liền thấy tên công tử có bên trong danh sách!”

Lễ bộ Thị lang sờ sờ đầu Hàn Kính: “Nếu Hoàng thượng đã xem rồi, sau đó chính là thi đình, tại sao lại không cao hứng?”

Hàn Kính ngẩng đầu hỏi cữu cữu: “Cữu cữu, trong cuộc khảo thí, có một người gọi là Trịnh Chính? Người đó có thi đậu không?”

Lễ bộ Thị lang vuốt chòm râu híp mắt suy nghĩ, lắc đầu một cái: “Trên danh sách tiến sĩ chưa từng thấy.”

Hàn Kính thoáng thất vọng ồ một tiếng, quay người trở về phòng. Phía sau Lễ bộ Thị lang bất đắc dĩ lắc đầu: “Này là một hài tử xúi quẩy, cái gì cũng đều kìm nén.” Quay người dặn dò gã sai vặt, “Mau! Tới cửa chờ, chờ một lúc có thể sẽ có người đến!”

“Khà khà, vâng!”

————

Sau kỳ thi mùa xuân, viện Hàn Lâm, Đại điện Kim Loan, nhất phái nghiêm túc, chúng tiến sĩ tập trung trước Đại điện.

Thanh âm kéo dài của thái giám tuyên vào điện vang lên: “Tuyên —— chúng tiến sĩ tiến vào điện —— “

“Tuyên —— chúng tiến sĩ tiến vào điện —— “

“Tuyên —— chúng tiến sĩ tiến vào điện —— “

Chúng nho sinh xếp thành một hàng dài, cung cung kính kính, cúi đầu lên điện. Hoàng đế dựa vào Long ỷ, đầu ngón tay rãnh rỗi gõ lên tay vịn, nhìn thấy hình bóng quen thuộc trong đám người không tự chủ mà nhếch miệng.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —— “

Hàn Kính quỳ ở trong đám người, hai tay nắm thật chặc vạt áo trên mặt đất, tâm như nổi trống. Còn nhớ hắn đối với Trịnh Chính đã nói, Hoàng thượng là vua của một nước, hắn nằm mộng cũng muốn được nhìn thấy một lần, bây giờ hắn đang ở trên Kim Loan điện, hiện nay thánh thượng ở ngay trước mặt. Hàn Kính hít sâu một hơi, hắn đột nhiên đặc biệt tưởng nhớ muốn nói cho Trịnh Chính, chính mình đã nhìn thấy Hoàng thượng.

Hoàng đế đưa nắm đấm đến bên môi hắng giọng một cái, sửa phát âm: “Bình thân.”

“Tạ ơn hoàng thượng —— “

Hàn Kính cùng mọi người đứng lên, không dám ngẩng đầu. Thi đình bắt đầu, âm thanh của Hoàng đế phiêu đảng trong đại điện, Hàn Kính cúi đầu yên lặng đếm số thứ tự, căn bản không nghe thấy Hoàng thượng đang hỏi người khác cái gì.

“Tiến sĩ thứ mười, Hàn Kính.”

Hàn Kính chấn động, thoáng bình phục khí tức, bước ra khỏi hàng quỳ xuống: “Vi thần có.”

“Ừm.” Hoàng đế trừng trừng nhìn đầu Hàn Kính, đọc thầm, ngẩng đầu, ngẩng đầu, ngẩng đầu… Bất đắc dĩ Hàn Kính từ đầu đến cuối chính là không ngẩng đầu lên. Đại điện lặng im, văn võ bá quan cùng nhìn nhau, không rõ vì sao. Quan văn xếp thành hàng, Lễ bộ Thị lang âm thầm lau mồ hôi trán, lo âu nhìn về phía cháu ngoại trai.

Này đúng hài tử xúi quẩy, sao ngày thứ nhất cứ như vậy mà không hợp mắt Hoàng thượng, sau đó thì làm như thế nào cho phải…

Hồi lâu không thấy động tĩnh gì của Hàn Kính, Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Văn chương của ngươi trẫm đã xem rất lâu, có một chuyện trẫm không hiểu rõ lắm.” Điều chỉnh một chút tư thế ngồi, khuỷu tay chống lại trên đùi, hai tay ngón tay trỏ giao nhau, có nhiều hứng thú chống đỡ cằm mà nhìn hắn, “Trẫm muốn hỏi ngươi, quan chi đạo quan tâm tài*, chữ “Tài” này giải thích thế nào?”

(*) Quan chi đạo quan tâm tài: Đạo mà quan lại phải hưỡng tới chính là quan tâm tài (Tiền tài)

Tâm của toàn bộ nho sinh ở đây hoàn toàn run lên, thầm than Hàn Kính gan to bằng trời, này không phải nói rõ thi cử ra làm quan chính là vì vơ vét của cải sao? Không muốn sống nữa.

Mấy vị quan văn chấm bài thi liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý gật đầu.

Hàn Kính dùng sức cắn cắn môi, tận lực làm cho thanh âm của mình không run lên: “Bẩm hoàng thượng, vi thần cho là, hợp thiên hạ cần có tiền tài, quản lý thiên hạ cần có tiền tài và pháp luật, trông coi thiên hạ cần có quan lại. Quan bất lương, lại có pháp mà chớ trông coi, có tài mà chớ quản lý. Ác quan không thể lưu. Trị quốc phải quan tâm trị quan, trị quan phải quan tâm trị tiền tài của quan, điều tra tham quan, trừ ô lại. Dân chúng trăm họ tự mình hưng thịnh, thiên hạ thái bình…”

Nho sinh đều đầy mặt kinh ngạc, văn võ bá quan mang các sắc mặt khác nhau. Hoàng đế thì khóe miệng vẫn luôn cười mỉm, chống cằm mà nghe Hàn Kính chậm rãi nói.

Tiểu ngốc qua quỳ phục trên đất, tóc đen từ trên bả vai trượt xuống, lộ ra làn da trắng như tuyết, nếu như hắn đến cắn một cái, sẽ lưu lại bao nhiêu dấu răng đây? Sẽ là xanh hay là tím? Hay là đỏ? Mái tóc màu đen kia lướt qua tay nhất định là vô cùng mát mẻ trơn nhẵn thư thích, tưởng tượng thân hình của hắn mặc quan phục, lộ ra một loại hàm súc khác thường, muốn chậm rãi cởi bỏ thắt lưng, cởi ra bộ quan phục chỉnh tề…

“Vì vậy, vi thần cho là, lập tức lúc này nên lấy trị tài làm trọng, từ Hộ bộ mà khởi đầu, quản giáo tài ngân, an dân chi tâm.” Hàn Kính thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như nói xong.

Hoàng đế lúc này mới phản ứng được là Hàn Kính đã nói xong, có chút tiếc nuối mà mở miệng, ý tứ sâu xa khen một câu: “Trẫm biết, quả thực là đặc biệt.”

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Đến phiên một nho sinh khác, Hàn Kính lui về chỗ cũ, như trước cúi đầu. Hoàng đế nhìn hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, oán thầm một câu tiểu ngốc qua.

Thi đình không biết qua bao lâu, vẫn đang tiếp tục, Hàn Kính cảm giác hai chân tê dại, không thể làm gì khác hơn là cắn răng chống đỡ. Chỉ nghe trên điện Hoàng đế liền gọi một người: “Tiến sĩ thứ năm mươi hai, Triệu Phong.”

“Vi thần có.” Triệu Phong ra khỏi hàng quỳ xuống, không nhịn được lặng lẽ giương mắt trộm dò xét, Hoàng đế một thân long bào, ngẩng đầu ngồi ngay ngắn, khí vũ bất phàm. Liếc mắt nhìn mặt Hoàng đế một cái, bất chợt dừng lại, thân hình rung bần bật.

Trịnh Chính…

Triệu công tử chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, chậm rãi tiến về phía trước nằm úp sấp, sau đó một tiếng trầm thấp vang lên, bất tỉnh nhân sự…

Văn võ bá quan sững sờ chốc lát mới phản ứng lại là nho sinh này bất tỉnh, kinh ngạc không thôi. Hoàng đế như trước không có chút rung động nào: “Mang xuống.”

Chỉ nghe nho sinh đang xếp thành hàng lại một trận ầm ĩ, một tên nho sinh bụ bẫm ầm ầm ngã trên mặt đất, Hộ bộ Thượng thư theo tiếng nhìn lại trong lòng cả kinh.

Thường Phúc lớn tiếng gọi: “Yên lặng —— “

Hoàng đế hơi không kiên nhẫn vung vung tay: “Mang xuống, đều mang xuống cho trẫm.”

Nhiều vị quan lại cùng nhau quỳ xuống xin lỗi.

Hàn Kính cẩn thận từng li từng tí một đem mình co lại, trong lòng buồn bực không thôi, làm sao nhiều người bất tỉnh như vậy? Hoàng thượng lẽ nào… Dung mạo rất hù người sao?

Ánh mắt Hoàng đế ở phía xa xa vẫn cứ nhìn hắn không rời, tràn đầy chỉ tiếc mài sắt không thành kim…
Bình Luận (0)
Comment