Huân hương lượn lờ, màn trướng ấm áp mông lung. Hàn Kính mơ mơ màng màng cảm giác có cái gì đó đang du tẩu ở trên mặt mình, từ lông mày xuống đến hai má, lại tới khóe môi, xúc cảm mềm mại nhưng ngứa ngáy. Hàn Kính có chút phiền nhiễu không chịu nổi, nghiêng đầu muốn né tránh, xúc cảm mềm mại kia lại như hình với bóng, tiếp theo dừng ở trên môi. Hàn Kính cuối cùng bị đánh thức, lông mi rung động vài lần rồi mới mở mắt ra…
Mở mắt ra là khuôn mặt khuếch đại của Hoàng đế, cảm giác trên môi tăng thêm vài phần ấm áp mềm mại, Hàn Kính bỗng nhiên trợn to mắt. Giờ khắc này môi của hai người đang dán vào nhau, nhẹ nhàng ma sát.
“Hoàng… A!” Hàn Kính giật mình, muốn mở miệng nói chuyện, Hoàng đế thuận thế liền nắm lấy cằm của Hàn Kính tăng thêm lực đạo.
Hàn Kính hai tay mềm nhũn đẩy lồng ngực của Hoàng đế, cơ hồ mất lực.
Hoàng đế một tay nắm cằm của Hàn Kính, một tay khác vòng qua hông của hắn đem hắn kéo vào trong lồng ngực.
“A! A a!”
Hàn Kính gần như hít thở không thông, như sắp chết mà giãy dụa mấy lần, Hoàng đế cuối cùng cũng coi như là thả ra. Tay của Hàn Kính vẫn như trước đặt tại lồng ngực Hoàng đế, ra sức thở dốc, chậm rãi nỗ lực hoàn hồn. Qua một hồi lâu mới khôi phục thần trí, tay phải run rẩy sờ lên đôi môi, lại chỉ chỉ Hoàng đế ở phía trên, lắp ba lắp bắp: “Ngươi… Ngươi…”
“Ta” Hoàng đế nở nụ cười.
“Ta… Ta…”
“Ngươi làm sao vậy?” Hoàng đế cười đến mang vài phần tà khí.
“Tại sao…tại sao…”
Hàn Kính nghẹn lời.
Hoàng đế mơn trớn bên tai Hàn Kính, cúi đầu hôn một cái, liền đứng lên dặn dò: “Người đến.”
Cung nữ thái giám nâng vật dụng rửa mặt nối đuôi nhau mà vào, Hàn Kính còn nằm ngửa ở trên giường ngẩn người, bị Hoàng đế một phen kéo lên.
Hàn Kính ngơ ngác ngồi ở bên giường, nhìn Hoàng đế chỉ mặc trung y ở bên cạnh đang bận bịu đông bận bịu tây.
“Há mồm.”
Hàn Kính nghe vậy há mồm, trà súc miệng mát lạnh được rót vào trong miệng.
“Súc.”
Quai hàm Hàn Kính phồng lên bắt đầu súc miệng.
“Phun.”
Hàn Kính mới đem nước trà nhổ ra, một cánh tay liền đưa qua cầm lấy khăn vải, sau đó ở trên mặt hắn mà lau a lau, Hàn Kính ngất ngất ngây ngây, lực đạo của cái tay kia rất vừa phải.
Sạch sẽ.
Hoàng đế đem người kéo dậy, thành thạo mặc quần áo, tay hơi dùng sức, buộc chặt đai lưng, Vòng eo nhỏ gầy của Hàn Kính lập tức hiện ra.
Xong xuôi.
Cảm giác lực đạo trên eo bỗng nhiên thật chặt, Hàn Kính nhất thời tỉnh táo lại không ít. Cúi đầu nhìn chung quanh.
“Chuyện này…”
Trên người rõ rang là trang phục của tiểu thái giám, Hàn Kính nghi hoặc ngẩng đầu, không hiểu gì mà nhìn Hoàng đế.
“Xuỵt ——” Hoàng đế điểm trụ lên môi Hàn Kính, tiến đến bên tai nhẹ giọng nói, “Trời còn sớm, làm như thế này để chờ một lúc nữa Thường Phúc sẽ đưa ngươi hồi phủ, đừng để cho nhóm đại thần biết, rất phiền.”
“Ồ.” Hàn Kính ít nhiều gì cũng đã rõ ràng.
Hoàng đế híp mắt cười cười, vẫy lui cung nữ, quay đầu lại nhìn một thân trang phục thái giám của Hàn Kính, cười nhạo: “Trẫm đem ngươi hầu hạ tốt như vậy, nên ngươi hầu hạ trẫm đi?”
Hàn Kính hơi ngửa đầu nhìn Hoàng đế tự tiếu phi tiếu, hồ đồ.
Hoàng Đế hắng giọng một cái, cố làm ra vẻ: “Hàn Kính, thay y phục.”
“Ta không biết.” Hàn Kính lắc đầu.
“Không sao.” Hoàng đế tùy ý mặc ngoại bào, duỗi tay nắm chặt tay Hàn Kính kéo đến trước ngực, hướng dẫn tay hắn cài nút áo, sau đó kéo đến bên hông quấn lấy đai lưng, cuối cùng hướng xuống phái dưới sửa sang lại quần.
Hàn Kính không hiểu, chỉ có thể mặc cho Hoàng đế lôi kéo tay mình, hai con mắt thẳng tắp mà nhìn.
Vạt áo trong tay chậm rãi trở nên chỉnh tề.
Hoàng đế thở dài một hơi, nắm chặt tay Hàn Kính: “Mỗi lần lâm triều trước đây, mẫu hậu chính là thay phụ hoàng mặc y phục như vậy, mỗi một góc đều cẩn thận tỉ mỉ, giống như ngươi và ta bây giờ vậy.” Nói, liếc mắt nhìn Hàn Kính.
Hàn Kính đang theo tay Hoàng đế học sửa sang y phục, chăm chú nghiêm túc, không nói gì.
Hoàng đế ôn nhu nở nụ cười, ngón tay cái lướt nhẹ qua bờ môi đỏ thẫm của Hàn Kính: “Lúc trước ngươi nói với ta, bất luận là chuyện gì ngươi đều nguyện vì Hoàng thượng mà làm, vậy ta đây? Ngươi sẽ nguyện vì ta mà làm mọi việc không?”
Hàn Kính không rõ: “Ngươi không phải là hoàng thượng?”
“Không phải, ta là “Trịnh Chính”, vậy ngươi sẽ nguyện vì “Trịnh Chính” không?” Hoàng đế sâu sắc nhìn hắn, phảng phất như đang hút đi tâm hồn người khác.
Hàn Kính hơi thất thần.
“Nguyện không?” Hoàng đế truy hỏi.
Hàn Kính chớp chớp đôi mắt, gật gật đầu, sau đó cúi đầu tránh ra khỏi ánh mắt của Hoàng đế: “Sẽ.” Lại tiếp tục trịnh trọng bổ sung, “Ngươi rất trọng yếu.”
Hoàng đế nở một nụ cười tựa như thẩm thấu gió xuân, cúi đầu ghé sát vào bên tai Hàn Kính, không nhịn được mà truy hỏi: “Tại sao?”
Hàn Kính không chút nghĩ ngợi: “Bởi vì ngươi tốt với ta, ngoại trừ mẹ ta cùng với cữu cữu, ngươi là người đối với ta tốt nhất.”
Hoàng đế bật cười, giang hai tay vòng lấy Hàn Kính, kéo vào trong lồng ngực, chóp mũi để sát vào bên tai nhẹ ngửi, cả khoang mũi đều tràn ngập hương thơm của Hàn Kính
“Trịnh Chính.” Hàn Kính bị hắn ấn vào trong ngực, âm thanh buồn buồn.
“Hả?” Hoàng đế dùng chóp mũi chà xát cổ của hắn, trêu đến nỗi Hàn Kính rụt cổ một cái.
“Kỳ thực sau đó ta vẫn muốn đi tìm ngươi, chỉ là không biết đi nơi nào mà tìm.”
“Ừm…” Hoàng đế chôn mặt ở bên gáy của hắn, giống như than thở.
“Kỳ thực ta vốn là nghĩ, chờ sau khi thi đậu, có thể ban ngày thay Hoàng thượng làm việc, buổi tối cùng ngươi tán gẫu. Nhưng bây giờ Trịnh Chính chính là Hoàng thượng, mà Hoàng thượng chính là Trịnh Chính.” Hàn Kính xoắn xuýt.
“Ha ha…” Hoàng đế bật cười, nặn nặn hai má Hàn Kính, “Tiểu ngốc qua, câu nói này trẫm nhớ kỹ, không gạt ta “
“Ta sẽ không lừa ngươi.” Hàn Kính có chút không phục.
“Kia một ngày nào đó trẫm muốn đích thân kiểm nghiệm.” Hoàng đế cắn vào vành tai của Hàn Kính.
Hàn Kính né tránh, có chút khó chịu: “Có thể không dựa vào gần như vậy không?”
“Không thể.” Hoàng đế như chặt đinh chém sắt.
“…”
“Tiểu ngốc qua.”
“…”
“Ngươi như thế nào lại tốt như vậy chứ…”
“Ta a…”
————
Sau kim khoa, tân khoa tiến sĩ ngự lộ khác biệt*. Thám hoa lang Hàn Kính khi thi đình bổng dưng nổi tiếng thật sự làm người người kinh ngạc, được Thánh thượng coi trọng, Hoàng đế vô cùng vui vẻ, đương triều tuyên chỉ, thám hoa lang Hàn Kính nhậm chức biên soạn ở Hàn lâm viện, kiêm chức Hộ bộ tả thị lang, một bước lên mây, vinh sủng ngất trời.
(*)Ngự lộ khác biệt: chắc là con đường làm quan vua ban khác biệt nhau.
Cả triều văn võ đều nhớ rõ ngày mai là lần đầu tiên Hàn Kính lâm triều.
Lúc mặt trời lên cao, Hàn Kính cùng văn võ bá quan đồng thời đứng bên ngoài cửa cung lẳng lặng chờ đợi, hơi có chút không được tự nhiên mà né tránh người khác, hắn trốn ở trong góc.
Mấy vị quan văn có ý định lôi kéo, cùng tiến lên bắt chuyện.
“Hàn đại nhân? Hàn đại nhân?”
Hàn Kính quay đầu lại, nghi hoặc.
Một vị quan văn nhìn mặt của hắn hơi có chút kinh ngạc: “A nha, Hàn đại nhân, đêm qua ngủ không ngon, tại sao môi lại sưng hay là ngài bị nóng trong người”
Hàn Kính nhanh chóng che đôi môi sưng tấy, lắc đầu liên tục.
Một vị quan văn khác vẻ mặt tươi cười: “Hàn đại nhân, sau khi thượng triều, chúng ta cùng đi đến quán trà uống vài chén, xem như là hảo hảo mà giảm nhiệt khí.”
“A… Không cần, không cần…” Hàn Kính che miệng cúi đầu tránh ra, nhanh chóng trốn qua bên cạnh.
Hai vị quan văn nghi hoặc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, than thở, vị thám hoa ngốc này, sao lại không biết đạo lí đối nhân xử thế như vậy.
Vừa vặn lúc này, Lễ bộ Thị lang bước chân vội vàng đang đi đến chỗ của Hàn Kính, hai người nhanh chóng ngăn cản: “Thị lang đại nhân dừng chân.”
Lễ bộ Thị lang nhìn về phía bóng lưng của Hàn Kính, muốn nói lại thôi, bị hai người quấn quít lấy, không thể làm gì.