Ngốc một hồi, trời cũng đã ngả về tây.
Ánh tà chiều thu đỏ gắt trầm tĩnh bao phủ lên không gian.
Nàng liếc nhìn sắc trời, đột nhiên nhận ra từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thật sự ngắm quá hoàng hôn.
Xưa nay trong mắt nàng, đều chỉ xoay quanh duy nhất có một người chính là Tần Duật.
Cũng không nhận ra, hoàng hôn cũng thật đẹp, đẹp đến nỗi khiến lòng người nàng trĩu....
Nàng toan đứng dậy trở về Phượng Tê cung lúc, vừa xoay người liền nhìn thấy đoàn thị vệ tuần tra đi ngang qua.
Mà ở phía trước dẫn đầu chính là Phong Tử Hiên.
Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền dừng bước chân xoay đầu nhìn lại.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Gia Ninh cũng không biết nên làm như nào cho phải liền trực tiếp rời mắt đi, xoay người rời khỏi.
Phong Tử Hiên nhìn bóng lưng nàng, mặt vô biểu tình lạnh lùng bước tiếp.
Mà Gia Ninh rời đi, lại cũng không trực tiếp trở về Phượng Tê cung mà đi lòng vòng quanh ngự uyển.
Mãi cho đến lúc mặt trăng đã lên cao, cảm thấy tâm trạng cũng thoải mái hơn chút ít, nàng mới quyết định trở về.
Vừa về tới trong điện, Gia Ninh liền ngạc nhiên mà nhìn xung quanh.
Không biết vì sao mà tất cả cung nữ đều không thấy đâu, ngay đến cả ngọn nến cũng không thắp, cả nội điện to lớn đều chìm trong bóng tối.
Từ sau lần bị bắt cóc kia, Gia Ninh liền có chút sợ bóng tối.
Nàng bất an tiến vào, liên tục gọi tiểu Lan nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy ai.
Khắp nội điện to lớn chỉ thấy vang vọng lên tiếng nàng gọi.
Gia Ninh dựa theo trí nhớ mà tìm đến thượng kỷ, bàn tay sờ loạn muốn tìm lấy đèn dầu.
Đột nhiên, nàng giống như sờ phải thứ gì đó như tay người, sợ hãi hét chói tai mà lập tức rụt tay lại.
Nàng hoảng sợ mở to mắt nhìn xung quanh, mồ hôi lạnh ứa ra sau gáy.
Đột nhiên, bàn tay kia bất ngờ đánh úp, bịt chặt lấy miệng nàng, cả cơ thể cũng bị một tay khác ôm lấy kiềm chặt.
Nàng kinh hãi muốn la lên, lại bị bàn tay to nóng bỏng chặn lại.
Hắn ghé sát tới gáy nàng, hít một hơi thật sâu hương vị đã mong nhớ lâu ngày.
Giọng nói khàn khàn đáng sợ :
" Có nhớ ta không, A Ninh?!"
Vừa nghe thấy giọng nói kia, đầu nàng liền như có tiếng nổ lớn, trái tim khẩn trương nảy lên loạn xạ.Cơ thể không kiềm chế được run rẩy.
Cái giọng nói ma quỷ đó, có chết đi nàng cũng không thể quên được.
Nàng không thể ngờ tới, hắn vậy mà có thể tìm vào tới tận hoàng cung.
Hoảng loạn, khẩn trương, sợ hãi đan xen lẫn lộn.
Nàng muốn cựa người tránh thoát, nhưng lại không tài nào thoát khỏi được kìm kẹp của hắn.
Nàng hoảng loạn bất lực đến mức bật khóc.
Nước mắt không ngăn được ướt đẫm gò má.
Nam nhân cảm nhận được sự run rẩy, thoả mãn mà phả hơi nóng khắp cần cổ nàng.
" A Ninh A Ninh....Ta nhớ nàng đến phát điên.
"
Hắn ôm chặt lấy cơ thể nàng, hít lấy hương thơm cơ thể mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Gia Ninh cả động cũng không dám động, cả người căng cứng mà sợ hãi.
Hắn thật sự giống như ma quỷ, âm hồn bất tán bám lấy nàng không tha.
Nàng run rẩy mở miệng, cực kỳ khẩn cầu mà cầu xin hắn:
" Cầu xin ngươi tha cho ta một lần có được không?!"
Nàng nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy đến đáng thương.
Gia Ninh thật sự rất mệt mỏi, mọi chuyện cứ liên tục nối tiếp nối tiếp nhau xảy ra, nàng thật sự không thể tiếp nhận nổi nữa.
Có điều, nam nhân lại không dễ mền lòng như thế.
Hắn đã tìm tới tận tẩm cung của nàng, chắc chắn cũng không dễ dàng buông tha con mồi được.
" Ngoan!"
Hắn khàn khàn nói một câu, liền lập tức ngựa quen đường cũ, cưỡng ép nàng.
Gia Ninh mặc dù hoảng sợ, nhưng lại không dám kêu lên.
Nàng đang ở tại chính tẩm cung của mình, bị một nam nhân xa lạ khi dễ.
Nếu như có người phát hiện, nàng cũng không còn được nào chối cãi.
Gia Ninh chỉ có thể đè nén giọng cố gắng cầu xin.
Nhưng nam nhân lại một lần rồi một lần bỏ ngoài tai.
Nàng bất lực, căm phẫn đến tột cùng.
Bản thân không thể phản kháng, lại càng không thể gọi người cứu giúp.
Đột nhiên, bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
" Nương nương, người đã ngủ rồi sao?!"
Gia Ninh cả người ***** **** mở to mắt nhìn chằm chằm vào thành cửa, giống như xuyên qua tấm gỗ mà nhìn thấy tiểu lan ở bên ngoài.
Trái tim nàng nhói lên đập dữ dội, đại não tê rần ong ong.
Nàng khẩn trương sợ hãi không thôi, cảm giác hổ thẹn nhục nhã giống như gian phụ bị người bắt gặp tại trận.
Mà lúc này, nam nhân kia lại đột ngột dừng động tác, ánh mắt hài hước nhịn biểu hiện của nàng.
Rõ ràng, người hoảng sợ lúc này phải là hắn, chứ không phải nàng.
Nhưng hắn lại cố tình cứ luôn là bộ dạng ung dung, không hề có chút lo sợ bị người khác phát hiện.
Tiểu Lan ở bên ngoài mãi cũng không nghe thấy tiếng trả lời liền lo lắng mà tiếp tục đập cửa gọi.
Cánh cửa bị đập rung lên kêu lớn.
Từng cái đập cửa giống như trực tiếp đập vào trái tim nàng.
Gia Ninh khẩn trương đến mức sắp hỏng rồi.
Hiện tại chỉ cần tiểu Lan nhẹ mở cửa, nàng liền lập tức không còn đường nào chối cãi, liền lập tức trở thành một dâm phụ ti tiện...
Mà nam nhân kia lại ngược lại không chút nào khẩn trương.
Hắn vẫn thong thả mà động thân, ghé sát tai nàng mà nhả khí:
" Đuổi nàng ta đi đi...."
Nàng khẽ rụt người tránh đi hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Nàng khẽ nuốt nước bọt, muốn nói tiểu Lan rời đi nhưng lại không thể nói nên lời.
Nếu có thể, nàng thật sự muốn gọi tiểu Lan, muốn nàng ấy đến đây cứu nàng, cứu nàng thoát khỏi nam nhân ma quỷ này..