Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 31


Gia Ninh sững sờ cảm nhận hơi ấm của đôi môi hắn, trong đầu giống như có tiếng nổ lớn, không phản ứng kịp được tình cảnh hiện tại.
Tần Duật hôn lấy nàng, lúc nếm được mùi vị ngọt ngào của đôi môi run rẩy kia, liền chẳng còn suy nghĩ gì nữa, trực tiếp ôm chặt lấy cơ thể nữ nhân, mê luyến mà hôn lấy.
Gia Ninh ban đầu có chút kháng cự, nhưng nụ hôn của hắn quá mức ôn nhu, nàng thậm chí không nỡ gạt bỏ.
Dù hai người đã từng trải qua chuyện thân mật nhất, nhưng cố tình lại chưa bao giờ chạm môi.
Nụ hôn đầu, lại như thế run rẩy mà cực kỳ đẹp đẽ.
Gia Ninh nhắm mắt, giống như lại quay trở về Quân Ninh quận chúa trước kia, yêu Tần Duật đến điên dại.
Nàng choàng tay ôm cổ hắn, thừa nhận nụ hôn mình hằng ao ước.
Nam nhân cảm nhận được nàng chủ động, liền chẳng còn cố kỵ, lưỡi thô lập tức cuồng nhiệt xâm nhập vào khoang miệng nàng, quấn quýt lấy cái lưỡi đinh hương.
Giữa bãi cỏ xanh mướt dưới ánh trăng sáng, một đôi nam nữ nồng nhiệt mà quấn quýt lấy nhau.
Gió đêm lành lạnh khẽ mơn man thổi, lọn tóc mai của người thiếu nữ khẽ phất qua gương mặt nam nhân, cũng giống như nhẹ lướt qua cõi lòng hắn run rẩy.
Tần Duật mê luyến đắm chìm vào hương thơm của nàng.


Nữ nhân mà hắn vốn từng ghét cay ghét đắng, chẳng biết từ lúc nào đã khiến cho hắn phải bận tâm.
Gia Ninh giống như cô thiếu nữ nhỏ mới trải sự đời, gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng đáp trả thân mật của hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, y phục hai người đã loạn không thành dáng, da thịt nóng bỏng trần trụi kề sát nhau.
Tần Duật ôn nhu từng bước từng bước vuốt ve nàng, dục vọng cũng bùng lên nóng bỏng.
Hắn nhẹ tách hai chân nàng ra, vật nam tính dù đã cứng rắn bất kham, nhưng vẫn kiềm chế từng bước thân nhập.
Gia Ninh thật lâu không trải qua hoan ái, nơi nữ tính liền cực kỳ khẩn trí.

Lúc đồ vật quá mức thô to của hắn thâm nhập, nàng liền cảm nhận được đau đớn, nhưng cố tình lại không kêu ra tiếng, không dám làm hắn phải bận tâm.
Tần Duật nhìn gương mặt nữ nhân vì đau mà co rúm lại, trong lòng vừa tê vừa ngọt.
Gia Ninh đã ở bên hắn bao nhiêu năm, lại cũng là lần đầu tiên nhìn đến một mặt đáng yêu, đáng thương này của nàng.
Hắn vừa mới thâm nhập, lại cũng không tức khắc luật động lên, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn giúp nàng thích ứng.

Tới lúc Gia Ninh hoàn toàn thả lỏng, hắn mới không cố kỵ mà động hông.
Nam nhân hưng phấn đến nỗi khẽ rủa thầm, tư vị khẩn trí dưới thân đẹp đẽ đến mức điên cuồng.
Kỳ thực, từ sau đêm trúng xuân dược ép buộc nàng, hắn mặc dù chưa từng dám thừa nhận, nhưng trong thâm tâm lại luôn tưởng niệm đến cái tư vị mất hồn đêm hôm ấy.

Hắn không cam lòng bản thân vậy mà đi mê luyến thân thể của nữ nhân kia, liền chỉ cho rằng đó là dục vọng tự nhiên của nam nhân, chẳng liên quan gì tới xúc cảm của hắn.
Kết cục, hắn càng ngày càng tưởng niệm thân thể nàng, tưởng niệm đến cái tư vị mất hồn ấy, lại càng tự hổ thẹn mà phát giận, chỉ nhìn thấy nàng liền nổi giận, dùng thái độ cay nghiệt lạnh nhạt để che giấu.
Thân thể hắn tưởng niệm hàng đêm rốt cuộc đã ở ngay trước mắt, hắn hưng phấn đến mức dục vọng đã bừng bừng đến không thể kìm lại.
Gia Ninh vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn.


Thừa nhận từng đợt từng đợt va chạm mãnh liệt.
Tần Duật điên cuồng luật động, lại cúi đầu ghé sát vào vành tai trắng nõn của nữ nhân phía dưới:
" Gọi tên ta.."
Gia Ninh mẫn cảm rụt cổ.

Giọng nói hắn khàn khàn khẽ vang vọng bên tai, giống như bị thôi miên mà mở miệng khẽ gọi:
" Tần Duật..."
Tần Duật...Tần Duật...!Nàng liên tục mơ màng gọi.
Cái tên từ nhỏ tới lớn mà nàng lúc nào cũng tưởng niệm.

Cái tên như đã khắc sâu vào trong tâm can nàng từ rất lâu.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân đã không còn như trước kia yêu hắn nữa, nàng còn tưởng bản thân đã thật sự giải thoát được khỏi cái tình yêu này, còn tưởng bản thân nhìn thấy hắn ở cạnh nữ nhân khác cũng chẳng còn thấy đau lòng nữa..
Nhưng hoá ra tất cả cũng chỉ là nàng tự mình dối lòng.


Nàng tỏ ra lạnh nhạt, tránh xa hắn, cố gắng tỏ ra như chẳng còn tình cảm.

Nhưng rốt cuộc lúc này, nếm được chút ôn nhu của hắn, bức tường nàng cố gắng xây nên lại sụp đổ, lại không thể che giấu được tình yêu của mình.
Gia Ninh luồn tay ôm chặt lấy hắn, khao khát mà bấu víu lấy ôn nhu của hắn.
Nàng đột nhiên ích kỷ mà thật mong mãi mãi không rời khỏi đi nơi này, mãi mãi chỉ có hai người ở bên nhau, mãi mãi có được ôn nhu khó khăn lắm mới có được của hắn.
Tần Duật cúi đầu nhìn gương mặt nữ nhân không biết từ lúc nào đã ướt đẫm nước mắt mà níu chặt lấy hắn, trái tim không nhịn được tê dại mềm nhũn.
Hắn thả nhẹ luật động, cũng vòng tay ôm chặt lấy nàng.

Hắn không biết cảm xúc hiện tại của mình đối với nàng ra sao, chỉ biết hắn hiện tại cũng không muốn buông nàng ra nữa...

Bình Luận (0)
Comment