Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 44


Hoàng quý phi đẻ non, thai nhi sắp đến ngày lâm bồn đã gần thành hình dáng, hài tử không giữ được, thần trí đã kích động đến không còn tỉnh táo, trên dưới hoàng cung trong chỉ trong một ngày đều đã loạn thành một đoàn.
Hoàng đế mất đi nhi tử đầu lòng, mặt rồng giận dữ, lập tức hạ lệnh bắt giam Lục hậu vào đại lao, chờ ngày xử trí.
Ngày Doãn quý phi xảy ra chuyện, một cung nữ ngự thiện phòng lúc đi ngang qua đã nhìn thấy hoàng hậu cùng hoàng quý phi xảy ra tranh chấp.

Mặc dù cung nữ tiểu Lan một mực kêu oan cho Lục hậu, nhưng dấu vết ở đầu hành lang ngày hôm ấy sau một trận mưa đã hoàn toàn chẳng còn lại bất kỳ vết tích gì.
Mọi bằng chứng đều chống lại Lục hậu, gần như đã hoàn toàn kết tội nàng là kẻ hãm hại.
Gia Ninh cuộn mình trong góc tối, đầu óc choáng váng mơ hồ, thậm chí chẳng còn phân biệt nổi ngày đêm, hoàn toàn không hề hay biết đến những hỗn loạn phía bên ngoài.
Lúc này, cửa ngục đột ngột lạch cạch bị mở ra, hai tên canh ngục hùng hổ bước vào trong, xốc nàng dậy liền lập tức lôi đi.
Gia Ninh bị cơn sốt hành hạ đến chẳng còn hơi sức, mơ mơ hồ hồ đi theo bọn họ.

Cũng không biết đã đi bao xa, rốt cuộc bọn họ mới dừng lại, đẩy nàng quỳ xuống trên nền đất.
Nàng mềm nhũn gục xuống sàn, lúc này mới nhận ra trời đã tối om, xung quanh chỉ có ánh sáng lửa đuốc chập chờn.
Gia Ninh hé mắt ngẩng đầu lên, liền thấy nam nhân cao cao ngồi phía xa, ngạo nghễ hướng ánh mắt xuống phía dưới nhìn nàng.
Lúc này, một tên quan thượng phương lệnh của nội các tiến đến đứng trước mắt nàng, hai tay nắm lấy một tờ giấy xuyến.
" Hoàng hậu nương nương, chứng cứ người hãm hại Hoàng quý phi đều đã rõ ràng.

Bây giờ người tốt nhất nên nhanh chóng nhận tội thôi, tránh phải chịu cực hình tra khảo."

Giọng điệu thượng phương lệnh cực kỳ nhẹ, nhưng lại vô cùng đanh thép.
Gia Ninh lắc đầu, nàng không có tội, tại sao phải nhận tội.

Nàng xuyên qua người thượng phương lệnh nhìn về phía thân ảnh phía sau, giọng nói cực kỳ kiên định:
" Ta hoàn toàn trong sạch, không hổ thẹn với lương tâm.

Ngươi dù có hỏi thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, câu trả lời cũng chỉ có vậy!"
Thượng phương lệnh nhăn mi, cũng sớm đoán trước được nàng cũng chẳng dễ dàng nhận tội như thế, ánh mắt liền nhìn về phía sau dò xét sắc mặt hoàng đế.
Tần Duật ngồi trên cao, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ nhân quỳ rạp ở phía dưới, khoé môi tà ác mà nhếch lên.

Hắn cũng muốn xem, nàng có thể thẳng sống lưng như thế đến lúc nào:
" Dụng hình!"
Hắn đơn giản thả nhẹ một câu, liền cho người bắt đầu đối với nàng dụng hình.
Thị vệ hai bên nhận lệnh, liền lập tức tiến lên chế trụ, kéo nàng ngồi lên cái ghế gỗ cũ kỹ ở phía sau, hai tay cường tráng thành thục mà trói chặt chân tay nàng vào thành ghế.
Gia Ninh cắn môi, trong lòng nói không sợ hãi chắc chắn là giả.

Nhưng nàng vẫn cứng rắn, không để lộ ra mặt bất cứ sợ hãi nào.
Thị vệ siết chặt dây thừng xong, liền lui xuống, bên cạnh nàng liền xuất hiện hai cai ngục.

Tên cai ngục bộ dáng cực kỳ dữ tợn, thân mình to lớn vạm vỡ, gương mặt gần như bị râu đen che lấp hết, hai tay lực lưỡng cầm một cây gậy gỗ.
Hắn vừa tiến lại gần nàng, bàn tay to liền vươn đến một lần nữa kiểm tra dây thừng.

Loại dụng hình này, là loại tra tấn cực kỳ đau đớn, phía trước đã từng có một số lần vì dây thừng buộc không chắc chắn, đến lúc phạm nhân vì quá đau đớn mà kháng cự, dây thừng liền bị tuột ra, lại làm ảnh hưởng đến bọn hắn dụng hình.
Lúc bàn tay hắn thò đến kiểm tra dây thừng trói tay nàng, vừa chạm đến da thịt nóng đến phỏng tay kia liền lập tức giật mình thu tay lại, đột nhiên có chút khó xử liếc nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao.
Thượng phương lệnh thấy tên cai ngục chần chừ chưa ra tay, liền tiến đến hỏi.

Lúc nghe hắn trả lời, sắc mặt cũng có chút không biết phải làm sao, liền vội cúi đầu chạy đến bên chỗ hoàng đế.
Tần Duật nhìn thấy hắn đột nhiên chạy lên liền không kiên nhẫn hỏi:
" Có chuyện gì?!!"
Thượng tướng lệnh sắc mặt khó xử, liếc về phía dưới đài:

" Hồi hoàng thượng, lúc nãy cai ngục phát hiện hoàng hậu đang sốt rất cao, tình trạng có vẻ không tốt.

Nếu như...nếu như cứ thế dụng hình,..chỉ sợ chống đỡ không được..."
Dù sao nữ nhân phía dưới kia thân phận chính là hoàng hậu, cũng không phải mấy tên phạm nhân bình thường, bọn họ liền có chút cố kỵ.

Nếu như hoàng hậu xảy ra chuyện gì, bọn hắn có chết cũng không gánh hết tội.
Tần Duật nghe xong ngược lại cũng chẳng tỏ thái độ gì, không kiên nhẫn phất tay, ý chỉ cho bọn họ cứ thế tiếp tục.
Thượng phương lệnh vuốt mồ hôi trán, được sự đồng ý của hoàng đế liền cũng chẳng còn cố kỵ gì nữa, liền lui xuống ra lệnh cứ tiếp tục dụng hình.

Trong lòng lại không nhịn được đối với Lục hậu có mấy phần thương hại.

Dù sao cũng là phu thê đồng sàng cộng chẩm mấy năm, hoàng thượng lần này cũng thật là có chút nhẫn tâm.
Hai tên cai ngục nhận lệnh, liền chẳng còn cố kỵ gì mà liền bắt đầu.

Bọn hắn làm việc này cả chục năm, mấy cái thương hại gì đó hoàn toàn đã chẳng còn.
Cai ngục giơ lên cây gậy gỗ dài, lớn bằng cả cánh tay, luồn vào hai chân nàng.

Sau đó, hét rống lên một tiếng ghê rợn, liền vận sức bẻ gẩy gỗ sang hai bên.
"Aaaa....!!"
Gia Ninh không nhịn được mà kêu lên.

Hai chân bị gậy gỗ cứng rắn bẻ ra ngoài, dã man đè ép lên cẳng chân mảnh khảnh, giống như cứ thế có thể trực tiếp bẻ gãy đi chân nàng.

Nàng đau đớn đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng, toàn thân run rẩy, đầu óc choáng váng mơ hồ.
Nàng cắn chặt môi, nghiến răng ngăn tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra ngoài.
Cai ngục mới bẻ một lần, Gia Ninh đã gần như chết đi sống lại.
Tần Duật nhìn gương mặt trắng bệch chẳng còn một giọt máu, khoé môi rách tươm mà rỉ máu, khẽ cười lạnh:
" Thế nào? Vẫn còn chưa nhận tội?"
Giọng nói hắn lạnh lẽo mà tà ác trầm thấp vang lên.

Tai nàng ù ù chẳng nghe rõ, chỉ thấy bên trong tâm trí lại càng trở nên kiên định.
" Không bao giờ....!"
Nàng hé miệng khẽ nói.

Hắn càng muốn ép nàng nhận tội, nàng càng tuyệt đối cũng không nhận cái tội lỗi vốn chẳng phải do mình.
Tần Duật cười lạnh.
Được lắm!
Nhìn nàng đau đến sắp chẳng còn tỉnh táo, hắn còn tưởng nàng cũng đã biết sợ, ai ngờ khẩu khí vẫn ương ngạnh như thế, cũng uổng công hắn lo nhiều.
Nam nhân phất tay, cai ngục liền cúi đầu nhận lệnh, bàn tay tiếp tục bắt đầu nắm lấy gậy gỗ, hét rống một tiếng rồi lại vận sức bẻ ra.

Bình Luận (0)
Comment