Giờ Dậu
Liễu phủ hiện tại đã khắp nơi đốt đèn.
Diêm Hạ Vu gian phòng cũng không ngoại lệ.
Diêm Hạ Vu thân thể thả lỏng, tựa ở tràng kỷ giữa phòng, trên tay thủ lấy Tiểu Bạch quyển kinh thư dán nhãn đọc.
Chỉ là mắt dán thì dán vào sách, nhưng tâm lại đặt ở nơi khác nha.
Tâm lưu lạc, chỉ lưu đến tiếng động nước bên tai.
Không sai, dục phòng là lưu đến thân ảnh đang tắm rửa, còn có người khác sao? Không cần phải đoán cũng biết là người nào.
Diêm Hạ Vu tâm thức hiện tại chia làm hai phía, một bên bảo nàng đứng lên đi vào dục phòng, bên còn lại lại bảo nàng phải tiết chế, không thể tùy tiện như vậy, khiến nàng đại não đều một trận náo loạn.
Suy nghĩ quá mức nhập tâm, liền mới không phát giác người kia đã ra khỏi dục phòng, còn hướng nàng từ từ đến gần.
Tiểu bộ phận toàn bộ đều đã dùng để suy nghĩ, ngay cả người kia ở kế bên nhìn đến một lúc lâu cũng không để ý.
"Nhiều việc?"
"A...!" bên tai nghe đến tiếng động mới tỉnh lại, bất giác hô một tiếng.
"Thế nào lại như vậy thất thần?" Tiểu Bạch dâng lên tò mò, nữ nhân này có nhiều việc phải suy nghĩ lắm sao, ngay cả bản thân ngồi bên cạnh nàng đã một hồi lâu cũng không biết?
"Xong rồi sao? Thế nào lại không hề có tiếng động?" Diêm Hạ Vu đỏ mặt, trong tâm có quỷ, đương nhiên sẽ chột dạ.
"Nàng quá chú tâm, ta ngồi được một lúc đều không biết được.
Hơn nữa, hồn phách di chuyển sẽ không có tiếng động." Tiểu Bạch lưu cái mỉm cười, lại xoay người đi nơi khác.
"Bản vương đã quên mất." Diêm Hạ Vu thức thời gật đầu.
Tiểu Bạch nhìn nữ nhân bên cạnh hai khắc, lấy đến dải lụa, buộc lên ba ngàn thanh ti.
"Nàng khi nào thì trở về?" Diêm Hạ Vu nhìn người kia đối mình không đếm xỉa, liền ở trên thân thể đối phương bám lấy, nghi hoặc hỏi.
"Nàng không phải đã ở nơi này? Cớ gì lại đối ta hỏi thêm một lần?" Tiểu Bạch động thái ngưng trạng, đối mặt nữ nhân kia hỏi ngược lại.
"Chính vì bản vương đã có thời điểm rời đi gian phòng, nên khi nàng trở lại mới không hay biết." Diêm Hạ Vu ở trên Tiểu Bạch vai đánh một cái.
"Đã về được một lúc." Tiểu Bạch trên kệ gỗ lấy đến khăn tay, thủ cùng mặt đều lau qua một lần.
"Tiểu hồ ly, nàng vẫn chưa về đến?" đột nhiên nghĩ đến, mới ngẩng đầu.
"Đã về đến, hiện tại ở trên sàn đang chợp mắt rồi." Diêm Hạ Vu cằm đặt lên Tiểu Bạch đầu vai, từ tốn từng chữ, ánh mắt thâm sâu.
Tiểu Bạch không nghe thấy thanh âm đáp lời, chỉ gật gật đầu.
"Đã đi nơi nào?" Diêm Hạ Vu cấp ra cái khí, thanh âm trong trẻo.
"Không có." Tiểu Bạch nhãn châu đảo một cái, mới lên tiếng phản bác.
Diêm Hạ Vu lại đột nhiên nở nụ cười.
Bảo bối của nàng quả thật không hề biết nói dối.
Mỗi lần nói dối đều là vuốt sống mũi, từ khi trả lời xong thì liên tục vuốt sống mũi.
Người của nàng, nàng còn không hiểu sao?
"Thật không có?" Diêm Hạ Vu tiếp tục truy hỏi.
Nhìn xem, lại vuốt sống mũi rồi.
"Thật không có." Tiểu Bạch nhãn châu dời đi, không dám nhìn thẳng đối phương.
"Thật sự là không có? Hửm?" Diêm Hạ Vu áp đến cùng.
Tiểu Bạch gật đầu.
Chỉ sợ còn lên tiếng nữa thì toàn bộ việc đều lộ ra sạch sẽ.
"Mệt không?" nghi hoặc trong lòng tạm để qua một bên, ôn nhu xoa Tiểu Bạch gò má.
"Không mệt." Tiểu Bạch lắc đầu.
Nữ nhân này, buông tha rồi?
"Ân." nữ nhân không nói, chỉ mỉm cười.
Tiểu Bạch không quen nữ nhân này nhìn bản thân đầy ý vị như vậy, đại não lúc này mới nhớ đến bản thân sớm lưu lại một vật, đến lúc lấy ra rồi.
Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diêm Hạ Vu ở bên cạnh, động thái phi thường nhanh, chớp mắt Diêm Hạ Vu đã bị người kia bế ở trên tay.
Diêm Hạ Vu bị đối phương đột ngột bế lên, đầu tiên hoảng loạn, sau bị người kia đặt xuống bàn mới ổn trọng lại.
Nhãn châu chăm chăm nhìn người kia từng cử chỉ, muốn xem thử đối phương đối nàng sẽ làm cái gì sự.
Tiểu Bạch sau đặt mỹ nhân xuống bàn lớn, liền xoay người đi vào trong dục phòng, đến khi trở ra vẫn như vậy, Diêm Hạ Vu không thể nhìn thấy có điều gì khác.
"Nàng là đang làm cái gì?" Diêm Hạ Vu đại não một trận cực lớn nghi hoặc, chau mày khó hiểu.
Tiểu Bạch vẫn không lên tiếng, ở ghế nhỏ bên bàn ngồi xuống.
Giữ lấy Diêm Hạ Vu bàn chân đặt lên đùi.
Diêm Hạ Vu trước khi nàng trở về đã tắm rửa, thói quen khó đổi, nữ nhân này sau khi tắm rửa đều không thích mang hài, cho nên lúc này bàn chân trắng nõn, đẹp đẽ hiện ở trước mắt.
"Bảo bối nàng dừng lại! Không thể lại cù bản vương! Bảo bối!" Diêm Hạ Vu đại não đột nhiên lại nghĩ đến một việc trước đây, liền mới hốt hoảng hô.
Ngọc thủ cũng vươn đến ngăn chặn người kia cái động thái.
Tiểu Bạch không di dời mắt, chỉ dụng lực giữ lấy mỹ nhân chủy.
"Bảo bối mau dừng lại! Dừng lại đi mà! Bản vương thật sự không thể nhẫn nhịn a!" Diêm Hạ Vu ngọc thủ loạn nháo, dở khóc dở cười cầu xin.
Tiểu Bạch nâng lên cỗ thân thể, áp nữ nhân xuống bàn.
Cảnh tượng hiện tại chính là Diêm Hạ Vu bị Tiểu Bạch đè nằm trên bàn lớn, Tiểu Bạch ở bên trên giữ lấy mỹ nhân ngọc thủ đặt trên đầu.
"Ngoan! Sẽ không cù nàng." Tiểu Bạch thanh âm khẳng định.
"Vậy nàng muốn làm cái gì a?" Diêm Hạ Vu rụt rè hỏi.
Tiểu Bạch không trả lời, dời đi thân thể, lại trở về vị trí cũ, nâng lên Diêm Hạ Vu bên chân trái lại để trên đùi.
Diêm Hạ Vu lúc này tầm mắt không dời, một mực chăm chú quan sát Tiểu Bạch động thái.
Qua một khắc, lại phát hiện ở nàng trên cổ chân trái xuất hiện một dây chỉ hồng sắc, trên dây còn gắng lục lạc.
Lục Lạc thanh âm thanh thoát chói tai.
Nhãn châu khai lớn, ngạc nhiên một trận, nhìn Tiểu Bạch.
"Bảo bối, tại sao lại hướng bản vương cấp thứ này?" Diêm Hạ Vu ngạc nhiên vẫn chưa dứt, đối mặt Tiểu Bạch nghi vấn.
"Chỉ có của ta thê tử mới có đến thứ này.
Còn không phải sợ nàng lạc mất? Lúc đó ta không biết phải đến nơi nào tìm." Tiểu Bạch ở bên cạnh lấy đến lọ hương dược, trong lòng bàn tay hương dược chảy xuống một ít.
Tiểu Bạch hai tay xoa vào nhau, sau mới thoa lên Diêm Hạ Vu lưỡng chủy.
"Nàng không cần lo lắng, bản vương sẽ không chạy loạn.
Thế nào có thể chạy mất?" Diêm Hạ Vu nghe lời đối phương nói, lại nhìn thấy đối phương cái ôn nhu động thái, tâm can liền đảo loạn, phi thường cảm động.
Chui vào lòng Tiểu Bạch, ngọc thủ câu lấy cổ đối phương, ở Tiểu Bạch bên má hôn một cái, phi thường vui vẻ.
"Nữ nhân lời nói không đáng tin." Tiểu Bạch cầm lấy Diêm Hạ Vu ngọc thủ giữ trong tay, lại đổ ra một ít hương dược, ôn nhu thoa lên hai tay nàng.
"Bảo bối, nàng không phải nữ nhân sao?" Diêm Hạ Vu cười đến cao hứng, Tiểu Bạch lời nói bị nàng đem đảo ngược lại.
"Không nói lại nàng." Tiểu Bạch lắc đầu.
Diêm Hạ Vu khẽ cười, Tiểu Bạch môi ở đối diện bị quấn lấy, kịch liệt triền miên.
Song lại thái dương chạm vào nhau, chóp mũi tùy tiện cọ.
Vươn lên ngọc thủ, ái nhân diện đều nằm trong tay.
Tiểu Bạch trên tràng kỷ lấy đến hài thêu hoa mang vào cho nàng, lại mang lên diện sa.
Diêm Hạ Vu lại một lần khó hiểu, tại sao lại mang hài cho nàng a, không phải đi ngủ sao, giờ này còn muốn đi đâu a?
"Bảo bối, đã trễ như vậy nàng còn muốn đi nơi nào?" Diêm Hạ Vu nghi hoặc cùng Tiểu Bạch hỏi.
"Nàng không đi?" Tiểu Bạch bước qua ngưỡng cửa, quay đầu nhìn nữ nhân vẫn còn ngồi trên bàn.
"Đi nơi nào?" con người này sao lại mờ ám đến như vậy?
"Thật không đi?" Tiểu Bạch khoanh tay, tựa tiếu phi tiếu hỏi thêm một lần.
Diêm Hạ Vu hơi nghiêng đầu cái động thái, chau mày mơ hồ.
"Nghe nói hôm nay trần gian có chợ hoa.
Nàng không muốn đi xem sao?" Tiểu Bạch phía sau diện sa môi nhếch một cái.
"Chỉ có như vậy?" Diêm Hạ Vu vẫn còn nghi ngờ.
Tiểu Bạch gật đầu.
"Nàng cái tiểu hồ ly, không phải thực yêu thích nàng? Không đem nàng theo sao?" Diêm Hạ Vu chủy hạ đáp mặt đất, đi đến, đem Tiểu Bạch cánh tay ôm vào ngực.
"Để nàng nghỉ ngơi.
Trở lại liền cấp nàng mua một ít đồ hảo." Tiểu Bạch từ tốn nói, tựa không hề lo lắng.
"Ân." Diêm Hạ Vu vui vẻ gật đầu, song cùng Tiểu Bạch rời đi Liễu phủ.
Ở một nơi khác, lại có thân ảnh hẳn đang khoái hoạt dạo chợ hoa.
Ở bên này chạy đến rồi lại ở bên kia chạy đi.
Người phía trước vô tư chạy loạn, người phía sau phải khệ nệ bê theo thật nhiều đồ, liên tục than thở, những thứ này còn không phải là chiến lợi phẩm của nàng sao?
Thân ảnh tử y trên đường lớn nháo, trong lòng nghĩ đến hoàng cung vô vị đem với nơi này đặt chung thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Nơi này náo nhiệt như vậy, hà cớ phải tự giam cầm bản thân trong cái nơi tẻ nhạt đó chứ.
Cho nên, suy tính kỹ lưỡng, chu toàn mọi thứ, liền chọn hôm nay xuất cung, hảo hảo xem qua một lần khói lửa nhân gian.
Nghe nói ở ngoài cung, có một nơi nhất định phải đến thử một lần.
Thời điểm ở trong cung nghe các tiểu thái giám nói chuyện phiếm, lại nghe được một số sự hảo thú vị, còn có nhắc đến nơi này.
Được, lần này nhất định phải xem qua.
Nơi đó, nghe các tiểu thái giám nhắc đến chính là Nghi Sương lâu!
Chỉ là khi đến nơi, bản hiệu ba chữ Nghi Sương lâu rõ ràng rành mạch, nhưng cớ sao lại đóng cửa, nơi này không phải làm ăn vào ban đêm? Vậy tại sao lúc này lại đại môn đóng kín, không một khe hở đây? Thân ảnh tử y đầu tiên sinh khí, chính mình bỏ ra bao nhiêu công sức mới đến được nơi này, bây giờ lại như vậy, không phải là phí công rồi sao? Hừ!
"Đại ca cho ta hỏi, nơi này vì sao hôm nay lại đóng cửa a?" tử y nhân kéo tay một nam nhân trên đường, gấp gáp hỏi.
"Vị huynh đài đây nhìn rất lạ, chắc là từ nơi khác đến.
Nghi Sương lâu hôm nay thông báo, đêm nay đặc biệt di dời địa điểm xuống Hồng thuyền, nghe nói hôm nay là đêm đặc biệt, có không ít phúc lợi nha!" nam nhân tâm thái vui vẻ, cười lớn nói.
"Vậy là phúc lợi gì nha?" tử y nhân hai mắt mở to, mong chờ.
"Ta cũng không biết.
Huynh đài, huynh muốn đến đó sao? Ta cũng đang trên đường đến đó, nếu đã tiện đường, chi bằng chúng ta cùng nhau đi." nam nhân có hảo ý, muốn cùng tử y nhân làm bạn đồng hành.
"Công tử, tên này nhìn dáng vẻ hình như là người có học, vì sao lại muốn đến những chỗ như vậy? Người tốt nhất đừng nên đi cùng hắn.
Hắn nhìn đến không có mấy phần tốt đẹp!" gia nhân phía sau tiến đến hai bước, nói nhỏ vào tai tử y nhân.
"Ta biết cân nhắc!" tử y nhân gật đầu.
"Huynh đài, ý của huynh thế nào?" nam nhân đốc thúc hỏi.
"Thật xin lỗi vị này đại ca.
Chúng ta còn có sự phải làm, e rằng không thể đi rồi." tử y nhân khéo léo khước từ nam nhân cái hảo ý.
"Thật đáng tiếc a! Vậy ta cáo từ trước!" nam nhân tặc lưỡi, sau đó liền rời đi.
"Đa tạ!" tử y nhân hướng người rời đi nói.
"Công tử, người thế nào lại muốn đi những nơi không sạch sẽ như vậy.
Mau trở về thôi, để lão gia biết được sẽ trách mắng người!" gia nhân phía sau động thái sợ sệt, hướng tử y nhân khuyên nhủ.
"Bây giờ ta mới biết thì ra tiểu Ninh người lắm lời như vậy.
Người đừng nhắc những chuyện đó nữa, bây giờ đã ở ngoài này rồi, sẽ không ngu ngốc mà trở về trong lồng.
Đi! Bản công tử dẫn ngươi đi ăn hải vị, uống hảo tửu! Đi!" tử y nhân xua tay, liền xoay người chạy đến phía trước.
"Công tử, đợi nô tài a!" tiểu Ninh chật vật ở phía sau đuổi theo.
Tử y nhân chạy một lúc, cuối cùng cũng đến nơi cần tìm.
Hồng thuyền to lớn rực rỡ trước mặt, kinh hỷ cũng một trận.
Chiếc thuyền này, xem chừng còn muốn lớn hơn hoàng thất thuyền.
còn không phải sao? Nhìn xem, to lớn như vậy, xem ra chủ nhân nơi này cũng không phải người tầm thường.
Để xem nơi này có gì tốt, ngay cả hoàng đệ xuất tuần cũng phải tìm đến! Tử y nhân một dạng khinh đạm bước xuống thuyền.
Bên trong cũng rộng đến không ngờ, đến tận ba gian.
Ở giữa là vũ đài trên cao, một màn xung quanh bao phủ tuyệt hồng sắc, phi thường chói mắt.
Tử y nhân nhất thời ngây ngốc một hồi, liền một khắc lại nhận thấy mình cánh tay bị người khác dụng lực lôi kéo, đến khi thức tỉnh, lập tức quay đầu nhìn đến.
"Công tử, mời vào.
Để Thúy nhi tiếp đãi người nha!" cô nương cũng có thể xem là mi thanh mục tú kéo đến cánh tay tử y nhân, đẩy người ngồi xuống một bàn bên trong.
"Cô nương thỉnh tự trọng!" tử y nhân tâm thất bị dọa một trận, thu hồi cánh tay bị người kéo, kinh hãi nói.
"Vị này công tử hảo thú vị đi! Đã đến thanh lâu còn muốn giữ thân sao?" vị cô nương khăn tay che miệng khẽ cười một cái, tiếu ý nhìn tử y nhân.
"Cô nương...!Không..
Không phải...!chỉ là ta không thích cùng người khác quá mức thân mật thôi!" tử y nhân lấp bấp, không biết phải nói thế nào.
Những nữ nhân này sao lại thích lôi kéo người khác như vậy chứ?
"Công tử hảo thú vị.
Thúy nhi bắt đầu nhận thấy đối ngươi có hứng thú a! Chi bằng tối nay để Thúy nhi hầu hạ người đi!" vị cô nương không chừng mực ngã vào tử y nhân trong lòng, phi thường cao hứng.
"Ấy đừng...!" tử y nhân cực lực tránh né.
Thời điểm này Hồng thuyền phi thường náo nhiệt, loạn thất bát nháo.
Lúc này phía vũ đài lại truyền đến thanh âm.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy tú bà diện đầy phấn son lớn tiếng nói.
"Các vị quan lão gia.
Hôm nay Nghi Sương lâu lão bản cao hứng, liền như vậy mới di dời địa điểm xuống Hồng thuyền, chủ yếu muốn thay đổi khí sắc thường niên.
Các vị không ngại phiền phức di giá, lão nương cảm tạ!" tú bà bên này lắc một cái, bên kia xoay một cái, thanh âm chói tai nói lớn.
"Các vị lão gia.
Lão bản nói nàng hôm nay có nhã hứng, muốn cùng các vị chơi một trò.
Nếu vị lão gia nào có thể đoán trúng tâm ý của nàng, lão bản đêm nay liền tiếp đãi người đó, còn có một tỉnh Thủy Hồng lâu năm đều đối người dâng hiến."
Tú bà vẫy tay, tỳ nữ liền bê mộc khay mang theo một tỉnh rượu Thủy Hồng lâu năm đặt lên bàn gỗ trên vũ đài.
Liền theo sau chính là vị lão bản thần bí của Nghi Sương lâu.
Nữ nhân vận hồng y, kinh diễm lòng người, cũng ở bên bàn gỗ trên vũ đài ngồi xuống.
Diện sa hồng sắc che đi dung mạo khuynh thành.
Y phục cũng quả thật đánh động lòng người đi, chỗ cần lộ thì lộ, chỗ cần kín thì kín, khiến nam nhân có mặt toàn bộ đều tâm can ngứa ngáy, ngay cả vị cẩm y công tử ở gian phía đông cũng không ngoại lệ! Hồng y nữ nhân đảo mắt nhìn một vòng, hôm nay thân ảnh muốn thấy vẫn là không có mặt.
Chính mình bày ra thế cờ dụ người vào bẫy, thế nào không ngờ con mồi đều không xuất đầu lộ diện đâu.
Hồng y nữ nhân thở dài, đáng tiếc!
"Mau thông cáo thể lệ.
Gia đã sắp chịu không nổi rồi a!" đại hán gian phía tây thúc giục.
"Phải a! Các người mau một chút! Bản thiếu gia còn muốn cùng mỹ nhân hảo hảo tâm tình nha!" vị công tử gian phía bắc cũng nóng lòng không kém.
Toàn bộ đều là lớn tiếng thúc giục.
Tú bà hoang mang nhìn một màn náo loạn thanh âm, lại quay đầu nhìn đến hồng y nữ nhân.
Nhận được đối phương cái gật đầu mới bắt đầu phân giải.
"Các vị lão gia đây lần lượt từng người bước lên vũ đài, cùng lão bản nàng đối tửu.
Vị nào có thể khiến lão bản nàng mỉm cười, liền người đó được thông qua!" tú bà vui vẻ phổ luật.
"Hảo! Hảo!" khắp nơi đều là tiếng vỗ tay không ngừng.
Thời điểm bắt đầu, từng người một đi lên đều thất vọng trở xuống, bọn họ sắc diện đều đen, tựa như muốn giết người.
Tử y nhân chứng kiến một màn ngươi tranh ta đấu chỉ muốn ôm được mỹ nhân, trong lòng đều muốn nôn mửa.
Đối với những tên này hoàn toàn khinh thường, chỉ vì chữ sắc mà đấu đá lẫn nhau, như vậy đều khoobg cần nhìn đến nữa.
Thứ đáng để nàng lưu tâm, chính là tên cẩm y ngồi ở gian phía đông kia, người đệ đệ này của nàng cũng quá mức nhiệt tình rồi, cùng đám nam nhân thối tranh một nữ tử thanh lâu, không cảm thấy nhục nhã sao? Tâm thức phi thường sinh khí.
Nhìn xem, còn khôg phải là thất vọng trở về sao? Đáng đời ngươi! Ba ngàn giai lệ còn chê chưa đủ, liền để ngươi nếm mùi thất bài một lần đi! Tử y nhân cảm thấy phi thường hả dạ.
Một màn náo nhiệt vẫn diễn ra.
Chính là ngay lúc này, không hiểu vì vấn đề thế nào mà động thái trên thuyền toàn bộ đều ngưng trọng, thanh âm cũng đều không còn, chỉ vì một thanh âm không biết từ nơi nào truyền đến, chính Tô Vân Hi nàng cũng nghe thấy.
Toàn bộ mọi người đều nương theo hướng thanh âm phát ra mà di dời.
Nhìn ra bên ngoài, Tất cả đều bị một màn trước mắt đánh động.
Đối diện Hồng thuyền, bên kia sông là một con thuyền nhỏ, xung quanh thả đầy hoa đăng, thân ảnh bạch y ngồi trước mũi thuyền, nhãn châu bị dải lụa trắng phủ lấy, trên tay lưu đến nhạc khí kỳ lạ, thân thể tựa trong gió, tiêu sái phong lưu, thổi lên một khúc cổ dao động lòng.
Sau hai khắc, nhạc khí rời khỏi môi, ngỡ như giấc mộng đẹp đã đến hồi kết, thế nhưng bên tai lại nghe đến thanh âm ngân nga.
Ca từ từng chữ tuông chảy, tựa như Giang Nam thu thủy chảy vào tim.
Vi thập ma nhĩ đương thời đối ngã hảo
Hựu vi thập ma hiện tại biến đắc lãnh đạm liễu.
Ngã tri đạo ái yếu tẩu nan trở nạo
Phản chính bất thị ngã đích ngã dã bất cai yếu.
Nhĩ hoà ngã tằng kinh hữu cộng đồng ái hảo
Thủy đích nhĩ biên Tổng hữu tuyệt câu tại sanh nhiễu
Ngã môn lưỡng dụng văn ngôn văn đối thoại chân đích ngận cảo tiếu
Hoàn tiếu na tào thao tham mộ trước Tiểu Kiều.
Thiên khôi liễu, vũ trụy liễu
Thị tuyến yếu, mô hồ liễu
Thử thời cảm giác đáo nhĩ đích trọng yếu.
Ái tẩu liễu, tâm tẩu liễu
Nhĩ thuyết nhĩ, yếu tẩu liễu
Ngã vi nhĩ xướng tối hậu đích cổ dao.
Hồng vũ biều bát phiếm khởi liễu hồi ức chẩm ma tiềm
Nhĩ mỹ mục như đương niên
Lưu chuyển ngã tâm gian.
Độ khẩu biên tối hậu nhất diện sái hạ liễu câu điểm
Dữ nhĩ nhược chỉ như sơ kiến
Hà tu cảm thương ly biệt.
Nước hồ lay đọng, tiếng gió nhẹ thổi ngang qua, đào hoa từng cánh rơi vào trong nước, hoa đăng ánh sáng lan toả, thân ảnh bóng dáng in xuống mặt hồ.
Yên khai lan diệp hương phong khởi,
Ngạn giáp đào hoa cẩm lãng sinh.
Tô Vân Hi nhìn đến không dời mắt, đáy lòng dao động.
Hồng y nữ nhân từ đầu duy trì bộ dánh lãnh đạm, lúc này cuối cùng đã nở nụ cười, mỹ nhân kiều diễm mỉm cười khuynh đảo thế nhân.
- ----Hết chương 23-----
Tác giả: Vương thượng đại nhân thỉnh ngạo kiều, thật mất tiền đồ a.
Bài thơ được trích từ bài "Anh Vũ Châu" của Lý Bạch.
Hồng y nữ nhân
Diêm Hạ Vu
Tiểu Bạch.