"Cút ra ngoài! Các ngươi toàn bộ đều cút ra ngoài!"
Cái quát tháo thanh âm mang theo tức giận cùng sinh khí.
Đồ đạc xung quanh toàn bộ đều nát vụn, la liệt nằm trên mặt đất.
"Cút hết ra ngoài!"
Loại đó thanh âm dường như không hề có ý muốn ngừng, lại càng ngày một xuất điểm lớn hơn.
Nữ nhân nâng lên váy bào, cẩn trọng động thái bước qua ngưỡng cửa, từng bước đi đến bên cạnh thân ảnh nhìn đến chính là phi thường không thích hợp ở bên kia.
Cử chỉ đoan trang đặt lên bàn một tách trà nóng, nhẹ nhàng không sợ hãi.
"Hoàng thượng, lại là người nào dám như vậy mạo phạm long nhan đâu?" Nhậm Quân ôn nhu mỉm cười.
"Hừ!" Tô Phá Ca một chữ cũng không nói, chỉ ở trên mặt hắt một cái cấp ra.
"Có phải là quận chúa đại nhân?" Nhậm Quân tinh ý, ở bên người kia dò hỏi một chút.
"Hừ!" Tô Phá Ca đều không có đáp lại, đem thủ cấp di dời đi nơi khác, liền chứng tỏ nữ nhân kia hoàn toàn nhìn ra được.
"Hoàng thượng thỉnh bớt giận, sẽ tổn hại long thể.
Lúc này thần thiếp có pha đến trà, không biết hoàng thượng có hay không yêu thích?" Nhậm Quân nâng lên tách trà, đem đến trước mặt đối phương.
Tô Phá Ca thời điểm vẫn còn sinh khí, chỉ là sau khi nghe đến Nhậm Quân có pha trà, hương trà thơm thảo thoáng qua mũi, đối kẻ yêu thích trà như hắn còn không phải là nhược điểm trí mạng? Liền như vậy Tô Phá Ca ở trong tay Nhậm Quân tiếp nhận tách trà, trước tiên ngửi qua, sau liền một lần uống cạn đáy.
Nâng tay áo một lần lau qua nước trà sót lại, tâm trạng mới tốt lên không ít.
"Hoàng thượng, không thể dùng tay áo lau miệng, phải dùng khăn tay." Nhậm Quân nhẹ nhàng lắc đầu, song lại lấy khăn tay cấp đến Tô Phá Ca.
"Được rồi, nước trà cũng đã lau sạch, khăn tay đều không cần đến nữa." Tô Phá Ca chau mày, đều nghĩ đến hảo phiền phức, liền xua tay không cần.
"Hoàng thượng hà cớ không vui?" Nhậm Quân sau Tô Phá Ca tâm khí hòa hoản, mới dám mở miệng hỏi một chút.
"Ái phi nàng nghĩ một lần, trẫm là làm sai cái gì, hoàng tỷ lại như vậy thập phần không vui, còn như vậy đối trẫm sinh khí mắng chửi một trận!? Nàng nói?" Tô Phá Ca suy nghĩ nhiều lần vẫn là phi thường khó hiểu, cho nên mới ở trước mặt Nhậm Quân cùng nàng hỏi đến.
"Hoàng thượng là vì chuyện này lưu phiền muộn?" Nhậm Quân có điểm ngạc nhiên, đối Tô Phá Ca thắc mắc.
"Hoàng tỷ hôm nay đến đây, ở trước mặt trẫm không một chút nghi kỵ mà chỉ vào mặt trẫm mắng trẫm chính là một người không có lương tâm, còn có mắng đến thập phần thậm tệ nha!" Tô Phá Ca càng nghĩ lại càng nhận thức sinh khí, thanh âm cũng đề cao hơn.
"Hoàng thượng ngài cũng không cần phải như vậy nghi kỵ nàng.
Ngài đối nàng đấu không lại, ngài biết?" Nhậm Quân ngọc thủ nhẹ nhàng ở trên vai Tô Phá Ca vỗ một cái.
"Trẫm biết! Trẫm biết trẫm đối nàng đấu không lại! Thế nhưng nàng lại không lưu lại trẫm cái nào thể diện đâu!" Tô Phá Ca sinh hỏa, lực đạo hung hăng đập bàn một cái.
"Hoàng thượng.
Nam tử hán đại trượng phu, chính sự làm trọng.
Không nên lại lưu đến một cái như vậy cớ sự không quan trọng trong tâm." Nhậm Quân thanh thủy khuyên thiếu hắn.
"Ái phi lời nói có phần đạo lí.
Trẫm đường đường một đấng thiên tử, không cần cùng hoàng tỷ tính toán." Tô Phá Ca nghe đến đối phương khuyên nhủ, suy nghĩ qua một lần, nhận thức có phần đúng đắn, mới phần tức giận toàn bộ ném đi.
"Hoàng thượng, cũng đến giờ dùng thiện, thần thiếp căn dặn ngự thiện phòng trước làm những món người yêu thích, thỉnh hoàng thượng dùng bữa." Nhậm Quân hướng Tô Phá Ca cung kính thỉnh mời.
"Ái phi thật tốt.
Vậy chúng ta đi dùng bữa." Tô Phá Ca lập tức vui vẻ, lôi kéo Nhậm Quận cùng đi ra ngoài.
Ở một nơi khác, trên mái nhà ngói đá, ba thân ảnh tựa vào, chú tâm đưa mắt quan sát tình cảnh bên dưới.
"Ca, chúng ta cũng đã đợi lâu như vậy, có lẽ hắn không có xuất hiện đi." lục y thiếu niên chau mày, sắc diện nhăn nhó, thanh âm nghe đến thập phần khó chịu.
"Ha, không gấp, hắn sẽ sớm xuất hiện." mặc y thiếu niên thanh âm mang ý đùa giỡn đáp lại hắn.
"Việc này không thể nôn nóng.
Hắn chính là như vậy, ẩn hiện xuất thần, chúng ta đều chỉ có thể âm thầm theo dõi hắn đi." thanh y thiếu niên đưa tay đỡ trán, mệt mỏi lắc đầu.
"Tên này rốt cuộc là có bao nhiêu phần lợi hại? Ta đều không tin hắn có thể như vậy một lần đối ba người chúng ta lại nắm phần thắng." lục y thiếu niên hừ một cái thở ra, tư thái kiềm chế gấp gáp.
"Ha, vậy thì còn phải đợi đến lúc hắn xuất hiện." mặc y thiếu niên tiếu ý cười một trận.
"Các ngươi có thể hay không im lặng? Ta đại não sắp bị các ngươi phiền chết đi." thanh y thiếu niên lớn tiếng nhắc nhở.
"Ai được được! Chúng ta đều câm miệng lại! Như vậy là được!" lục y thiếu niên xua tay.
"Ha, ca ngươi nhìn, hắn không phải đã xuất hiện rồi sao!" mặc y thiếu niên nhãn châu không di dời, một mực hướng đến một thân ảnh phía dưới, tiếu ý nhắc nhở người bên cạnh.
Mặc khác, Tiểu Bạch đem theo Tô Niệm Ân chính đại rời khỏi hoàng cung, hoán đi hoa phục cẩm bào trên người tiểu hài tử, ở trên môi tiểu hài dùng mật hoa hồng điểm một chút, nhìn qua thập phần khả ái, mới cùng hài tử thư thái dạo phố.
Tô Niệm Ân ra khỏi hoàng cung số lần có thể đếm trên đầu ngón tay, chính như vậy đối với những điều mới mẻ bên ngoài phi thường cao hứng.
Nhìn bên này lại bên kia, chỉ cái này lại cái kia, ánh mắt tò mò chiếu đến khắp nơi.
"Phạm thúc thúc Ân nhi muốn thứ đó có hay không được a!?" Tô Niệm Ân ngọc thủ vươn ra, chỉ đến hướng quầy hàng, hướng Tiểu Bạch thỉnh cầu.
Tiểu Bạch nhìn theo hướng hài tử nhỏ chỉ, trước mắt chính là quầy bánh bao nếp, nghe đến tiểu hài tử muốn thử, cũng không lên tiếng trả lời, trực tiếp cùng tiểu hài tử đi qua bên đó mua đến một ít bánh bao.
Tô Niệm Ân sau cầm trên tay túi bánh bao, cái miệng nhỏ đều là cười tươi không ngớt.
"Phạm thúc thúc, cho thúc nè." Tô Niệm Ân ở trong túi giấy lấy ra một cái bánh bao, hướng Tiểu Bạch đưa đến, vui vẻ cười.
Tiểu Bạch trước ngạc nhiên, song liền từ tay hài tử nhận lấy bánh bao, đưa đến môi cắn một miếng, hương vị cũng không tệ.
"Ưm ~~, loại này bánh bao ăn thật ngon, nhất định phải mua thêm một ít, đem về cùng mẫu hậu đưa đi." Tô Niệm Ân miệng nhai bánh bao, cười đến híp mắt.
"Phạm thúc thúc, thúc ăn nhiều một chút a, chỗ Ân nhi còn rất nhiều nha." Tô Niệm Ân nhìn thấy bên kia Tiểu Bạch đã sớm đem cái đó bánh bao ăn hết, liền mới ở túi giấy lấy thêm mấy cái, nhét vào tay của đối phương.
"Đã là ngọ thất.
Trước không cần như vậy ăn nhiều loại này.
Chúng ta hẳn đi dùng cơm." Tiểu Bạch đem bánh bao để lại vào túi giấy, cẩn thận lấy ra khăn tay lau qua bản thân cùng tiểu hài tử lưỡng thủ.
"Không phải ăn hết nơi này liền sẽ không còn đói sao? Phạm thúc thúc, có thể không dùng cơm được hay không?" Tô Niệm Ân ôm túi giấy trước ngực, rụt cổ dè dặt đối Tiểu Bạch hỏi.
Tiểu Bạch nhìn đến Tô Niệm Ân, liền lắc đầu.
"Phạm thúc thúc, Ân nhi thật không muốn dùng cơm đâu." Tô Niệm Ân đối Tiểu Bạch trưng ra ủy khuất bộ dáng.
"Trước tìm tửu lâu." Tiểu Bạch cũng không phải đối câu nói của hài tử mà hồi đáp, lại nói ra một câu không can hệ, trực tiếp bế lên Tô Niệm Ân đi tìm tửu lầu.
Qua đi một khoảng thời gian, Tiểu Bạch ở tửu lâu chọn một bàn, cẩn thận đặt Tô Niệm Ân ngồi bên cạnh, song mới cùng tiểu nhị gọi đến vài món ăn.
Tất thảy lo liệu, mới tự thân rót trà, lau chén đũa, một lời cũng không phát ra.
Bàn gỗ gian đối diện, ba thân ảnh ngồi ở nơi đó, nhãn châu đảo qua, dừng lại trên người Tiểu Bạch.
Tiểu nhị đặt lên bàn hai món xào, một món canh.
Tiểu Bạch trước lấy đến chén canh, đặt trước mặt hài tử, lại ở trên bàn lấy đến một ít thức ăn, đều ở trong chén của hài tử để vào.
Đũa gỗ trên đĩa lấy một khối thịt, tỉ mỉ tách đi lớp mỡ trên cùng, sau cùng đem phần thịt thả vào chén của Tô Niệm Ân bên cạnh.
Bản thân chỉ từ tốn uống trà.
"Phạm thúc thúc không cần như vậy đối Ân nhi lấy thật nhiều thức ăn đâu.
Thúc thúc cũng ăn đi a." Tô Niệm Ân nhìn người kia liên tục gắp thức ăn cho mình, bản thân cũng nhận thức đối phương vẫn chưa hề ăn, liền cũng lấy một khối thịt thả vào chén của Tiểu Bạch.
"Ta không đói.
Mau ăn." Tiểu Bạch cùng Tô Niệm Ân nói một câu.
"Mẫu hậu có nói, nhân sinh không ăn cơm đều không thể lớn đâu.
Phạm thúc thúc khi nãy cũng đối Ân nhi nói không thể không dùng cơm a.
Phạm thúc thúc cũng đến ăn một ít a." Tô Niệm Ân bày ra bộ dáng cái trưởng thành nhân khẩu hướng Tiểu Bạch giáo huấn.
Tiểu Bạch nhìn tiểu hài tử cái này bộ dạng vẫn là lần đầu tiên bản thân nhận thức.
Thức nghĩ nếu không ăn sẽ không thể thoát khỏi một màn này bị hài tử trước mặt giáo huấn đi, liền mới động đũa lấy một chút rau cho vào miệng.
"Vậy mới ngoan." Tô Niệm Ân cao hứng cười hì hì.
Bàn đối diện lại là cớ sự khác.
"Ca, bây giờ phải làm thế nào a?" lục y thiếu niên nhìn đến Tiểu Bạch, song lại nhìn đến thanh y thiếu niên trước mặt.
"Không cần nôn nóng.
Đợi thêm một lúc nữa." thanh y thiếu niên cùng người kia cái sự gấp gáp có thể nhìn ra không mấy quan trọng, thong thả dùng cơm.
"Chỉ sợ đợi thêm chút nữa, sẽ có người thật sự không thể chịu đựng a." mặc y thiếu niên tiếu ý cười, vế sau cố ý kéo dài.
"Ca, nếu không phải lúc này thì là lúc nào đi?" lục y thiếu niên chau mày.
"Ai, nói ngươi đợi thì cứ đợi, bây giờ hắn ở đây, còn sợ người chạy thoát sao!" thanh y thiếu niên thanh âm nghe ra bảy phần khó chịu.
"Ta phi! Ta lại sợ hắn chạy thoát? Như vậy liền không giống ta nữa đi." lục y thiếu niên ưỡn ngực thẳng lưng, thập phần tự tin.
"Ha, như vậy còn phải chờ xem, sẽ rất nhanh." mặc y thiếu niên ở trên vai người bên cạnh vỗ một cái, vui vẻ phun cho hắn một câu.
Phượng Hoa cung.
Tố Phượng Di ngự trên nhuyễn tháp đọc sách, nàng đưa mắt nhìn qua một lần, nhận thức hôm nay không giống mọi ngày, như thế nào hôm nay đều không nhìn thấy hài tử của nàng.
Nàng lúc đầu nghĩ hài tử chính là cùng Tô Vân Hi đi nơi khác chơi, nàng căn dặn Hồng Liên đi theo bọn họ.
Thế nhưng tại sao đến giờ này vẫn là không thấy bóng dáng đâu.
Tâm thất phát sinh lo lắng, gọi đến Dĩnh Hoa ý định để nàng đến Nguyệt Hoa cung xen thử hài tử của nàng có ở nơi đó hay không, rốt cuộc hỏi ra, hài tử của nàng vốn không đến Nguyệt Hoa cung, cả chủ tử của Nguyệt Hoa cung cũng chưa từng trở về đến.
Lo lắng càng thêm một tầng dày đặc, hài tử bản tính vốn dĩ ham chơi, tuy nhiên nữ hài của nàng cũng phi thường ngoan ngoãn, sẽ không chạy loạn, nàng không ở cùng Tô Vân Hi thì còn có thể đi nơi nào đây?
Tố Phượng Di đại não bận rộn rối trí, cư nhiên không còn tâm trí để ý xung quanh.
Qua thêm hai khắc, Hồng Liên từ cửa lớn thật nhanh bước đến bên cạnh Tô Phượng Di.
"Nô tỳ thỉnh an nương nương!" Hồng Liên cung kính hành lễ.
Tố Phượng Di không trả lời cũng không nhìn đến nàng.
"Nương nương." Dĩnh Hoa cũng đi đến, nhẹ một chút ở trên vai nàng vỗ một cái.
"Nương nương." Hồng Liên thanh âm nâng cao, gọi nàng.
"Nương nương!" Dĩnh Hoa đối Tố Phượng Di lay vài cái.
"Là chuyện gì?" nàng lúc này mới nhận thức bản thân bị ngoại lực đả động, có phần giật mình.
"Nương nương, thỉnh người không cần lo lắng.
Công chúa hiện cùng Phạm sư phụ chung một nơi, Phạm sư phụ đối nô tỳ truyền lời đến nương nương Phạm sư phụ sẽ sớm đưa công chúa nguyên vẹn trở về." Hồng Liên cẩn cung bẩm tấu.
"Là vậy sao? Nếu đã là cùng Phạm sư phụ rời đi, bản cung cũng yên tâm phần nào.
Dĩnh Hoa, truyền thiện đi." Tố Phượng Di ngọc thủ vuốt ngực trấn tĩnh, song mới hạ lệnh.
"Nô tỳ tuân mệnh!" Dĩnh Hoa hành lễ, song cùng Hồng Liên thoái lui thu xếp.
Tiểu Bạch sau khi để tiểu hài tử ăn no, mới đem nàng ở trong thành tùy ý đảo qua mấy lần.
Không lâu liền đã ra đến ngoại thành.
Tiểu Bạch nhãn châu đảo qua một lần, nơi này cảnh sắc cũng không tệ, có núi có sống, bên tai lại nghe được tiếng chim hót, tâm trạng cũng dần trở tốt hơn.
Thả Tô Niệm Ân tự do chạy nhảy, Tiểu Bạch ở dưới gốc cây an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
Được một lúc, Tiểu Bạch đột nhiên cảm nhận được lực gió có phần thay đổi, trở nên nhanh hơn, tuy nhiên ngoài mặt vẫn bình lặng tựa không hề có việc gì.
Trong gió nghe được thanh âm chói tai, nhoáng một cái, liền thấy một nhánh cây rất nhanh hướng thẳng Tiểu Bạch mà bay tới.
Tiểu Bạch nhẹ nghiêng đầu, nhánh cây liền găm vào thân cây ở sau lưng.
Mở mắt, hiện hữu ba thân ảnh ở trước mặt đưa mắt nhìn bản thân.
"Phạm thúc thúc!" Tô Niệm Ân nhận thức người lạ, liền sợ hãi chạy đến Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đỡ lấy tiểu hài tử chạy đến bản thân trong lòng.
Không có nhiều động thái, chỉ lãnh đạm nhìn ba người trước mặt.
"Bằng hữu đã lâu không gặp rồi! Hẳn là đã quên đi chúng ta rồi a." mặc y thiếu niên lớn tiếng cười, chậm chạp bước lên phía trước.
"Uy! Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi lại như vậy đã có hài tử rồi nha!" thanh y thiếu niên cũng là đi về phía Tiểu Bạch.
"Nè nè, hài tử của ngươi hảo khả ái a! Nàng cái tên họ là gì?" mặc y thiếu niên khom lưng, ý định chạm vào Tô Niệm Ân nữ hài.
"Ân nhi gọi Tô Niệm Ân." Tô Niệm Ân rụt rè, ở trong lòng Tiểu Bạch ngốc, tránh đi người kia cái ý định động chạm bản thân.
"Không đúng! Không đúng! Như thế nào ngươi Phạm Vô Cứu, ngươi hài tử lại là chữ Tô cái họ đâu!" thanh y thiếu niên đạm thất kinh.
"Phạm Vô Cứu ngươi...!ngươi không phải là...?" mặc y thiếu niên trợn tròn mắt không tin.
"Phạm thúc thúc, bọn họ là ai vậy?" Tô Niệm Ân ánh mắt khó hiểu hướng Tiểu Bạch vấn.
"Thúc thúc?" mặc y thiếu niên đại não như bị người đánh một cái.
"Là thúc thúc?" thanh y thiếu niên đều mờ mịt.
"Phải a, là Phạm thúc thúc.
Ân nhi phụ thân họ Tô, gọi Tô Phá Ca." Tô Niệm Ân ngây thơ cùng bọn họ nói.
"Vậy...!vậy cái này hà tử không phải của ngươi sao?" thanh y thiếu niên nghi ngờ.
"Cái này...!cái này cũng là không đúng rồi đi." mặc y thiếu niên gãi gãi đầu.
Lục y thiếu niên từ đầu nhận thức một màn như vậy, cũng bị bọn họ xoay đến thất điên bát đảo rồi.
Tiểu Bạch từ đầu chỉ nhìn bọn họ, không lên tiếng.
Bọn họ một người một câu, ngươi xướng ta ca, quả rất hợp nhau.
Tiểu Bạch động thái tựa như cùng bọn họ không can hệ.
"Tiểu Bạch, nghe nói ngươi là bị nàng trách phạt đẩy lên đây sao?"
"Ngươi là phạm phải như thế nào cái tội trạng đâu, khiến nàng vốn sủng ngươi còn phải đem đẩy lên đây đi?"
"Nữ hài này không phải của ngươi, vậy rốt cuộc nàng là hài tử của ai đây?"
"Ta nghe nói trần gian có rất nhiều điểm thú vị, có phải thật không a?"
"Nàng đẩy ngươi lên đây, nàng không một chút nương tay sao?"
Hai người họ liên tục dồn ép hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lại là bộ dáng không thèm màng tới, sắc diện đều là trước sau như một.
"Đã đủ?" Tiểu Bạch phun ra hai chữ, thanh âm thập phần lạnh lẽo.
"Ta...!ta...!" mặc y thiếu niên đứng ở đó ta cả nửa ngày cũng không thể nói ra được chữ tiếp theo.
"Các ngươi theo dõi nghĩ ta không nhận biết?" Tiểu Bạch bất vi sở động.
"Chính vì biết ngươi nhận thức cho nên chúng ta mới không dám manh động đi." thanh y thiếu niên vỗ vỗ trán.
"Ha, nàng cũng là nhẫn tâm.
Có thể thẳng tay đẩy ngươi lên đây như vậy, cũng là tam ca nói đúng!" mặc y thiếu niên gật đầu đồng thuận.
Tiểu Bạch không đáp lại họ cái lời nói.
Tuy nhiên, thân thể dường như toả ra sát khí.
Lục y thiếu niên tâm thất đột nhiên phát sinh sợ hãi.
Nhìn đến sát ý trong mắt người kia, thân thể bất giác run rẫy một trận.
Ý niệm ban đầu muốn cùng Tiểu Bạch đối đầu liền bị đẩy lùi hoàn toàn.
"Thúc thúc, thứ đó là cái gì a, Ân nhi vẫn là chưa thấy qua đâu!" Tô Niệm Ân chỉ vào thứ đeo bên hông của lục y thiếu niên.
"A, thứ này gọi là cầu.
Ngươi muốn chơi?" lục y thiếu niên lấy xuống quả cầu, đưa ra phía trước.
"Ân! Ân nhi muốn chơi!" Tô Niệm Ân thập phần cao hứng.
"Được.
Vậy thúc thúc dậy ngươi cách chơi." lục y thiếu niên đối Tô Niệm Ân mỉm cười, gật đầu.
"Các vị thúc thúc cùng Ân nhi chơi cầu đi a!" Tô Niệm Ân ra sức kéo theo hai người kia cùng Tiểu Bạch.
"Ha, nói đến đá cầu, ta cũng không tệ." mặc y thiếu niên vỗ ngực.
"Được thôi, chơi thì chơi." thanh y thiếu liên cùng nhận thức hứng thú.
"Ta không chơi." Tiểu Bạch lãnh đạm nói một câu.
"Hài tử, Phạm thúc thúc của ngươi đá cầu rất lợi hại nha!" mặc y thiếu niên làm ra động thái dụ dỗ tiểu hài tử.
"Phải, phải!" thanh y thiếu niên cũng đồng thuận.
"Phạm thúc thúc, cùng Ân nhi đá cầu đi, Phạm thúc thúc!" Tô Niệm Ân nghe được Tiểu Bạch trong miệng bọn họ nói rất lợi hại liền muốn đại khai nhãn giới, lập tức bám lấy Tiểu Bạch không buông.
Tiểu Bạch thật thảm, bị tiểu hài tử phiền nháo đến đại não đều đau nhức.
Liền không còn cách nào, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Thế trận đá cầu bày ra, mỗi người hai lượt, toàn bộ cầu đến đều bị Tiểu Bạch toàn bộ đá đi.
Thảm nhất chính Tô Niệm Ân, nàng chỉ là một cái hài tử, như thế nào có thể cùng cái trưởng thành nhân khẩu đấu lại, liền như vậy nàng liên tục thất bại, đến cuối cùng đề không thể chịu đựng, nàng được cái đặc cách cùng Tiểu Bạch quy thành một đội.
Như vậy đấu trận liên tiếp không ngừng, chơi đến khi thái dương chậm rãi biến mất khỏi sau núi.
- ----Hết chương 33-----
Tác giả: ta lại ngoi lên rồi, có ai nhớ ta không??
Tiểu Bạch
Trào Phong
Toan Nghê
Bá Hạ.