Ánh mắt của Thịnh Đình An đã mất đi sự tự kiềm chế ban đầu, động tác trên tay cũng chẳng hề dừng lại. Giọng anh khàn khàn, thấp trầm như đang dụ dỗ:
“Có muốn thử cảm nhận một chút không?”
Hứa Tri Nguyện ngơ ngác:
“Cảm nhận… cái gì cơ?”
Trong phòng, ánh sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt góc cạnh của anh, đường viền quai hàm dần siết chặt. Từng chữ thốt ra đều như ma lực mê hoặc:
“Chuyện khiến chúng ta vui vẻ.”
Còn chưa kịp phản ứng, cô bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, chóng mặt vì bất ngờ bị bế lên. Tư thế thay đổi, cô đã nằm trên chiếc giường lớn kiểu Âu, chỉ còn cách Thịnh Đình An một khoảng thở.
Cuối cùng, cô cũng hiểu anh vừa nói đến “chuyện vui” kia là gì.
“Ban… ban ngày thế này, có phải… không tốt lắm không?”
Anh quỳ một gối bên cạnh, một tay giữ chặt sau gáy, tay còn lại khóa chặt cổ tay trắng nõn của cô trên đỉnh đầu. Hơi thở hai người quấn lấy nhau.
Hứa Tri Nguyện khẽ xoay người, toàn thân cứng ngắc. Khi lại đối diện ánh mắt anh, đáy mắt ấy đã phủ một tầng d*c v*ng nồng đậm.
Anh không đáp lời, chỉ cúi xuống, môi chạm vào chiếc khuy nơi cổ áo. Lúc tháo khuy áo thì thô ráp, nhưng dưới môi răng anh lại thuận lợi vô cùng—khuy áo bật ra.
Cổ áo bung xuống…
Làn da trắng ngần lộ ra, cùng màu xanh thuốc lá của chiếc sườn xám tạo nên sự đối lập sắc nét. Bên cổ, nốt ruồi nhỏ cùng vết hôn mờ nhạt, đã được lớp che khuyết phủ kín.
Môi anh lướt dọc xương quai xanh, khẽ chạm như lông vũ, khiến cơ thể mềm mại của cô run rẩy.
Cô không dám bật ra tiếng, cắn chặt môi hồng, mày hơi nhíu lại.
Nhiệt độ cơ thể anh ngày càng nóng bỏng, chỉ cách một lớp vải mỏng cũng khiến cô cảm nhận rõ rệt hơi nóng đang truyền sang.
Môi lưỡi khẽ tách cánh môi cô, anh dụ dỗ khàn giọng:
“Gọi ra đi.”
Hứa Tri Nguyện còn chút lý trí, kiên quyết lắc đầu:
“Không được… em sợ có người nghe thấy.”
“Phòng cách âm rất tốt.”
Thật vậy sao? Nhưng cô vừa nãy dường như nghe thấy tiếng Phó Thi Thi với mấy người khác.
Trong không gian rộng lớn, thanh âm của cô như bị khuếch đại:
“Em… em hình như nghe tiếng ai đó lên lầu.”
Ngón tay giữ chặt cổ tay cô nổi gân xanh, yết hầu anh lăn lên xuống:
“Mặc kệ.”
Cô nhẹ nhàng khuyên:
“Nhưng… đây là nhà anh, hôm nay lại là sinh nhật anh. Làm vậy có quá phô trương không?”
Đôi mắt đen láy dán chặt vào gò má ửng đỏ của cô, thâm trầm khó đoán:
“Tri Tri, em phải trả lời anh một câu hỏi trước.”
“Câu hỏi gì?”
“Lần sau, khi chúng ta về nhà của chúng ta, có phải anh có thể muốn làm gì cũng được không?”
Anh bỗng buông tay, nâng chân phải cô từ kheo gối. Váy vốn đã ngắn, giờ theo đó rủ xuống, lộ ra một khoảng da thịt lạnh lẽo.
Cô thoáng cứng đờ.
Câu nào của mình mang nghĩa đó chứ?
“Em… em sợ đau.”
Cuối cùng cô cũng thốt ra trọng tâm, hai tay vội che gương mặt đỏ bừng.
Khóe môi anh cong nhẹ, những ngón tay dài và sạch sẽ men dọc eo thon của cô, khẽ lướt…
“Ưm…”
Chạm đến đâu vậy?
Nhận ra tiếng rên khẽ bật ra từ mình, cô lập tức lấy tay bịt chặt miệng, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Anh cúi sát bên tai, thì thầm trấn an:
“Đến lúc đó anh sẽ nhẹ thôi. Tiếng của Tri Tri… anh thật sự không kìm nổi muốn nghe.”
Cửa ngoài bất chợt vang lên tiếng gõ nhịp nhàng.
Anh vung tay, kéo chăn xám phủ kín lấy cô, chỉ chừa khuôn mặt trong trẻo e ấp lộ ra.
“Em thì sao?”
Ánh mắt anh rơi xuống cô, khiến cô lúng túng vội kéo chăn che cả tầm nhìn.
Anh đứng dậy, bước vào phòng thay đồ, nhanh chóng đổi y phục. Quay lại, anh ôm cô bế vào trong, đặt ngồi lên ghế thấp. Mái tóc rối loạn, son môi phai màu, trên sườn xám còn vương dấu vết mờ ám, trông như vừa bị “chà đạp” qua.
Anh lấy từ tủ ra một chiếc váy hoa sát nách, thêu thủ công những đóa nhài trắng, tà váy bung nở như nụ hoa.
Cô nhận lấy váy, dè dặt hỏi:
“Anh không ra ngoài sao?”
“Cần sao?”
Anh ngồi xổm trước mặt, ngực áo còn hở hai cúc trong suốt, cơ bắp căng chặt, khiến cô khẽ nuốt nước bọt, động tác nhỏ ấy lại lọt cả vào tầm mắt anh.
Cô ho khẽ, giả vờ bình thản:
“Chắc là… cần đấy.”
“Được. Anh ra trước, em thay đồ rồi khóa cửa lại.”
Cô gật đầu.
Anh mở cửa bước ra, thần sắc điềm tĩnh, giữ dáng vẻ ung dung.
“Có chuyện gì?”
Người đến là Phó Thi Thi, bên cạnh còn có Lục Uyên cùng mấy người, Thịnh Gia Hòa bị chen ở cuối, khó nói thành lời.
Anh chống tay vào khung cửa, che khuất tầm nhìn. Nhưng Phó Thi Thi vẫn tinh ý nhận ra giường bên trong chăn gối hỗn độn, rõ ràng không giống dáng vẻ từng ngủ qua.
“Anh Đình An, bọn em muốn rủ anh chơi bài.”
Ngay sau đó, Lục Uyên cũng nói:
“Cậu là nhân vật chính hôm nay, không ra thì không hay lắm.”
Mọi người còn tưởng anh sẽ đi cùng, nào ngờ anh lại đáp gọn:
“Chờ thêm chút.”
Nét mặt từng người thoáng biến đổi, đồng loạt căng tai nghe ngóng. Quả nhiên, tiếng chân trần vang trên sàn gỗ, Hứa Tri Nguyện khoác váy hoa ngắn, mái tóc xõa, môi mỉm cười dịu dàng, từng bước đi ra cửa.
Anh bước lên, quan tâm hỏi:
“Sao không mang giày?”
Cô nhìn xuống mấy ngón chân tròn trắng, ngượng ngùng đáp:
“Em quên mất.”
Anh nắm tay cô dắt tới cửa, cúi xuống nhặt đôi giày trắng, ngồi xổm, giữ lấy cổ chân cô, tỉ mỉ mang vào, động tác vừa chăm chút vừa dịu dàng.
Mọi người đều sững sờ.
Rõ ràng chỉ định đến gọi Thịnh Đình An đi chơi bài, sao cuối cùng lại phải ăn cả một bụng “cẩu lương” thế này?
Khó trách từ trước đến nay Thịnh Gia Hòa luôn từ chối cho người khác tùy tiện lên nhà — hóa ra là vì đang “kim ốc tàng kiều”.
Không chỉ riêng Phó Thi Thi và mấy cô gái ánh mắt như bốc lửa, ngay cả Lục Uyên đứng cạnh bên cũng khó mà chấp nhận nổi.
Trong mắt họ, Thịnh Đình An vốn như một vị thần hạ phàm, cao quý, lạnh lùng, nay lại tìm được “tiên nữ” thuộc về riêng mình. Vậy mà, tiên nữ kia dường như còn có chút kháng cự anh.
“Đi thôi.”
Anh siết chặt tay Hứa Tri Nguyện, dù cô khẽ giãy ra, nhưng chẳng mấy tác dụng.
Hai người sóng vai bước ra ngoài. Đám đông trước cửa tự động nhường đường, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng dáng họ rời đi.
Trong lòng Hứa Tri Nguyện dấy lên cảm giác bị nhiều ánh mắt dõi theo. Cô nhỏ giọng khẽ nhắc:
“Đình An, hay là… anh buông tay trước đi? Ở ngoài này có nhiều người lắm.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đôi mày còn vương nét bất an của cô, giọng trầm ấm:
“Có anh ở đây.”
“Nhưng… em vẫn thấy lo.”
Hôm nay khách đến nhà họ Thịnh rất đông. Tuy rằng phần lớn đều đã biết quan hệ giữa hai người, nhưng việc công khai cùng nhau xuất hiện trước mặt mọi người lại mang một ý nghĩa khác. Lời bàn tán chắc chắn sẽ có, tốt xấu đều đủ cả.
Thế nhưng, hôm nay là sinh nhật của anh, cô không muốn vì chút e dè mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.