Ấn tượng của Hứa Tri Nguyện đối với Thẩm Khanh Chi vốn chẳng mấy tốt đẹp, nhất là từ lần ở Kinh Nhất Hiệu, khi anh ta cùng Thẩm Huệ Chi cố ý khiến Thịnh Đình An và Thịnh Gia Hòa hiểu lầm cô.
Dù bây giờ Thẩm Khanh Chi có ý làm lành, Hứa Tri Nguyện cũng không muốn lại gần thêm chút nào.
“Tri Nguyện, có thể mời em một bữa cơm không?” Anh ta bước lên trước, lễ phép gật đầu với Lương Văn Âm.
“Cảm ơn, nhưng tối nay em có hẹn rồi.”
Cô nắm tay Lương Văn Âm, định nhanh chóng rời đi.
“Đợi đã, Hứa Tri Nguyện.”
Cô quay lại, đôi mày khẽ nhíu:
“Còn chuyện gì sao?”
Thẩm Khanh Chi hít sâu, dồn dũng khí nói:
“Anh nghe nói em đang ở bên Thịnh Nhị gia. Với tư cách bạn học, hoặc một người bạn, anh muốn khuyên em một câu: cửa nhà họ Thịnh đâu phải ai cũng có thể bước vào. Nhị gia có thể bảo vệ em một thời gian, nhưng không thể cả đời.”
“Anh thật lòng nói với em, không phải vì chị anh hay ai khác. Nước trong giới hào môn Bắc Kinh quá sâu, anh sợ em sẽ sa chân.”
Hứa Tri Nguyện buông tay Lương Văn Âm, bước thẳng đến trước mặt anh ta, từng chữ rõ ràng, kiên định:
“Em tin Thịnh Đình An.”
“Cảm ơn lời nhắc nhở, tạm biệt.”
Sau lưng, Thẩm Khanh Chi lặng lẽ đứng bất động, trong lòng dâng lên cảm xúc khó gọi tên. Bàn tay buông trước người siết chặt thành quyền, gân xanh nổi bật rõ rệt trên làn da trắng lạnh.
Lương Văn Âm không hiểu nổi: Người này thật kỳ quặc, sao tự dưng lại khuyên chia tay?
Hứa Tri Nguyện đưa cô đến tận cổng khoa Biểu Diễn, rồi một mình đi về phía lớp bên khoa Trung văn.
Không ngờ, Thẩm Khanh Chi vẫn chưa bỏ đi, cứ lặng lẽ đi theo phía sau, khiến cô thấy vô cùng khó chịu.
“Hocj trưởng Thẩm, anh còn chuyện gì sao?”
Anh ta chậm rãi tiến lên:
“Đi ăn tối với anh đi, nói chuyện một chút?”
Gió khẽ thổi, vài sợi tóc bay tán loạn, để lộ chiếc cổ trắng muốt của Hứa Tri Nguyện. Ngay bên phải là một nốt ruồi nhỏ, quanh đó còn vương dấu hôn nhạt, hơi bầm tím—rõ ràng mới để lại mấy ngày gần đây.
Hóa ra, giữa cô và Thịnh Đình An đã đến mức này rồi? Người ta đồn rằng hoa khôi Thanh Bắc trong sáng, lạnh lùng… cuối cùng cũng chỉ là một chiếc lá úa tầm thường.
“Chúng ta không có gì để nói. Tôi còn phải vào lớp.”
Anh ta sải bước chặn trước mặt cô.
Từ cổng trường, qua khoa Biểu Diễn, cho đến con đường dẫn vào khoa Trung văn, cảnh hai người giằng co bị không ít sinh viên để mắt.
Có người còn thấy thú vị, tự tiện chụp lại hình ảnh này rồi đăng thẳng lên mạng trường Thanh Bắc.
Trong trường, Hứa Tri Nguyện nổi tiếng là hoa khôi hai năm liền, Thẩm Khanh Chi lại là công tử nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh—sức hút của tin tức này tất nhiên chẳng nhỏ.
Nhưng thực tế, Hứa Tri Nguyện cực kỳ bực bội, chỉ muốn thoát đi. Khổ nỗi hôm nay Thẩm Khanh Chi cứ như cao dán, dính chặt không buông.
…
Lúc ấy, Thịnh Đình An đang diễn thuyết ở Giang Thành.
Trịch Thư Dân luôn chú ý đến tin tức về Hứa Tri Nguyện trên mạng trường, vừa định thở phào rằng chắc chẳng ai rảnh rỗi chụp ảnh đưa lên… thì ngay lập tức thấy bài đăng:
【Hoa khôi Thanh Bắc Hứa Tri Nguyện và công tử giới hào môn Bắc Kinh tình tứ khoe ân ái?】
Tay anh run lên khi cầm chiếc iPad.
Trong ảnh chính là Thẩm Khanh Chi.
…
Hơn nửa tiếng sau, Thịnh Đình An kết thúc bài diễn thuyết, nhận lấy iPad từ tay Trịch Thư Dân. Tiêu đề in chữ to, đậm, phía sau còn kèm hai dấu chấm than đỏ rực, vô cùng chói mắt.
Anh nhíu mày, lập tức ném iPad trả lại cho Trịch Thư Dân, giọng nhạt nhẽo:
“Liên hệ phòng đào tạo, gỡ bài, khóa tài khoản.”
“Vâng, Nhị gia.”
Anh sải bước đến bên cửa sổ sát đất khu nghỉ ngơi, một tay đút túi, tay kia áp điện thoại bên tai.
…
Hứa Tri Nguyện thấy màn hình hiển thị tên anh, tim vui mừng khôn xiết:
“Đình An!”
“Tri Tri, em đang ở với ai?”
Cô mím môi, im lặng giây lát rồi đáp:
“Em đi một mình, nhưng Thẩm Khanh Chi xuất hiện. Anh yên tâm, giữa bọn em không có gì. Anh ta cứ mời em ăn cơm, nhưng em từ chối rồi.”
Lông mày anh giãn ra đôi chút, giọng cưng chiều:
“Ngoan. Em cứ vào lớp, tối anh sẽ cho tài xế đến đón.”
“Nhưng… Âm Âm muốn em đi cùng cô ấy gặp đạo diễn, tối nay bọn em sẽ cùng về Cửu Hòa Uyển.”
Cô vừa bước đi, vừa thấp thỏm lo anh sẽ không đồng ý.
Giây kế tiếp—
Thịnh Đình An ở đầu dây bên kia dặn dò:
“Không được uống rượu. Để an toàn, anh sẽ cho vài vệ sĩ mặc thường phục đi theo các em.”
Giọng nói trầm ấm ấy len qua tai nghe như luồng điện, khiến tai Hứa Tri Nguyện ngứa ngáy. Cô thoáng nghĩ—anh sẽ khi nào quay về Bắc Kinh? Còn chuyện kia… có lẽ cô nên lên mạng tìm hiểu thêm một chút?
“Em biết rồi, sắp vào lớp đây, bye bye.”
“Tri Tri, chiều ngày kia anh về Bắc Kinh.”
Hứa Tri Nguyện chợt đỏ mặt, giọng nhẹ nhàng:
“Ồ… vậy anh đi đường nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Bên kia, Thịnh Đình An bật cười khẽ, giọng trầm thấp:
“Đừng căng thẳng thế.”
“Em không có… cúp máy đây.”
Cô vội vàng kết thúc cuộc gọi, quay đầu lại thì phát hiện Thẩm Khanh Chi chẳng biết từ khi nào đã rời đi.
…
Đường Vọng Giang – Kinh Nhất Hiệu.
Nghe nói ai đến đây uống rượu, ra về đều thành “đại gia”.
Hứa Tri Nguyện cùng Lương Văn Âm vừa xuống xe đã bị sự nguy nga nơi cổng làm cho kinh ngạc. Hai bên cửa là tượng Thần Tài khổng lồ, dáng như bất đảo ông, nụ cười hiền hòa chào đón khách.
“Nguyện Nguyện, đi nào, chị em mình vào thử cho biết. Không uống rượu, chỉ trò chuyện thôi.”
Cô bật cười, theo bạn đi lên 66 bậc thang mới tới cửa hội sở.
Đạo diễn lần này là một đạo diễn vàng nổi tiếng quốc tế. Nghe nói ông ta nói tiếng Anh không mấy lưu loát, lại chuộng tiếng Pháp, vì thế Lương Văn Âm nhất quyết kéo Hứa Tri Nguyện theo. Với người khác, cô ấy chẳng đủ yên tâm.
Bộ phim này do công ty quản lý trực tiếp liên hệ, là cơ hội quan trọng để Lương Văn Âm tiến ra thị trường quốc tế. Không được phép xảy ra sai sót.
Chị Gia Huệ đã đặt sẵn phòng riêng “Thiên Tự” ở tầng 10, độ kín đáo cực cao.
Nhưng khi đẩy cửa bước vào, Lương Văn Âm lập tức khựng lại.
Phòng đúng là họ đặt, người ngồi trên ghế chủ vị cũng giống hệt ảnh đạo diễn trong hồ sơ. Nhưng trong phòng lại có đến hơn chục cô gái ăn mặc hở hang, tình thế quá mức bất thường.
Cô khẽ gõ cửa, hỏi dò:
“Xin hỏi, ông là đạo diễn Brice phải không?”
“Đúng, còn cô là?”
Ánh mắt Lương Văn Âm liếc người đàn ông tóc vàng mắt xanh, lại liên tục so sánh với tấm ảnh trong điện thoại do chị Gia Huệ gửi. Tim bỗng hẫng một nhịp.
Giọng cô run run:
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Cô nhanh chóng khép cửa lại, kéo tay Hứa Tri Nguyện bỏ đi. Khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, đầy hoảng loạn:
“Nguyện Nguyện, hắn ta là kẻ xấu.”
Hứa Tri Nguyện chưa kịp tiêu hóa:
“Ý cậu là sao? Sao cậu không gọi điện xác nhận lại?”
Nhưng Lương Văn Âm đã sải bước, từ đi nhanh chuyển thành chạy. Rõ ràng cô đã kinh sợ:
“Trong đội có nội gián. Đạo diễn Brice là do chị Gia Huệ trực tiếp liên hệ, phòng riêng cũng đúng số. Nhưng mình nhìn kỹ—Brice thật có nốt ruồi trên sống mũi, còn kẻ trong phòng thì không!”
Hứa Tri Nguyện vừa chạy vừa im lặng tiêu hóa thông tin.
“Cậu chẳng phải nói đã đuổi trợ lý trước kia rồi sao? Vậy lần này là ai?”
Lương Văn Âm lặng đi giây lát, rồi nghiến răng:
“Vậy thì… ta lấy kế trị kế. Vẫn giả bộ đi uống rượu.”
Hứa Tri Nguyện suy nghĩ, rồi nói:
“Đình An có sắp xếp vệ sĩ đi theo mình. Hay là… nhờ họ hỗ trợ, đưa một ‘Lương Văn Âm giả’ đến cho bọn chúng?”
Lần này, Lương Văn Âm không phản đối. Trong mắt ánh lên tia sắc lạnh—
Cô cũng muốn biết rốt cuộc, lại là ai bị mua chuộc.