Kinh Kiều Thịnh Sủng - Ngã Bất Hát Bạch Chúc

Chương 132

Hứa Tri Nguyện đặt chân đến M quốc thì đã là 12 giờ trưa ngày hôm sau.

Đại biểu của đoàn tiếp đón tại sân bay, đưa cô về khách sạn nơi đoàn sẽ lưu trú.

Trùng hợp thay, Lương Văn Âm cũng ở tại cùng khách sạn này.

Lần này, Hứa Tri Nguyện phải đại diện cho Đại học Thanh Bắc, đồng thời đại diện cho văn hóa phi vật thể của Hoa quốc, phát biểu tại Cung Văn hóa Champs-Élysées của M quốc, và cùng đại biểu nước bạn thực hiện nghi thức gõ chuông – biểu trưng cho sự kết nối giao lưu văn hóa.

Cơ hội quý giá ấy, chính là Tằng Yến sắp xếp cho cô.

Anh làm vậy, chỉ mong Hứa Tri Nguyện có thể gặp lại Lương Văn Âm, thay anh nói một câu: “Xin hãy cho anh một cơ hội để giải thích.”

Đêm đó, 10 giờ tối, Lương Văn Âm trở về khách sạn.

Cô mệt mỏi sau một ngày làm việc, không chần chừ mà đi thẳng đến phòng Hứa Tri Nguyện.

Cửa mở ra.

Gương mặt chan chứa tủi hờn, cô dang rộng hai tay ôm chầm lấy Hứa Tri Nguyện. Không một lời thốt ra, chỉ có dòng nước mắt nóng hổi tuôn trào, rơi xuống ướt đẫm chiếc áo ngủ của Hứa Tri Nguyện.

Hứa Tri Nguyện nhẹ nhàng vỗ vai cô, dịu giọng an ủi:

“Âm Âm, đừng khóc nữa.”

Bao nhiêu ấm ức tích tụ suốt thời gian qua, phút chốc vỡ òa. Giọng cô run run:

“Tằng Yến đính hôn rồi… Giữa chúng mình không còn hy vọng nữa. Nhưng mình yêu anh ấy đến vậy…”

Ngay sau đó, như để tự an ủi, cô cười khổ:

“Chúng mình lặng lẽ ở bên nhau, rồi cũng lặng lẽ kết thúc… Thật ra, như thế cũng chẳng có gì không tốt.”

Hứa Tri Nguyện ôn tồn khuyên nhủ:

“Âm Âm, hãy hướng về phía trước. Ngoài Tằng Yến, vẫn còn những người khác xứng đáng để cậu yêu thương.”

Lương Văn Âm buông tay, đưa lên gạt đi giọt lệ còn vương trên gương mặt trắng trẻo, ngẩng đầu nhìn trần nhà:

“Đúng vậy… chỉ là một người đàn ông thôi, có gì to tát đâu.”

Nhưng nụ cười tủi hờn ấy, lại khiến Hứa Tri Nguyện xót xa. Người từng tỏa sáng rạng ngời như mặt trời, nay trở nên tiều tụy đến thế.

“Thôi nào, vào đi. Tối nay ngủ cùng mình. Còn nữa, Hứa Tri Ngật gửi cho cậu một túi đầy ắp đồ ăn vặt. À, với cả… lần trước, nó còn đập xe của Tằng Yến đấy.”

Lương Văn Âm kinh ngạc, vừa lau nước mắt vừa bật cười:

“Đúng là phải có một đứa em trai, đến lúc quan trọng là xông lên đầu tiên.”

Rồi nghĩ đến chiếc Maybach của Tằng Yến, cô hít một hơi:

“Chắc phải bồi thường không ít?”

Hứa Tri Nguyện gật đầu:

“Đình An đã thay nó đưa một nghìn vạn, nhưng mình đã trả lại rồi. Bắt Hứa Tri Ngật viết giấy nợ, tuổi trẻ phạm sai lầm, sớm muộn cũng phải trả.”

Lương Văn Âm khẽ gật, sau đó từ trong túi lấy ra một loạt đồ ăn vặt – đều là món cô thích.

“Thật lạ, cái thằng nhóc đó sao lại biết mình thích những thứ này chứ?”

Hứa Tri Nguyện không vạch trần tâm ý nhỏ nhoi của em trai, càng không muốn Lương Văn Âm thấy áy náy. Cô chỉ vui vẻ pha trò:

“Cậu bây giờ là người nổi tiếng, muốn biết cậu thích gì, chỉ cần lên mạng tra là rõ ngay.”

Thế nhưng khi thấy trong túi có một hộp kẹo mơ muối, Lương Văn Âm thoáng sững sờ. Trên mạng ghi rằng cô thích vị chanh, nhưng Hứa Tri Ngật lại biết cô thích vị mơ muối.

Liên tưởng đến chuyện cậu vì mình mà đập xe của Tằng Yến, một cảm xúc khó tả chợt dâng lên.

Cô bật cười, vòng tay ôm lấy vai Hứa Tri Nguyện:

“Lâu lắm rồi chúng mình mới gặp, lần này cậu còn ở lại bên mình lâu như thế… Thịnh tổng nhà cậu không có ý kiến gì à?”

“Anh ấy còn bận hơn mình, cũng đi công tác rồi.”

Lương Văn Âm khẽ thở dài, rồi kể lại chuyện lần trước ở tiệm lễ phục gặp Tằng Thanh. Thực ra, cô cố ý đến đó, chỉ để nghe xem Tằng Yến có thật sự đính hôn hay không.

Khi nghe thấy ba chữ “tiểu thư Lục”, trái tim cô như bị khoét đi một lỗ. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô cũng hiểu ra – đó chính là cách chia ly thầm lặng giữa hai người.

Tằng Yến để Tằng Thanh đến M quốc, cố tình để lộ hành trình, chỉ để nhắn nhủ với cô: có những điều, đã không thể quay lại.

Một số việc, từ nay đã trở thành chuyện đã rồi.

Đêm hôm ấy, hai người trò chuyện đến tận khuya.

Lương Văn Âm lúc thì nhẹ lòng, lúc lại thở dài. Trong câu chuyện mang tên “mối tình đầu”, cô từng khoác giáp ra trận, cuối cùng lại mất cả giáp lẫn thương.

Sáng hôm sau.

Cô rời khách sạn từ sớm để đến phim trường. Còn Hứa Tri Nguyện tiếp tục theo đoàn đi tìm hiểu di sản văn hóa của M quốc. Một ngày bận rộn trôi qua, tin nhắn và cuộc gọi video của Thịnh Đình An tới liên tiếp, cô chỉ kịp vội vàng đáp lại vài câu.

Ba ngày sau.

Hứa Tri Nguyện đến Cung Văn hóa Champs-Élysées, với tư cách đại sứ văn hóa Hoa quốc, tham gia buổi giao lưu về di sản văn hóa phi vật thể.

Cô mặc bộ vest đen phối chân váy, tóc buộc thấp gọn gàng, gọng kính vàng ôm lấy gương mặt thanh tú. Vẻ đẹp Á Đông của cô vừa nhã nhặn, vừa trí tuệ, nổi bật giữa hội trường trang trọng.

Đây là lần đầu tiên cô phát biểu trong một sự kiện quốc tế lớn đến vậy. Dù chuẩn bị rất kỹ lưỡng, lòng vẫn thoáng chút hồi hộp.

Bài phát biểu được trình bày bằng ba thứ tiếng: Trung, Anh, Pháp. Dưới ánh đèn chớp liên tục của ống kính truyền thông, cô chậm rãi, rõ ràng, nói về vai trò của di sản văn hóa trong dòng chảy lịch sử và đời sống hiện đại.

“Sự kế thừa di sản, là trách nhiệm của thế hệ trẻ chúng ta.”

Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng. Hứa Tri Nguyện cúi người cảm ơn, cho đến khi ánh mắt bắt gặp một gương mặt quen thuộc dưới khán đài. Trong dòng người đông đúc, cô nhìn anh, khẽ mỉm cười.

Ngay sau đó, cô cùng đại sứ M quốc gióng hồi chuông hữu nghị – chứng kiến khoảnh khắc mang tính lịch sử, tượng trưng cho sự hợp tác giao lưu văn hóa giữa hai nước, hôm nay và cả mai sau.

Sau sự kiện, hàng loạt phóng viên vây lấy Hứa Tri Nguyện phỏng vấn.

Mãi đến khi mọi việc kết thúc, cô vẫn chưa thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.

Mở điện thoại, cô vội nhắn một tin:

【Anh ở đâu vậy?】

Chỉ một lát sau, màn hình hiện dòng chữ:

【Quay lại đi.】

Cô xoay người.

Thịnh Đình An đang đứng đó, lặng lẽ, trong bộ vest chỉnh tề, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt tràn ngập tình yêu không giấu được.

Không kìm nén nổi, Hứa Tri Nguyện chạy vội về phía anh.

Đứng cách nhau chỉ một bước, môi cô khẽ nhếch:

“Anh đến khi nào thế? Không phải nói đi công tác ở Cam Nam sao? Có phải nhớ em nên mới sang đây? Hay là có việc?”

Anh chậm rãi, giọng trầm thấp:

“Câu hỏi nhiều như thế, em muốn anh trả lời câu nào trước?”

“Câu quan trọng nhất.”

Khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của anh đáp lại, kiên định và dịu dàng:

“Anh rất nhớ em, vô cùng nhớ em.”

Ánh mắt Hứa Tri Nguyện sáng rỡ, đôi mi cong lên, gương mặt rạng ngời. Xung quanh vẫn là đám đông ồn ào, nhưng trong khoảnh khắc đó, thế giới dường như chỉ còn lại hai người.

Cô bật cười:

“Thịnh Đình An, em muốn hôn anh.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng khàn đi:

“Về khách sạn, từ từ hôn.”

“Được.”

Buổi giao lưu ấy – từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc – đã chứng kiến bước trưởng thành quan trọng của Hứa Tri Nguyện.

Điều cô không hay biết là, trong bản tin giờ vàng ở Hoa quốc, hình ảnh cô phát biểu được phát sóng liên tục 30 giây, kèm theo phần bình luận chi tiết của MC truyền hình.

“Di sản phi vật thể Hoa quốc – chính thức bước ra thế giới.”

Và cũng chính bản tin này, ở tận Cam Nam, Thịnh Tông Trạch vô tình xem được.

Không chỉ thấy Hứa Tri Nguyện trong khung hình, anh còn bắt gặp một thoáng bóng dáng của Thịnh Đình An – chen lẫn giữa đám đông.

Bình Luận (0)
Comment