Nếu nói những lần chạm mặt trước đây, cô còn cố gắng kìm nén tình cảm trong lòng.
Thì giờ phút này, tất cả cảm xúc bị phong ấn bấy lâu như vỡ òa, dâng trào. Lương Văn Âm trong tuyệt vọng, lần cuối cùng nghiêm túc đối diện anh.
Anh có bờ vai rộng, dáng vẻ cao lớn cường tráng đặc trưng đàn ông phương Bắc. Những khi còn ở bên nhau, Lương Văn Âm luôn thích vùi đầu vào vai anh, cắn nhẹ lên cổ, không ngừng phả hơi ấm áp bên tai anh.
Khiêu khích, trêu chọc, mê hoặc.
Nhưng Tằng Yến chưa từng chịu tiến thêm một bước. Cho dù là lúc tình cảm cuồng nhiệt nhất, anh vẫn giữ lý trí và sự tự chế.
Ngược lại, Lương Văn Âm đủ loại hành động nhỏ, song hết lần này đến lần khác đều bị anh ngăn lại.
Trong lòng cô không ít lần thầm mắng anh.
Thế nhưng, điều đó nào phải không phải một kiểu yêu thương, bảo vệ khác của anh?
Bởi vì không chắc chắn tương lai, nên anh muốn giữ cho cô sự trong sạch vẹn nguyên.
Khoảng cách giữa hai người chỉ vẻn vẹn chưa đến hai mét, nhưng giống như ngăn cách bởi một dải ngân hà.
Ngực cô như bị nhét đầy bông, hơi thở bắt đầu khó khăn, nước bọt nuốt xuống cũng đắng chát như nuốt cả chậu mật rắn, khổ sở vô cùng.
Ánh mắt cố chấp nhìn vào tấm lưng rộng của anh, chan chứa không cam lòng lẫn tuyệt vọng. Đôi bàn tay siết chặt thành nắm trong bóng tối. Mãi đến khi ánh đèn trong hội trường sáng lên, Lương Văn Âm mới thu hồi cái nhìn tr*n tr** ấy.
Hướng mắt lên sân khấu.
Không biết từ bao giờ, Lục Đại đã ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tằng Yến. Cô ta tự nhiên khoác tay anh, quay đầu mỉm cười:
“Lương tiểu thư.”
Một lời chào nhẹ bẫng.
Lương Văn Âm rõ ràng thấy bờ vai Tằng Yến khẽ trùng xuống. Cô cắn chặt răng hàm, mỉm cười điềm nhiên:
“Lục tiểu thư, lại gặp rồi.”
“Có lẽ Lương tiểu thư chưa biết, liên hoan phim sinh viên này là do công ty chúng tôi tài trợ.”
Lời nói trong ngoài đều ngầm nhấn mạnh quan hệ giữa cô ta với Tằng Yến, nhấn mạnh cô ta chính là “Tằng phu nhân”.
“Thật vinh hạnh.”
Lục Đại biết dừng đúng lúc, quay đầu đi, không kiêng dè gì mà nghiêng người tựa vào vai Tằng Yến. Lương Văn Âm thu lại tầm mắt, nhưng khóe mắt vẫn không rời khỏi hai người kia.
Lúc này, quản lý Gia Huệ từ hàng ghế sau bước lên, khẽ cúi người ghé vào tai cô, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Âm Âm, hiện trường có nhiều máy quay, cẩn thận bị chụp lại. Nhìn thẳng phía trước, đừng để truyền thông thêu dệt lung tung.”
“Giữ nụ cười của em. Trên đời này, không có nỗi đau nào là không vượt qua được.”
Lương Văn Âm đáp khẽ:
“Em hiểu rồi.”
Liên hoan phim bắt đầu đúng tám giờ tối, mở màn là tiết mục ca múa, sau đó là lời dẫn của MC.
Ống kính lia đến gương mặt những gương mới năm nay. Khi hình ảnh Lương Văn Âm xuất hiện trên màn hình lớn, Lục Đại khẽ nghiêng đầu nhìn sang Tằng Yến, hàng mi dài rủ xuống, chẳng ai đoán được trong mắt cô ta nghĩ gì.
Trong lòng, cô ta âm thầm thề, nhất định phải khiến hai người này cắt đứt hoàn toàn. Bằng không, vị trí Tằng phu nhân, cô ta không thể yên tâm mà ngồi vững.
Chương trình tiến vào hạng mục Phim xuất sắc nhất của năm, không ngoài dự đoán, chính là “Di sản văn hóa phi vật thể”. Bộ phim nhận được hậu thuẫn tài chính hùng hậu, phá kỷ lục phòng vé, trở thành hắc mã mùa hè, đưa Lương Văn Âm – tiểu hoa xinh đẹp của mùa hè năm ấy – vụt sáng.
Đóa hồng đến từ Tô Châu.
Khi đạo diễn bộ phim lên sân khấu phát biểu, ông đặc biệt nhắc đến tên Lương Văn Âm. Ống kính chiếu thẳng đến cô, hình ảnh phóng đại trên màn hình lớn.
Ông nói:
“Tôi vô cùng cảm ơn nữ chính của bộ phim này – Lương Văn Âm. Tôi thực sự may mắn, vui mừng, vì đó chính là cô ấy. Bất kể là nắng gắt, băng giá, hay những cảnh quay đầy hiểm trở, cô ấy đều vượt qua giới hạn bản thân, đem đến cho chúng tôi những thước phim càng lúc càng xuất sắc. Tôi thật sự may mắn khi được quen biết cô ấy. Ở đây, thay mặt toàn bộ đoàn phim, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến cô – Lương tiểu thư, người đã làm chao đảo cả mạng xã hội mùa hè vừa rồi.”
Cả khán phòng lập tức đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô. Trong một buổi lễ quy mô lớn như thế, được một đạo diễn danh tiếng trong nước khen ngợi không ngớt, thanh danh của cô trong chốc lát liền thăng hạng.
Lương Văn Âm khẽ cong môi, nở một nụ cười mỏng.
Tiếp theo là phần trao giải Nữ nghệ sĩ mới xuất sắc nhất, và không ngoài dự đoán, giải thưởng thuộc về cô.
Cô đứng dậy, hướng về hàng ghế sau khẽ cúi chào, rồi khẽ nâng váy, từng bước đi lên sân khấu. Dáng đi lưu loát mà kiên định, toát ra sự tự tin cùng khí chất quyến rũ. Bóng dáng xanh biếc ấy, phút chốc trở thành tâm điểm của cả hội trường.
Lục Đại ngồi dưới nhìn chăm chăm, ánh mắt dính chặt lấy cô từng bước một trên thảm đỏ sân khấu.
Khi Lương Văn Âm đứng ở chính giữa, toàn bộ máy quay đồng loạt tập trung về phía cô. Cô khẽ điều chỉnh micro.
Ngay khi MC cất giọng giới thiệu khách mời trao giải, cả hội trường bỗng im phăng phắc. Tim Lương Văn Âm hẫng mất một nhịp.
Chỉ thấy Tằng Yến, dáng người cao lớn, sải bước dài mà không mất đi sự vững chãi, khí chất lạnh lùng bao trùm, tựa như đang đi đến một buổi hẹn hò trọng đại.
Không biết từ khi nào, anh đã đứng ngay bên cạnh cô. Hai người vẫn giữ khoảng cách an toàn, nhưng hương nước hoa quen thuộc vẫn thoáng lẫn vào nhau. Anh nhận chiếc khay từ tay lễ nghi, rồi đích thân trao chiếc cúp vàng cho cô.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.
Một giây ấy.
Gần gũi đến thế, lại đến muộn như vậy.
Chỉ một tích tắc ngắn ngủi thôi mà cũng trở thành xa xỉ. Khóe mắt Lương Văn Âm ngấn lệ. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ cô xúc động vì nhận giải, nhưng chỉ có hai người họ biết — đây là giây phút cuối cùng, một đôi tình nhân đang lặng lẽ nói lời chia tay.
Cô nâng hai tay nhận lấy chiếc cúp. Trong lòng bàn tay lạnh trắng của anh, ánh vàng ấy trở nên lạc lõng vô cùng.
Cô khẽ bước lên một bước, vòng tay ôm anh như một cái ôm hờ. Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng lại là lần cuối cùng. Nén chặt nghẹn ngào, cô kiễng chân, ghé sát bên tai anh thì thầm:
“Tằng Yến, em yêu anh, thật sự rất yêu. Nhưng tình yêu này, chỉ dừng lại ở giây phút này thôi. Giây sau, em không thể yêu anh nữa. Vì hoà bình, vì hạnh phúc của anh, em chọn rút lui.”
“Nhưng xin lỗi… em không thể chúc phúc cho hai người, em thật sự không làm được.”
“Tạm biệt, Tằng Yến. Mong anh mọi điều an ổn.”
Không có tiếng gào xé ruột gan, nhưng trong lòng cả hai, những lời này như tiếng sấm dội vang.
Người đàn ông ấy, toàn thân từ tứ chi đến lục phủ ngũ tạng đều lạnh buốt. Anh ra sức kìm nén bản năng muốn giúp cô lau nước mắt, kìm nén khát vọng ôm chặt eo cô, kìm nén cả h*m m**n khẽ hôn lên môi cô. Tất cả những khao khát thuộc về một đôi tình nhân, anh đều ép buộc bản thân chôn chặt.
Trong đáy mắt, một mảnh chết lặng như hàn đàm. Trong lồng ngực, tựa như rơi xuống một tảng đá khổng lồ. Anh gắng sức nâng tay, chỉ khẽ vỗ lên lưng cô một nhịp.
Giọng khàn khàn mang theo đau đớn:
“Âm Âm… hãy đi thật vững con đường anh vì em mà trải sẵn. Hãy giữ gìn đôi cánh của mình.”
Anh không thốt ra chữ “yêu”. Bởi từ nay, anh không còn xứng với bất kỳ tình cảm nào từ Lương Văn Âm nữa.
Chữ “yêu”, trong tim anh, e rằng sẽ vĩnh viễn không thể mở miệng.
Cả hai dùng cách này để khép lại một đoạn tình cảm dang dở, đặt dấu lửng cho mối tình vô vọng.
Vài giây sau, họ đồng loạt buông tay.
Anh lại trở về với vẻ lạnh lùng vốn có, lặng lẽ đứng ở một bên, không rời khỏi sân khấu, chỉ muốn ở khoảng cách gần nhất, lần cuối cùng nhìn ngắm thành công của cô.