Kinh Kiều Thịnh Sủng - Ngã Bất Hát Bạch Chúc

Chương 139

Lương Văn Âm thoáng sững lại.

Câu nói ấy, nghe qua có chút kỳ quái.

Cô thản nhiên đáp:

“Đúng là lúc đó cháu nghĩ quẩn thật, nhưng bây giờ thì nghĩ thông rồi. Đàn ông ấy mà, không được thì đổi một người ngoan hơn.”

Cụ Tằng phải căng tai mới miễn cưỡng nghe rõ hết câu.

Ông gật đầu:

“Người trẻ các cháu phải thoáng chút. Tình yêu, trong cả đời người, có lẽ chẳng đáng kể là bao.”

Lương Văn Âm lại không đồng ý với quan điểm ấy.

Cô nghiêng đầu nhìn cụ, càng nhìn càng thấy nét mặt cụ có vài phần giống Tằng Yến.

Chắc là do mình còn sốt cao, mới nghĩ ra điều kỳ lạ như vậy.

Cô không còn sức tranh luận, chỉ khẽ ra hiệu cho San San.

San San lập tức bước lên, đẩy xe lăn đưa cô quay về.

Sau lưng, vang lên giọng nói dõng dạc:

“Cô bé, hãy dồn sức vào sự nghiệp. Rồi sẽ có một ngày cháu hiểu, đàn ông không phải hy vọng duy nhất trong cuộc đời.”

Lương Văn Âm rũ hàng mi xuống, không rõ trong đầu nghĩ điều gì, rồi chậm rãi rời khỏi bờ hồ nhân tạo.

Cụ Tằng vẫn ngồi đó, im lặng.

Người quản gia bên cạnh lại thấy lạ, bèn thấp giọng hỏi:

“Lão gia, hôm nay ngài có vẻ khác thường. Ngài ra đây chỉ để nói với cô gái ấy vài câu thôi sao?”

Khóe môi cụ khẽ nhếch, khẽ hừ một tiếng:

“A Yến vì không muốn cùng Lục Đại chung phòng, nên mới nhờ bác sĩ viết cho nó một giấy chứng nhận giả, nói rằng bản thân bất lực. Tất cả chỉ để giữ cho Lương Văn Âm được vẹn nguyên. Ta muốn xem, thứ tình yêu cuồng nhiệt ấy, nó có thể duy trì được bao lâu.”

“Người ta thường nói, trong tim mỗi người đàn ông đều có một bóng trăng sáng. Bóng trăng này, sức sát thương lại quá mạnh. Hiện giờ, cô ấy đang nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí vươn ra cả Hollywood. Dự đoán sang năm, chắc chắn cô ấy sẽ bước lên hàng ảnh hậu.”

Cụ Tằng thừa biết trong đó có nhiều bàn tay âm thầm thúc đẩy. Nếu không có sự chống lưng của Tằng Yến, chỉ với thân phận con gái một nhà buôn vải ở Tô Châu, e là chẳng thể làm mưa làm gió trong giới giải trí như thế.

Ông thở dài một hơi, chỉ có thể tiếp tục quan sát.

Tạm thời, cụ Tằng vẫn rất ưng ý với Lục Đại.

Tập đoàn Quốc Long.

Hiện giờ, Hứa Tri Nguyện đang tham gia một dự án đầu tư với tư cách sinh viên mới tốt nghiệp.

Sở dĩ cô có được đặc quyền này, là vì Thịnh Đình An muốn để cô nhanh chóng làm quen với một phần nghiệp vụ trong công ty.

Những khóa học EMBA trước đó, giờ chính là lúc kiểm nghiệm kết quả.

Điều quan trọng hơn nữa, chuyện của Tằng Yến và Lục Đại khiến trong lòng anh có chút bồn chồn. Sau Tết, anh sẽ bước sang tuổi 31, khó tránh khỏi việc bị Thịnh lão phu nhân và Thịnh lão gia thúc giục chuyện hôn nhân.

Trong khoảng thời gian này, anh phải làm mờ đi những nhãn mác vốn có trên người Hứa Tri Nguyện: “Trạng nguyên Tô Châu”, “hoa khôi trường”. Thay vào đó, là những nhãn mới: “nhà đầu tư”, “người đỗ công chức”.

Hôm nay.

Trưởng phòng dự án trong một cuộc họp kéo dài 4 tiếng đã báo cáo hàng chục dự án lớn nhỏ.

Kết thúc, ông ta khô cổ khát khô cả miệng.

Điều quan trọng hơn cả là, Thịnh Đình An ngồi bên cạnh suốt buổi một lời cũng không nói. Đừng nói đến lãnh đạo khác, cả phòng đều căng thẳng.

Làm việc bao năm nay, Thịnh Đình An hiếm khi trực tiếp nghe báo cáo dự án. Thường thì, khi dự án đã xác định, các bộ phận mới đến báo cáo chi tiết.

Thái độ hôm nay của anh khiến mọi người đều thấp thỏm.

Trưởng phòng đứng bên màn hình lớn, liếc sang Thịnh Đình An. Anh cầm một xấp tài liệu dày đặt trên gối, những ngón tay thon dài trắng lạnh khẽ gõ nhịp trên đó.

Không khí im lìm, khiến da đầu mọi người căng cứng.

“Những dự án này, mỗi người hãy nói suy nghĩ của mình. Mỗi người ba phút.” – cuối cùng Thịnh Đình An cất giọng.

Chiếc bàn họp dài tám mét, hai bên đồng loạt im bặt. Ai cũng sợ mình là con chim sớm bị bắn hạ.

Bên phải, ngồi ở vị trí đầu tiên là một nhân viên kỳ cựu. Vừa ngẩng đầu, liền thấy đối diện chính là tân binh Hứa Tri Nguyện. Trong mắt ông ta, lập tức lóe lên tia mừng rỡ như bắt được cứu tinh.

— Để người mới lĩnh đạn, thử cảm giác “bị xã hội vả mặt” xem sao.

Ông ta khẽ hắng giọng:

“Xin mời Hứa tiểu thư phát biểu trước.”

Được điểm danh, Hứa Tri Nguyện ngẩng mắt, mỉm cười điềm tĩnh. Cô lật tập sổ tay trước mặt, những hàng chữ nhỏ nhắn kín đặc khiến cả phòng thoáng chốc sinh ra cảm giác xấu hổ.

Là một nhân viên kỳ cựu của Tập đoàn Quốc Long, thuở mới vào công ty ông ta cũng từng ra sức chứng tỏ bản thân. Nhưng càng về sau, thói quen của kẻ “già đời” lại ngày một lộ rõ.

Giờ nhìn thấy Hứa Tri Nguyện, ông ta dường như thấy lại chính mình của năm xưa.

Cô đặt hai tay cạnh cuốn sổ, từ tốn trình bày những điểm mấu chốt của dự án lần này, còn tỉ mỉ phân loại thành ba cấp độ ưu tiên: hàng đầu, thứ yếu và cuối cùng.

Có “người mở màn” như vậy, mấy nhân viên phía sau đều âm thầm toát mồ hôi.

Ai nấy trong ba phút của mình đều cố gắng đưa ra quan điểm về tính khả thi và phát triển bền vững của dự án.

Một vòng kết thúc.

Cả phòng đồng loạt đưa ánh mắt lén liếc về phía Thịnh Đình An, chờ đợi phán quyết.

Anh thoáng liếc Hứa Tri Nguyện. Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong không trung đúng một giây, rồi nhanh chóng rời đi.

“Ngắn tập, trí tuệ nhân tạo, văn hóa giáo dục, di sản lịch sử văn hóa… trang ba mục hai, trang năm mục mười, trang tám mục ba, trang mười mục một. Những dự án này tập trung theo dõi. Lần này chia nhóm, Hứa Tri Nguyện phụ trách mảng văn hóa giáo dục. Ai nguyện ý đi cùng cô ấy?” – giọng anh bình thản, ánh mắt lướt qua cả phòng.

Mọi người lập tức đưa mắt ra hiệu cho nhau, ai nấy đều tránh né. Không ai muốn đi với một “tân binh”, chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân.

Tuyệt đối không!

Thịnh Đình An cũng không vội. Anh gấp tập tài liệu lại, chậm rãi nói:

“Đã vậy, Thư Dân, anh cùng Hứa Tri Nguyện một nhóm. Tiền thưởng và tỉ lệ hoa hồng, hai người tự thương lượng.”

Lời vừa dứt.

Trong lòng Trịch Thư Dân mừng rỡ. Từ khi Thịnh Đình An và Hứa Tri Nguyện ở bên nhau, việc đưa đón cô, anh cũng ít phải làm. Giờ được ghép nhóm cùng, tháng sau chắc chắn sẽ được nhận thêm tiền thưởng và phần trăm hoa hồng gấp đôi, nghĩ thôi đã thấy phấn khởi.

Hứa Tri Nguyện khẽ mỉm cười với anh:

“Trợ lý Trịch, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn.”

“Không phiền gì cả.” – anh lập tức đáp, gần như không cần suy nghĩ.

Chỉ trong thoáng chốc, những người trong phòng đều âm thầm hối hận vì vừa rồi đã không xung phong. Đây đâu phải thực tập sinh bình thường, rõ ràng là có hậu thuẫn mạnh mẽ.

Kết thúc cuộc họp.

Hứa Tri Nguyện lập tức bắt tay vào phần việc được phân công. Vị trí công tác của cô được sắp xếp ở một góc riêng trong phòng dự án.

Đây là yêu cầu chính cô đưa ra.

Trước kia khi còn làm trợ lý cho Thịnh Đình An, hầu như chẳng ai trong công ty biết. Nhưng giờ quan hệ giữa hai người đã khác, cô không muốn bị mang ra làm đề tài đàm tiếu. Vì thế, cô chủ động rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, tập trung toàn lực cho công việc.

Trưởng phòng bước tới bắt chuyện:

“Hứa tiểu thư, trông cô lạ quá, đã tốt nghiệp chưa?”

Cô khẽ mỉm cười, ánh nắng hắt lên khiến cả người như phủ một tầng sáng dịu dàng:

“Chưa ạ.”

Ông ta nuốt ngược lời định nói. Đã có tuổi, sao lại nỡ trách mắng một cô gái chưa tốt nghiệp? Nhất là người vừa rồi nghiêm túc trong suốt buổi họp, không hề lơ đãng lấy một lần.

“Ừ, vậy mà đã rất nỗ lực rồi.”

Hứa Tri Nguyện khẽ gật đầu, vừa thu dọn tập tài liệu vừa mỉm cười.

Trưởng phòng lại hỏi:

“Cô là qua phỏng vấn mà vào công ty sao?”

Hứa Tri Nguyện vốn muốn nói “không”. Là Thịnh Đình An đích thân đưa cô vào, muốn cô từ một khối ngọc thô trở thành viên minh châu. Mà bản thân Hứa Tri Nguyện cũng muốn bước lên cao, ít nhất có thể chạm tới bờ vai anh.

Cô chỉ cười đáp:

“Vâng, ba vòng phỏng vấn đều thông qua toàn phiếu thuận.”

Trưởng phòng không tiếc lời khen:

“Giỏi lắm, rất xuất sắc.”

Bình Luận (0)
Comment