Sự dịu dàng bất ngờ của mẹ khiến Thẩm Huệ Chi trong khoảnh khắc dâng lên một nỗi sợ hãi và bất an không sao diễn tả được.
Cô im lặng, chờ đợi câu tiếp theo.
Nào ngờ mẹ lại quay đầu nhìn cha, ánh mắt vừa rồi còn đầy ghét bỏ, trong chớp mắt đã hóa thành ăn ý.
Cha cô bước tới, khom lưng, khẽ đặt tay l*n đ*nh đầu cô, giọng mang chút run rẩy:
“Huệ Chi, cảm ơn con.”
Thẩm Huệ Chi như bị sét đánh, lập tức hất mạnh tay ông ra, gắng sức giữ bình tĩnh:
“Ý ba là gì? Đêm hôm đó ở hội sở, bỏ thuốc vào rượu của con… chính là ba mẹ sao?”
Một tháng trước, khi cô đến hội sở, có một thương nhân tới bắt chuyện. Thẩm Huệ Chi ngại có người ngoài quấy rầy, liền uống cạn ly rượu cuối cùng. Kết quả, vừa đặt ly xuống thì đã ngất đi, trong cơn mơ hồ bị một người đàn ông quấn lấy suốt cả đêm.
Thuốc quá mạnh, trong mơ màng, gương mặt kia lại biến thành Thịnh Đình An. Cô bị cuốn trọn, không sao thoát ra được.
Sáng hôm sau tỉnh lại, người đàn ông đã biến mất, chẳng để lại gì ngoài cơn tê liệt mệt mỏi. Một tháng sau, khi phát hiện kinh nguyệt chậm trễ, cô mới biết mình mang thai.
Không ngờ, tất cả lại là do cha mẹ ruột hãm hại. Chỉ để lo cho một cuộc hôn nhân nực cười của em trai, họ lại đem chính con gái mình bán đứng.
Thẩm Huệ Chi nhìn cha mẹ trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo, xa lạ đến mức chẳng khác nào nhìn người dưng.
Đôi môi run run:
“Vậy… giờ hai người thỏa mãn rồi chứ?”
Mẹ lập tức thay đổi vẻ mặt, giọng nói trở nên khuyên nhủ:
“Huệ Chi, con năm nay ba mươi ba tuổi rồi, lại từng kết hôn. Được gả vào nhà họ Trịnh, đó cũng xem như một bến đỗ tốt.”
“Đã là bến đỗ tốt thì sao không thể đường đường chính chính mà bàn bạc, lại phải dùng thủ đoạn hèn hạ này để hủy hoại con? Hay là… con vốn không phải con gái ruột của hai người?”
“Làm sao có chuyện đó! Con vẫn là máu mủ nhà họ Thẩm. Nhà ta cũng là hết cách mới phải như vậy thôi. Nhà họ Trịnh có bối cảnh trong quân đội, trưởng tử nhà họ Trịnh thật sự thích con. Nếu không, anh ta đâu nhắc đi nhắc lại với ba mẹ rằng muốn làm quen với con.”
Thẩm Huệ Chi bật cười đầy chua chát:
“Trưởng tử nhà họ Trịnh? Cái gã công tử hư hỏng, làm bao nhiêu minh tinh ngoài kia mang thai, hai người không biết sao? Thôi, chẳng còn gì để nói nữa. Giờ chắc ba mẹ muốn gọi điện cho anh ta đến… ‘xem hàng’ chứ gì?”
Lời vừa dứt, cha mẹ im lặng, không phản bác được.
Thẩm Huệ Chi lau đi mấy giọt lệ nơi khóe mắt, xoay người bước lên lầu.
Hai người nhìn bóng lưng cô buồn bã khuất dần, nhanh chóng liên lạc với Trịnh Hải Long.
Trong điện thoại vọng ra tiếng ồn hỗn loạn:
“Ai đấy?”
Cha cô hạ giọng, khúm núm:
“Là Thẩm phủ đây.”
Trịnh Hải Long hờ hững hỏi:
“Ồ, có phải Thẩm Huệ Chi mang thai rồi không?”
“Đúng, đúng vậy.”
“Được, hôm nay tiền sẽ chuyển vào thẻ của ông. Không cần tổ chức hôn lễ nữa, cứ để Thẩm Huệ Chi trực tiếp vào nhà họ Trịnh. Nghe rõ chưa?”
Cha cô lập tức gật đầu lia lịa, đáp ứng hết thảy.
Dù sao, Thẩm Huệ Chi vốn là người từng qua một đời chồng, chẳng còn quan tâm đến chuyện có hôn lễ hay không.
Trong phòng.
Cô mở điện thoại, muốn tìm một người để giãi bày, nhưng danh bạ trống rỗng, chẳng biết gọi cho ai.
Cúi đầu nhìn bụng phẳng lì, ngón tay bấm chặt vào da thịt, cơn đau rịn đến tận xương. Ban đầu còn vì chuyện “không rõ cha của đứa bé” mà dằn vặt, giờ biết rõ, cô lại thấy vừa nhẹ nhõm, vừa nhục nhã.
Ba mươi ba năm sống trên đời, sao số phận lại trở nên tồi tệ đến thế?
Vì sao người khác càng sống càng tốt, còn cô thì càng ngày càng thảm hại?
Cô không có nhiều thời gian, chỉ có thể lựa chọn giữa bản thân và nhà họ Thẩm.
Nếu bước vào cánh cổng sâu hun hút của nhà họ Trịnh, cả đời này e rằng cô sẽ không còn cơ hội ngóc đầu.
Nếu không bước vào, nhà họ Thẩm sẽ nhanh chóng suy tàn.
Còn nếu cả hai con đường đều không chọn, hợp tác với Phó Thi Thi thì liệu sau này còn giữ được mạng sống hay không cũng là một dấu hỏi lớn.
Mỗi lối đi đều trải đầy chông gai, Thẩm Huệ Chi rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Cô đi vào phòng tắm, nhìn chiếc bồn tắm trống rỗng, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ chẳng lành…
…
Ngày hôm sau.
Trịnh Hải Long mặc chiếc áo phao hoa hòe, bộ dạng ngông nghênh bước vào nhà họ Thẩm, vừa đi vừa lớn tiếng:
“Huệ Chi đâu rồi?”
Cha cô vội vàng ra đón:
“Nó giờ hai người rồi, còn nghỉ trên lầu.”
Trịnh Hải Long gật đầu, phụ nữ mới mang thai đúng là nên tĩnh dưỡng nhiều.
Hiếm khi hắn tỏ ra kiên nhẫn, ngồi xuống ghế sô-pha trò chuyện với cha cô vài câu chuyện ngoài công việc.
Đến hơn 9 giờ sáng, mẹ cô lên phòng gọi người, bỗng hét thảm một tiếng, suýt ngã quỵ ngay cửa.
Mọi người vội chạy lên, thấy Thẩm Huệ Chi nằm trong bồn tắm, máu đỏ loang khắp nền gạch trắng, tất cả đều hoảng hốt rối loạn.
…
Bệnh viện quân khu.
Cô được đưa vào phòng VIP. Đến ba giờ chiều mới dần tỉnh lại.
Mắt trân trân nhìn trần nhà trắng toát, trong lòng chỉ có một câu hỏi: Vì sao ông trời không để mình chết đi?
Lúc ấy, y tá bước vào thay dịch truyền. Cô khàn giọng hỏi:
“Tôi… tôi có bị sảy thai không?”
Nữ y tá trông còn trẻ, giọng nói dịu dàng:
“Không, em bé vẫn còn. Nhưng cô phải nghỉ ngơi thật tốt, không được mạo hiểm nữa. Lời dặn của bác sĩ, chúng tôi đã nói với gia đình rồi. Cô yên tâm nằm điều dưỡng.”
Thẩm Huệ Chi ngây dại, bất động.
Ngay cả trời đất cũng không cho cô được chết sao?
Cha mẹ bước vào, lo âu nhìn con gái nhợt nhạt trên giường bệnh:
“Huệ Chi, sao con lại làm chuyện dại dột thế? Qua kiếp nạn này, con nên tin vào số mệnh đi. Đứa bé vẫn còn trong bụng, điều đó có nghĩa là con sớm muộn gì cũng sẽ là người của nhà họ Trịnh.”
“Lát nữa Hải Long sẽ đến, hai đứa nói chuyện cho tốt. Đợi con xuất viện rồi trực tiếp về nhà họ Trịnh.”
Cô nhắm chặt mắt, không muốn nhìn thêm họ nữa.
Chiều muộn, Trịnh Hải Long đến.
Hắn tuổi đã lớn, đối với Thẩm Huệ Chi chẳng qua chỉ là tham sắc dục. Điều đó không đồng nghĩa hắn sẽ thu mình lại.
Đàn ông trăng hoa, chỉ cần chịu về nhà là được.
Hào môn nào có nhiều chuyện chung tình?
Hắn ngồi trước giường bệnh, nói với cô một đống lời ngon ngọt.
Thẩm Huệ Chi chỉ biết khóc không thành tiếng.
Hóa ra, khó trách cô mãi không đặt được lịch phá thai, tất cả đều do hắn ngầm giở trò.
Nhân sinh a…
…
Tết năm ấy.
Khắp nơi đều tràn ngập những cảnh đời bi thương xen lẫn hạnh phúc.
Thịnh Đình An và Hứa Tri Nguyện bí mật đi đăng ký kết hôn, chỉ người nhà họ Thịnh biết.
Để chúc mừng, cả nhà đặc biệt tụ họp ở Tê Phượng Viên.
Trịch Thư Dân còn cố ý đến đón Hứa Tri Ngật. Đây là lần đầu tiên Hứa Tri Ngật bước chân vào nơi được đồn đãi là “hào môn thâm viện”, cũng chẳng lạ vì sao trước đây Hứa Tri Nguyện chưa từng nhắc đến nhà họ Thịnh trước mặt cậu.
Hứa Tri Ngật choáng ngợp trước cảnh xa hoa, đi theo Trịch Thư Dân vào trong.
Dọc hành lang treo đầy lồng đèn đỏ chưa kịp dỡ, gia nhân tay bưng khay bánh trái đi về phía chính sảnh.
Ngay tại cửa, Hứa Tri Ngật gặp Thịnh Gia Hòa, liền gọi:
“Chị Gia Hòa.”
Thịnh Gia Hòa hếch cằm, làm bộ cao ngạo:
“Còn gọi chị à?”
“Ơ?”
“Nếu không gọi chị thì gọi gì? Chẳng lẽ gọi em gái?” – Hứa Tri Ngật bật cười.
Thịnh Gia Hòa tức mà không biết trút đâu, hậm hực:
“Thôi thì vẫn gọi chị đi.”
Hai người cùng bước vào chính sảnh.
Trong sảnh, Thịnh lão phu nhân, Thịnh lão gia, Thịnh Tông Trạch, Thịnh Đình Liêm cùng Thịnh Đình An đều mặc chính trang xuất hiện.
Hứa Tri Nguyện khoác trên mình chiếc áo dạ trắng ánh nguyệt, bụng khẽ nhô, khuôn mặt rạng rỡ ánh tình mẫu tử.
“Chị, anh rể.”
“Tri Ngật.”
Hứa Tri Ngật nay đã là một chàng trai trưởng thành, lễ phép chào hết thảy trưởng bối trong phòng, từ trước đã đặc biệt chuẩn bị kỹ.
Dẫu thân phận đôi bên chênh lệch, nhưng với cương vị con trai của Hứa gia, cậu bắt buộc phải đứng thẳng lưng, bày đủ khí thế.
Nhà họ Hứa chỉ có mình cậu là đàn ông, càng không thể để mất mặt.