Đạo diễn nghe câu hỏi vừa rồi của Tằng Yến thì tim suýt rơi xuống đất, trong lòng không ngừng thầm hét: “Tuyệt đối không được, tuyệt đối không được…”
Chu Dạng vốn là nam chính được cấp trên chỉ định, bao năm qua chuyên tâm vào sân khấu, trong giới kịch nói có vị thế nhất định. Hơn nữa tuần sau đã công diễn, giờ mà đổi vai nam chính thì chẳng khác nào đại loạn.
“Tằng tổng, tôi qua xem thử họ đang bàn cái gì nhé?” Đạo diễn vội vàng tìm cớ rút lui, sợ chỉ chậm một giây thôi anh sẽ thật sự kiên quyết đòi đổi người.
Ánh mắt Tằng Yến sâu hun hút, không rời khỏi bóng dáng hai người đang đứng trên sân khấu.
Chu Dạng nhân cơ hội thảo luận kịch bản, lại lần nữa đề nghị ở một đoạn cao trào nên thêm chút cảm xúc. Lần này Lương Văn Âm không từ chối, chỉ nhấn mạnh không được có cảnh thân mật. Nhưng Chu Dạng trong lòng vốn đã có toan tính riêng.
“Văn Âm, vậy quyết định thế đi. Lúc gần kết thúc, tôi sẽ nắm tay em, mười ngón đan chặt cùng nhau cúi chào, rồi dắt em đi một vòng quanh sân khấu.”
Lương Văn Âm gật đầu đồng ý.
Vì trước đó cô từng xem nhiều vở kịch, hầu như màn chào kết đều có hình thức này, nên cũng chẳng nghĩ nhiều.
…
Ngày tổng duyệt cuối cùng kết thúc.
Tằng Yến chờ sẵn ở hàng ghế khán giả. Anh tỉ mỉ quàng khăn, đeo găng cho cô, rồi vòng tay ôm lấy vai cùng đi ra ngoài.
Khóe mắt anh cong lên, vẫn không nhịn được hỏi:
“Vừa rồi Chu Dạng nói gì vậy?”
“À, chỉ là chuyện chào kết. Đến lúc đó sẽ nắm tay nhau đi một vòng quanh sân khấu.”
Bước chân Tằng Yến khựng lại, đôi mắt hẹp dài nheo lại:
“Nắm tay?”
Bao nhiêu cảnh thân mật anh đã cực khổ loại bỏ, thế mà tên tiểu tử kia lại muốn thêm cảnh nắm tay chào kết—cái lý do khó lòng từ chối nhất.
“Em đồng ý rồi?”
Lương Văn Âm gật đầu:
“Ừ, đồng ý rồi.”
Rồi cô kiên nhẫn giải thích thêm:
“Tằng Yến, thật ra trong giới này, diễn kịch mà nắm tay cũng là chuyện rất bình thường thôi, đúng không?”
Sắc mặt anh vẫn u ám, hiển nhiên chưa được dỗ dành thành công.
Thấy xung quanh người qua lại nhiều, Lương Văn Âm khẽ nói:
“Chúng ta lên xe trước được không? Vào trong rồi em giải thích cho anh, có được không?”
“…Ừ.”
…
Trong xe Maybach.
Từ lúc cả hai ngồi lên, bầu không khí liền hạ xuống âm một độ. Lái xe Thời Minh Huy ngồi ghế trước còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh rõ ràng biết—điều này nằm ngoài khả năng can thiệp của mình.
Khó khăn lắm mới đưa được cô về biệt thự, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện khiến cô chạy mất.
“ Tằng Yến.”
Giọng cô mềm mại, bàn tay khẽ chạm vào đùi anh, hơi ngứa.
Âm điệu chẳng còn sự kiêu ngạo thường ngày, mà mang theo vẻ nũng nịu của một cô gái nhỏ.
Mấy ngày ở bên nhau, anh hiếm khi được nghe cô dùng giọng này. Tằng Yến lập tức nâng vách ngăn xe lên, để thanh âm mềm mại độc quyền này chỉ mình anh nghe.
Anh nhướng mày, ý bảo cô nói tiếp.
“Chỉ lần này thôi. Anh cũng nói rồi, sau này em vào biên chế, ai còn dám chạm vào em nữa, đúng không?” Lương Văn Âm còn kéo nhẹ tay áo anh, đôi mắt hồ ly lấp lánh, dịu dàng đầy quyến rũ.
Cách cô làm nũng khiến anh gần như mất kiểm soát. Nếu sau này ở bên nhau, e rằng chỉ cần cô vừa khóc, anh liền không biết phải làm sao.
Yết hầu anh khẽ lăn, rơi xuống cánh tay trắng ngần đang níu lấy tay áo mình:
“Chỉ lần cuối này thôi.”
“Được rồi.”
Lời vừa dứt.
Bàn tay cô lập tức rụt về, nhét vào túi áo.
Sự đột ngột rút lui ấy làm Tằng Yến thoáng hụt hẫng. Rõ ràng ban nãy còn nũng nịu không rời…
Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt rốt cuộc vẫn dịu dàng sủng ái nhìn cô.
…
Tối thứ Hai.
Vở Như Mộng Như Mơ chính thức công diễn lúc tám giờ.
Tằng Yến sắp xếp chỗ ngồi cho mẹ và ông nội, những giỏ hoa chúc mừng xếp dài tận cửa rạp.
Lương Văn Âm ngồi xe thương vụ, đi thẳng từ cửa sau vào phòng hóa trang, bên cạnh có Gia Huệ và San San đi theo.
Đây là buổi công diễn đầu tiên của vở kịch, sự kiện trọng đại, nhất định phải có mặt để ủng hộ.
Bảy giờ rưỡi tối, khán phòng đã chật kín.
Lương Văn Âm vừa đọc lại kịch bản, vừa âm thầm nhẩm lời thoại.
Điện thoại Tằng Yến rung lên trong lúc chờ đợi.
【Anh đã đến rạp rồi, diễn xong chúng ta cùng về nhà.】
Lương Văn Âm cúi mắt trả lời:
【Kết thúc còn có một buổi ký tặng nhỏ, phải giao lưu với fan nữa, anh có thể về trước.】
【Anh về một mình thì có ý nghĩa gì chứ?】
Cô khẽ cười, khóe môi vô thức cong lên.
Mọi biểu cảm đều lọt vào mắt Gia Huệ và San San, trên mặt hai người hệt như viết bốn chữ to: “Đang yêu rồi.”
Từ trước đến nay, sự nghiệp của Lương Văn Âm vẫn thuận lợi suôn sẻ, nhưng ông trời sẽ chẳng để một ai hoàn hảo. Người ta mất đi thứ này, thì lại được bù đắp bằng thứ khác. Giờ đây, cô cuối cùng cũng nghênh đón hạnh phúc thuộc về mình.
“Âm Âm, công ty đã lên kế hoạch sự nghiệp cho em năm tới rồi.” – chị Gia Huệ lên tiếng.
“Ừ, em biết.”
“Năm sau chị có thể phải dẫn dắt nghệ sĩ khác. Chặng đường của chúng ta, coi như sắp kết thúc.”
Lương Văn Âm nắm chặt tay họ, ánh mắt lưu luyến không nỡ. Những lúc khó khăn nhất, chính Gia Huệ và San luôn kề bên đồng hành, giờ thật sự phải chia tay, cô vô cùng tiếc nuối.
“Ngốc quá, tối nay biểu diễn cho tốt đi. Chúng ta chuẩn bị sẵn tiệc mừng, coi như đặt một dấu chấm than hoàn mỹ cho năm bận rộn này.”
“Ừ.”
…
Tám giờ đúng, vở kịch mở màn.
Bên dưới khán đài, trợ lý của cụ Tằng cầm máy ảnh chuyên dụng, sẵn sàng quay lại toàn bộ.
Mẹ Tằng ngồi cạnh con trai, dáng vẻ quý phái đoan trang. Bà nghiêng người nhỏ giọng:
“A Yến, tối nay mẹ đã từ chối một buổi tiệc rất quan trọng, con phải cho mẹ một bất ngờ, nếu không về nhà mẹ sẽ mách ba con.”
“Vâng, thưa bà Tô.”
Lời nói thì cung kính, nhưng trong mắt mẹ Tằng lại chứa đầy hiếu kỳ. Năm nhất đại học, cô gái tên Lương Văn Âm này đã cùng con trai bà dây dưa không rõ ràng, nhiều năm trôi qua, hai bên vẫn chưa từng buông tay.
Lần trước, trong biệt thự ở phố Tùng Giang, bà đã nhìn thấy bức ảnh treo trên tường—vừa đẹp, vừa buồn.
Lần này, bà muốn tận mắt tìm hiểu xem, Lương Văn Âm rốt cuộc có điều gì đặc biệt.
…
Trên sân khấu, Lương Văn Âm mặc đồng phục học sinh, sánh đôi cùng Chu Dạng, vai hai bạn học. Từ quen biết trong khuôn viên trường, đến khi bước vào xã hội, rồi dần tiến tới yêu nhau, cuối cùng là đoạn tình cảm kết thúc trong tiếc nuối.
Kịch bản kéo dài một tiếng rưỡi, mạch tình cảm nam nữ rõ rệt, nhưng hầu như không có cảnh thân mật. Tất cả chỉ dựa vào ánh mắt để truyền tải, thế nhưng hiệu quả lại bất ngờ tốt đẹp.
Mẹ Tằng khẽ gật gù, bình thản nhận xét:
“Diễn cũng hay đấy. Nhưng… sao nam nữ chính lại chẳng có cảnh tình cảm gì?”
Tằng Yến đan tay trước bụng, chậm rãi đáp:
“Bị cắt rồi.”
Cụ Tằng ngồi một bên, nãy giờ im lặng, bỗng gật đầu khen ngợi:
“Tốt lắm. Phải rồi, khi nào thì ta có thể đến tận nơi xin lỗi đây?”
Tằng Yến đưa tay day trán:
“Để con hỏi xem lúc nào Âm Âm tiện.”
Cụ hài lòng gật gù—quả nhiên cháu trai mình di truyền được điểm mạnh của ông. Đàn ông biết thương vợ, chắc chắn sẽ phát đạt.
…
Vở kịch kết thúc trong tiếng vỗ tay như sấm, không ít fan hâm mộ phía sau hô vang:
“Vợ ơi vất vả rồi!”
“Vợ ơi vất vả rồi!”
Mẹ Tằng cố ý nhếch môi trêu:
“Bây giờ fan hâm mộ thật cuồng nhiệt, còn hô vợ nữa cơ.”
“Ừ, họ chỉ biết hô vậy thôi, còn cơ hội thì… không có.”
“…”
Ánh mắt anh dõi theo bóng dáng trên sân khấu. Đúng như Chu Dạng đã bàn trước đó, khi chào kết, hắn nắm tay Lương Văn Âm, mười ngón giao nhau, cùng nhau đi quanh sân khấu.
Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngón tay anh ta khẽ cào nhẹ lên da cô, Lương Văn Âm lập tức buông tay, một mình bước ra phía trước vẫy chào.
Tằng Yến thu hết vào mắt, đáy mắt thẫm màu khó đoán.
Màn nhung đỏ từ từ hạ xuống, cả đoàn diễn trở về hậu trường.