Lương Văn Âm và Tằng Yến kết hôn muộn, nhưng cô lại vô cùng sốt sắng chuyện có con. Đặc biệt là mỗi lần thấy hai bảo bối song sinh nhà Hứa Tri Nguyện trong các cuộc gọi video gọi cô là “mẹ đỡ đầu”, trái tim cô lập tức mềm nhũn.
Khổ thân nhất chính là Tằng Yến.
Lương Văn Âm oán trách anh sao mãi mới chịu theo đuổi mình. Tằng Yến chỉ còn cách biến thành “cún con nhỏ tuổi”, ngày nào cũng dỗ dành, năn nỉ ôm ôm hôn hôn, cầu xin cô đừng giận.
Chuyện con cái vốn không thể gấp gáp, vậy mà Lương Văn Âm còn nóng ruột hơn cả anh, chỉ mong hôm nay mang thai, ngày mai đã có thể sinh ra một đứa nhỏ để ôm. Nếu có thể bỏ qua mười tháng thai kỳ thì càng tốt.
Trong suốt thời gian đó, Tằng Yến luôn ân cần chăm sóc, hầu hạ cô như khách quý hạng VIP. Thế nhưng Lương Văn Âm vẫn không ngừng soi mói bắt lỗi.
Đến ngày lâm bồn, cô nắm chặt tay anh tiến thẳng vào phòng sinh, mắng chửi anh suốt mấy ngàn lần mới sinh xong được đứa nhỏ. Thế nhưng Tằng Yến chẳng buồn nhìn đứa bé còn dính đầy máu, chỉ ôm chặt lấy vợ, vừa hôn vừa vỗ về.
Trong tháng ở cữ, Hứa Tri Nguyện và Thịnh Đình An mang theo hai nhóc song sinh đến thăm.
Vừa vào cửa đã thấy Tằng Yến lóng ngóng thay tã cho con, động tác vụng về nhưng ánh mắt thì lại dán chặt lên người vợ.
Thịnh Đình An dắt hai nhóc bước tới. Thịnh Dự Lễ và Thịnh Tử Dư đồng thanh lễ phép gọi một tiếng:
“Cha đỡ đầu ~”
Tằng Yến giật mình, tay run run, bỗng nảy ra một ý tưởng hay ho.
Anh bế Thịnh Dự Lễ lên, hỏi:
“Có thích em trai không?”
Cậu bé liền trề môi, vẻ mặt viết rõ bốn chữ “không thích đâu”:
“Không thích, con thích em gái hơn.”
Tằng Yến: “…”
Bó tay, thế là anh vẫn phải tự mình tiếp tục thay tã.
…
Trong phòng ngủ, Hứa Tri Nguyện ngồi cạnh Lương Văn Âm, không ngừng cảm thán:
“Văn Âm, vẫn là cậu giỏi thật, một lần mà được cả hai, đúng là đỉnh cao nhân gian.”
“Cậu đừng nói thế, mang song thai rất mệt mỏi đấy.”
Vốn thích trẻ con, Hứa Tri Nguyện còn nhân cơ hội rủ rê:
“Hay lần tới, chúng ta cùng mang thai, cùng sinh, như vậy có thể làm bạn với nhau.”
Nghe thì vậy, nhưng chính cô còn chưa hồi phục hẳn, đã tính đến chuyện mang thai lần nữa, liệu có quá sức không?
Quả thật, người ta nói phụ nữ ở cữ thường dễ mất khả năng suy xét. Quả nhiên, chỉ đôi ba câu, Hứa Tri Nguyện đã thuyết phục được cô bạn, còn bổ sung thêm lý lẽ:
“Cậu không thấy sao? Sau khi mang thai, đàn ông trong nhà càng dính chúng ta hơn hẳn.”
Lương Văn Âm cạn lời. Cô vẫn chưa cảm nhận được điều đó.
Mãi đến sáu tháng sau, cô mới thấm thía ý nghĩa trong lời của bạn.
Tằng Yến ngày nào cũng ghen, ghen đủ chuyện, thậm chí không rõ mình đang ghen với cái gì, chỉ biết lấy cớ mà hôn cô suốt ngày.
Cuối cùng, Lương Văn Âm muốn tách phòng ngủ để yên thân, nhưng bị anh bế ngược về phòng, đè xuống giường:
“Vợ, em chạy gì chứ?”
“Anh quá đáng rồi, dạo này suốt ngày cau có với em, em đắc tội gì anh sao?” Cô hờn dỗi hỏi.
“Trong mắt em chỉ có thằng nhóc kia, còn anh mới là chồng em.”
Lương Văn Âm bật cười:
“Anh lớn đầu rồi còn ghen với con trai, không thấy ngại sao?”
“Có gì mà phải ngại?”
“Vậy thì nghe cho rõ, em chính thức thông báo: cuối năm nay bắt đầu chuẩn bị mang thai, em muốn sinh thêm một đứa nữa. Anh cũng không còn trẻ, em lo… chất lượng giống nòi của anh không ổn, cho nên phải luyện tập cho tốt, có ý kiến gì không?”
Ý kiến ư? Tất nhiên là không. Nhưng Tằng Yến nghiến răng hỏi lại:
“Anh già hồi nào?”
“Dù sao cũng già hơn em.”
Tằng Yến không phục, tối đó ép cô phải cầu xin tha thứ hết lần này đến lần khác.
Sáng ra, eo của Lương Văn Âm coi như phế luôn.
Vốn Hứa Tri Nguyện còn định chờ bạn hồi phục rồi cùng nhau mang thai. Ai ngờ Lương Văn Âm đã lén lút có tin vui, đến ba tháng sau mới báo.
Hứa Tri Nguyện tức đến nghiến răng, đi lòng vòng khắp Tẩm Phương Nguyện, khiến Thịnh Đình An đang đọc báo cũng phải ngẩng lên:
“Em làm sao vậy?”
Cô đem mọi chuyện đầu đuôi kể hết.
Thịnh Đình An đề nghị:
“Vợ à, chuyện này có một cách giải quyết rất hay.”
“Cách gì?”
Anh gấp tờ báo lại, đi đến bên cạnh, trực tiếp vác cô lên vai rồi bước thẳng lên lầu, vào phòng tắm.
“Đừng vội, tối nay chúng ta lại tạo thêm một bé nữa, em thấy sao?”
Hứa Tri Nguyện gật đầu, cảm thấy lời anh rất hợp lý:
“Ông xã, cố lên, em tin anh mà.”
Đêm đó, trong phòng tắm vang lên những tiếng th* d*c mơ hồ, có lẽ, ngay khoảnh khắc ấy, một sinh mệnh mới đang được thai nghén.
…
Mùa thu năm sau.
Lương Văn Âm sinh một bé gái, đặt tên là Tằng Thời Nguyệt.
Anh trai Tằng Thời Diễn từ nhỏ đã biết giúp em thay tã, thành công giải cứu Tằng Yến khỏi công việc “khổ sai”. Nhìn một lớn một nhỏ trong nhà cùng chiếc nôi nhỏ có công chúa bé bỏng, Lương Văn Âm mới cảm thấy đời mình viên mãn.
Trong vòng ba năm, cô đã hoàn thành đại sự sinh con, không để Tằng Yến chờ đợi lâu, cũng không khiến anh phải đến tuổi tứ tuần mới có được đủ nếp đủ tẻ. Tằng Yến rất xúc động, bởi dù có con trai con gái, thì người anh chọn vẫn luôn là Lương Văn Âm.
Những ngày sau này, một đôi con rồi cũng sẽ gặp được người yêu thương chúng nhất, còn anh và Lương Văn Âm sẽ đồng hành đến bạc đầu.
Cùng năm đó, ba tháng sau, Hứa Tri Nguyện cũng sinh hạ một bé trai, đặt tên là Thịnh Dự Khải.
…
Trong một bữa tiệc gia đình.
Đám nhóc đều đã lớn, phần lớn đã đi mẫu giáo, chỉ có Thịnh Kinh Nghiêu học tiểu học. Hiện tại, người cậu thích nhất chính là Tằng Thời Nguyệt – tiểu công chúa xinh xắn như búp bê sứ, thường xuyên cùng Thịnh Tử Dư bày trò chọc ghẹo cậu.
Hai đứa đều là em gái, nên Kinh Nghiêu dĩ nhiên chẳng thể làm gì.
Nhưng theo thời gian, cậu phát hiện cô bé thường xuyên trêu chọc mình lại học cùng trường quý tộc, hơn nữa còn là “tiểu bá vương” khét tiếng của khối lớp dưới. Điều này khiến Kinh Nghiêu thật sự khiếp đảm.
Đến lớp ba, một lần, Tằng Thời Nguyệt nhìn chằm chằm tờ bài kiểm tra toàn đỏ chói, con số 45 to tướng hiện rõ. Khi cô giáo nhấn mạnh phải có chữ ký phụ huynh, cô đành chạy đến tìm Kinh Nghiêu.
Khi ấy, cậu vẫn chưa trưởng thành hẳn, nhưng gương mặt đã lộ rõ những đường nét ưu tú thừa hưởng từ Thịnh Đình Liêm và Lâm Như.
“Em thật muốn anh ký thay sao?” – Kinh Nghiêu hỏi.
Tằng Thời Nguyệt gật đầu lia lịa.
Cậu nhếch môi, cười nhẹ:
“Tằng Thời Nguyệt, vậy anh có ba điều kiện.”
“Anh nói đi, 300 điều kiện em cũng đồng ý.”
“Thứ nhất, bỏ hết mấy bộ đồ kỳ quái em đang mặc. Thứ hai, từ nay trong trường anh sẽ che chở cho em. Thứ ba, sau này lớn lên phải gả cho anh.”
Tằng Thời Nguyệt ngồi trên ghế dài, giả bộ nghiêm túc suy nghĩ như người lớn, cuối cùng hỏi lại:
“Gả cho anh? Có phải giống như ba mẹ em yêu nhau vậy không? Nếu anh làm được, em đồng ý.”
Kinh Nghiêu gật đầu:
“Đúng, nhưng hiện tại phải cố gắng học tập trước, nghe rõ chưa?”
Cô bé cười híp mắt, gật đầu liên tục. Lần ấy, cũng là lần đầu tiên Tằng Thời Nguyệt ngắm nhìn cậu bé Kinh Nghiêu ở khoảng cách gần như thế. Tim cô bé đập thình thịch – chẳng lẽ đây chính là bí mật định thân từ thuở nhỏ sao?
…
Nhiều năm sau, trong một buổi tiệc họp mặt gia đình, Tằng gia thường xuyên đem chuyện con gái bị đại thiếu gia Thịnh Kinh Nghiêu “dẫn chạy mất” ra công khai chỉ trích. Chuyện ồn ào đến mức khắp kinh thành đều biết.
Thịnh Đình An nghe đến phát chai tai, cuối cùng trực tiếp gọi điện cho Thịnh Đình Liêm, đưa máy cho Tằng Yến:
“Muốn trách thì đi tìm đại ca tôi mà tính sổ…”