Những ngón tay thon dài của anh, dù ngăn cách bới một lớp áo sơ mi mỏng, nhưng dừng lại đúng ở viền nội y.
Ngón cái khẽ v**t v*, như muốn cảm nhận rõ từng đường nét, có phần khó mà hiểu nổi.
“Anh… anh trước tiên bỏ tay ra đi.” Hứa Tri Nguyện cắn môi, lấy hết dũng khí để mở miệng.
Thịnh Đình An lại thích nhìn dáng vẻ mặt đỏ ửng của cô, ngón tay vén lọn tóc mềm bên ngực cô, thấp giọng cười:
“Ngượng rồi sao?”
Hứa Tri Nguyện nghĩ, đổi lại ai trong tình cảnh này mà chẳng đỏ mặt chứ?
“Vừa rồi khi em lén nhìn anh, đâu có ngượng gì, còn rất đường hoàng nữa mà?”
Lén nhìn?
Không phải anh đang họp sao?
Hơn nữa còn cách một tấm kính.
Hứa Tri Nguyện che mặt, xấu hổ chẳng khác nào đứa trẻ bị bắt quả tang, đưa tay bịt môi anh:
“Anh đừng nói nữa… Vừa rồi, đúng là em nhìn anh rất đường hoàng.”
Dù sao cũng bị phát hiện, càng giải thích chỉ càng che giấu vụng về.
Đôi môi mỏng của anh khẽ cong, ánh cười thâm thúy:
“Ừ, thích nhìn thì cứ nhìn nhiều, thích hôn thì cứ hôn nhiều.”
Rồi bất chợt, trong tay anh nhiều thêm một cuốn sách:
“Thích đọc văn học thầm mến?”
“Ừm… em khá thích đọc.”
“Vậy, trước giờ Tri Tri từng thầm mến ai chưa?”
“Em chưa từng thích ai trong thầm lặng cả, anh là bạn trai đầu tiên của em.”
Nghe vậy, ánh mắt Thịnh Đình An liền nhuốm thêm vài phần dịu dàng, cúi xuống gần hơn. Giữa không khí vang lên vài tiếng “ục ục”.
Cô xấu hổ cười khẽ:
“Em đói rồi.”
“Ừ, chắc không đi nổi nữa đâu.”
Anh đặt cuốn sách về chỗ cũ, rồi lại bước đến, cúi người luồn tay qua eo và sau gối cô.
Cảm giác bất ngờ bị nhấc bổng khiến cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt dừng nơi đường quai hàm căng cứng, đáy mắt ngập tràn vui sướng.
Anh bế cô xuống lầu, từng bậc từng bậc đều đi rất chậm, như chẳng nỡ buông giây nào.
Đặt cô lên ghế sofa xong, anh lại không kìm nổi, cúi xuống hôn lên môi cô một cái:
“Đây là phần thưởng.”
Ánh mắt đen thẫm như mực của anh, dường như bị hút chặt vào người cô, chẳng cách nào dứt ra được.
Ngón tay thon dài vén mái tóc bên má phải cô, cúi xuống hôn lên nốt ruồi nhỏ kia, rồi chậm rãi lướt xuống tới cằm.
Hứa Tri Nguyện chống tay lên ghế nhưng không còn chút lực, khẽ co người trong lòng anh, mặt vùi vào hõm cổ, vô thức ngã xuống sofa.
Hơi thở dồn dập của anh vang lên bên tai, bàn tay lớn siết chặt eo cô:
“Tri Tri, ngọt thế này thì phải làm sao? Anh không còn giữ được tự chủ nữa rồi.”
Từ môi cô tràn ra vài tiếng nho nhỏ, vội lấy tay che lại.
Phản ứng vừa rồi, trong mắt anh chính là liều thuốc k*ch th*ch mãnh liệt nhất.
Ngay lúc anh định tiến thêm một bước, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Anh không cần nghĩ cũng biết là ai, bèn miễn cưỡng đứng dậy đi mở cửa.
Mạnh Ly đứng đó, mỉm cười dịu dàng:
“Đình An, trưa nay đưa Tri Nguyện qua nhà dì ăn cơm nhé?”
Cả người anh toát ra vẻ xa cách khó gần, đáp lạnh nhạt:
“Cháu hỏi đã.”
Anh quay người trở lại sofa, Mạnh Ly ở cửa còn rướn cổ nhìn vào trong.
Hứa Tri Nguyện đã ngồi ngay ngắn, khuôn mặt vương chút ngượng ngùng thiếu nữ.
“Trưa nay sang nhà dì ăn cơm nhé?”
Cô ngập ngừng:
“Có làm phiền dì quá không?”
“Không đâu, dì quen rồi.”
“Vậy… được.”
Cô đứng dậy, bàn tay nhỏ lồng vào tay anh, cùng Mạnh Ly ra ngoài.
Trong bữa ăn, thái độ của Mạnh Ly khác hẳn Mạnh Lệ Nham, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện gia đình Hứa Tri Nguyện, chỉ tò mò hai người yêu nhau thế nào.
Bởi quanh Thịnh Đình An vốn chẳng thiếu phụ nữ vây quanh, từ tiểu thư nhà quan đến danh viện nhà thế gia, thậm chí cả tiểu thư nhà bên lề xã hội. Vậy nên cô thực sự hiếu kỳ chi tiết hai người bắt đầu ra sao.
Nhưng anh luôn khéo léo lái sang chuyện khác.
Rời nhà Mạnh Ly, trở lại biệt thự, hai người cùng lên lầu. Phòng ngủ chính và phòng phụ chỉ cách nhau một hành lang.
Hứa Tri Nguyện chào anh “ngủ trưa ngon”, rồi vội vàng khép cửa.
Cô chui vào chăn, trong đầu toàn hình ảnh anh hôn mình, rõ ràng đến nỗi tim đập dồn dập.
Cảm giác chân thực ấy đang từng chút một thấm sâu, khiến cô dần quen thuộc với tất cả về Thịnh Đình An.
…
Rạp chiếu phim Lumière Bắc Kinh.
Lần này, phía đoàn phim mời 100 khán giả tiêu biểu tham dự buổi công chiếu đặc biệt về văn hóa phi vật thể.
Phía sau bộ phim, còn có sự góp mặt của những nhân vật tầm cỡ trong giới tư bản: Thịnh Đình An, Tằng Yến, Lục Uyên, Tần Hiền, Lê Lệ Hân, Cừu Mẫn…
Có 15 đơn vị truyền thông chuyên nghiệp trong ngành điện ảnh đến đưa tin.
9 giờ rưỡi sáng, vị trí VIP trong bãi đỗ xe ngầm được xếp kín dãy xe Maybach liền kề. Trước cửa rạp, tấm poster khổng lồ của đoàn phim được dựng lên, trên đó chỉ có duy nhất một gương mặt — Lương Văn Âm.
Lần này, đoàn phim bỏ ra một khoản kinh phí khổng lồ để quảng bá, mục đích là khiến công chúng hiện đại chú ý nhiều hơn đến di sản văn hóa phi vật thể.
Người dẫn chương trình là trụ cột của Đài Truyền hình Bắc Kinh — Diệp Ảnh Chi. Cô từng dẫn hàng ngàn sự kiện lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy các công tử, tiểu thư thế gia cùng nhau ngồi chỉnh tề ở khu khán đài.
Mọi người lần lượt tiến vào.
Khi đạo diễn cùng nữ chính Lương Văn Âm xuất hiện, lập tức gây nên một trận xôn xao.
Cô mặc một chiếc váy dài hai dây màu tím, trên nền vải có thêu thủ công tinh xảo kiểu Thục, những bông hồng nở rộ chiếm diện tích lớn, phần eo thắt bằng một dải lụa tím ôm gọn vòng eo thon. Mái tóc buộc cao, trên tai là đôi khuyên thuộc thương hiệu trang sức nội địa mà cô vừa mới ký hợp đồng đại diện.
Lương Văn Âm mỉm cười chào hỏi mọi người, rồi ngồi xuống cạnh đạo diễn.
Người cuối cùng bước vào là Hứa Tri Nguyện.
Cô diện một chiếc váy hai dây gắn sequin, nơi xương quai xanh còn ánh lên chút lấp lánh. Điều thu hút ánh nhìn nhất là sợi dây chuyền kim cương hồng trên cổ cô, dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh, từng giây từng phút đều tỏa ra mùi vị xa hoa đắt giá.
Sáng nay khi trang điểm, Hứa Tri Nguyện đã lén tháo sợi dây chuyền mặt nhẫn bạch ngọc cất vào hộp nữ trang. Không ngờ đúng lúc đó Thịnh Đình An mang tới một sợi dây chuyền kim cương hồng, không cho cô cơ hội do dự mà trực tiếp đeo lên cổ cô.
Khi ấy anh nói một câu:
“Trừ khi thật sự cần thiết, sợi dây chuyền bạch ngọc kia không được tháo xuống.”
Lúc cô khoác tay Cừu Mẫn, bước chậm rãi đến hàng ghế đầu tiên của khán đài, Thịnh Đình An bình thản liếc nhìn một cái. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh, Hứa Tri Nguyện cố tình làm như không thấy, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh.
Phải nói, ban tổ chức quả thật rất biết sắp xếp vị trí.
Ngay bên cạnh, Thịnh Đình An tự nhiên lấy ra một chiếc khăn quàng cashmere màu be nhạt, có in logo hoa trà, đưa cho Hứa Tri Nguyện.
Cô lặng lẽ nhận lấy, phủ lên đùi mình.
Khoảnh khắc ấy, vừa khéo lọt vào ánh mắt Lục Uyên ngồi bên cạnh.
Anh ta nhìn mà không khỏi sững sờ — vừa như nằm trong dự đoán, lại vừa khiến anh khó lòng chấp nhận nổi.