Trong con hẻm sâu hút, ánh nến khẽ lay động, sắc áo nâu vàng đong đưa đón gió, mái tóc nhạt màu, làn da sẫm, mũi cao mắt sâu, ngũ quan góc cạnh nhưng đẹp đẽ.
Chẳng phải Cửu Đàm thì là ai?
Cửu Đàm nhìn Tần Quyên, hết sức thản nhiên, không hỏi vì sao Tần Quyên ở đây, cũng không giải thích vì sao mình ở đây. Hắn chỉ cười nói, "Đã lâu không gặp."
Cửu Đàm nói như vậy, Tần Quyên cũng chẳng thể nói gì khác. Cửu Đàm mỉm cười, mời Tần Quyên vào nhà.
Tần Quyên nghĩ bụng, dù chưa hiểu chuyện gì nhưng thôi cứ theo vào rồi tính.
Cửu Đàm thấy hắn thuận theo như thế, vô thức thở phào một hơi. Thực ra chỉ mình hắn hiểu, hắn bối rối không biết nên giải thích với Tần Quyên thế nào.
Sau khi vào nhà, Cửu Đàm hỏi hắn vì sao tới Điệt Nhi Mật.
Thật ra Tần Quyên biết thừa Cửu Đàm biết vì sao hắn đến Điệt Nhi Mật. Hắn đoán trong thời gian này, Cửu Đàm và Triệu Hoài Chi đang trù tính chuyện gì đó, cho nên việc Triệu Hoài Chi sai người đón hắn đến Điệt Nhi Mật, Cửu Đàm cũng nắm được rồi.
Kể cả Cung Hi Nhiên ngây ngô hồi trước, bây giờ cũng đã biết thân phận của Cửu Đàm.
Tần Quyên không ngần ngại kể lại chuyện hắn cứu Cung Hi Nhiên khỏi phủ quan ở thành Ban, sau đó được người ta cứu khỏi truy binh.
Tần Quyên biết Triệu Hoài Chi sẽ không để lộ thân phận gia chủ Bá Nha Ngột thị của mình, nên hắn không kể gì thêm.
Thấy Cửu Đàm nhìn Tiểu Khúc Nhi nằm trong lòng mình, Tần Quyên giải thích, "Đây là đệ tử của bằng hữu ta."
Cửu Đàm gật đầu. Hắn cũng kể lại nguyên cớ mình đến Điệt Nhi Mật lần này, nhưng không nhắc đến Triệu Hoài Chi. Tần Quyên tự hiểu trong lòng nên không hỏi hắn.
Giữa Triệu Hoài Chi và Cửu Đàm có âm mưu gì, nhiều khả năng là liên quan đến Tống quốc và Quách Nhị, cho nên bọn họ phải ra sức giấu giếm vì hưng vong của quốc gia. Nhưng dù thế đi nữa, Tần Quyên vẫn cảm thấy không vui.
Hai người trò chuyện một hồi, Tần Quyên đứng dậy trước, "Muộn rồi, ta phải về đây."
Cửu Đàm tiễn hắn ra ngoài, "Nếu cần gặp ta, cứ đến gánh diễn lửa, quản sự sẽ dẫn đường cho ngươi."
"Được." Tần Quên nói rồi quay người đi ra khỏi ngõ hẻm.
Hắn vẫn nhớ đường, cho nên lần sau sẽ tới từ biệt. Hắn phải về La Bặc thôi. Dù ba ngày nữa có gặp được Triệu Hoài Chi hay không, hắn cũng nên về La Bặc.
Nếu nói hắn không lo lắng cho bọn Tề Lâm thì không phải. Dù sao bọn họ cùng đi một đoàn với nhau mà chỉ mình hắn sống sót quay về, cũng rất khó giải thích với Ninh Bách.
Sau khi về quán trọ, hắn ôm Tiểu Khúc Nhi về phòng, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra.
Không có một kỵ binh nào trong quán trọ, chắc là vì không biết trả lời hắn ra sao nên trốn mất rồi.
Tần Quyên cảm thấy phiền muộn, thở dài một tiếng. Hắn lấy nước ấm để tắm giặt một phen, sau đó lên giường nằm nhưng không ngủ nổi.
Đã canh tư rồi, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng.
Tần Quyên ngồi dậy, sửa soạn đồ đạc Tề Lâm đưa cho mình. Trừ khế ước tiền trang ra, còn một ít công văn giả để đi đường.
Thu dọn xong, hắn lại về nằm. Hắn có cảm giác Tề Lâm vẫn chưa chết. Nhưng vì sao hắn không đến An Địch Can? Nhất định đã gặp phải chuyện gì rồi. Chứ nếu Tề Lâm còn sống, hắn không thể nào không tới An Địch Can được.
Tần Quyên hiểu một chút con người Tề Lâm. Tuy hắn hung ác, gan lì, đầu óc không thông minh lắm, cáo mượn oai hùm, nhưng rất ngu trung.
Nếu hắn là Ninh Bách thì cũng thích dùng người như Tề Lâm.
Tần Quyên nghĩ, nếu mấy xe sắt đó bị lộ trên đường thì không thể nào không gây xôn xao.
Ấy vậy mà chẳng có tin tức gì cả....
*
Hai ngày này, Tần Quyên vừa tiếp tục hỏi tin tức của bọn Tề Lâm, vừa chờ kỵ binh báo tin của Triệu Hoài Chi cho hắn.
Đêm thứ ba, một kỵ binh xuất hiện, nói với Tần Quyên, "Con phố thứ ba trước mặt, lầu hai của quán rượu."
Kỵ binh nói rồi bỏ đi luôn. Tần Quyên nghe vậy liền hiểu là Triệu Hoài Chi đang chờ mình. Trong lòng hắn hơi kích động, vội vàng rời quán trọ.
Lúc chạy qua ba con phố thì đã hai khắc trôi qua. KHông ngờ ba con phố thôi mà xa như vậy, hắn chạy một mạch, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nhưng cuối cùng quán rượu đã hiện ra trước mắt. Tần Quyên cong khóe môi, thong thả bước vào.
Đã vào đêm nhưng trong quán rượu, đèn đuốc vẫn sáng trưng, sảnh lớn ở lầu một còn khá náo nhiệt.
Dù giữa cảnh chiến hỏa liên miên, bất cứ lúc nào quân đội cũng có thể xuất hiện, bá tánh vẫn ở đây say sưa uống rượu thưởng trà, nói chuyện trên trời dưới bể, hưởng thụ chút an nhàn vui sướng ngắn ngủi.
Tần Quyên lên lầu hai, thấy mấy gian phòng trên đó cũng khá ồn ào. Hắn lập tức bỏ qua mấy phòng đó, đi đến gian cuối. Trực giác mách bảo cho hắn, chính là cánh cửa này.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra. Tần Quyên nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của người trong phòng. Chẳng rõ cảm xúc lúc này ra sao, nhưng hắn biết tận trong thâm tâm mình đang rất kích động, muốn ôm chặt Triệu Hoài Chi vào lòng.
Nhưng hắn vẫn tỏ ra bình thản, thong dong bước vào. Sau đó, cánh cửa kẽo kẹt khép lại, tiếng nhân nhẹ nhàng như lông vũ của Triệu Hoài Chi vang lên.
Tần Quyên hít sâu một hơi, đi tới bên bàn, ngồi xuống. Triệu Hoài Chi cũng ngồi xuống theo.
"Cung Hi Nhiên gửi lời cảm ơn ngươi."
Triệu Hoài Chi vừa dứt lời, tay Tần Quyên đã gác lên mặt bàn, không gây ra tiếng động nào.
Triệu Hoài Chi tinh ý như vậy, sao lại quên mất, y nói như thế chẳng khác nào coi Tần Quyên là người ngoài.
Bảo sao mà Tần Quyên lại giận.
Tần Quyên hơi nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lười mở miệng. Triệu Hoài Chi rũ mắt, đưa cho hắn một chén nước.
Tần Quyên nhận lấy, ngửa đầu uống cạn. Nhưng nước vừa trôi vào miệng, hắn đã biến sắc, nhưng không kịp phun ra.
Buông chén xuống, Tần Quyên lạnh mặt nhìn Triệu Hoài Chi, "Triệu Hoài Chi, ngươi cố ý phải không?" Triệu Hoài Chi giật mình, nghĩ nước có vấn đề nên mở bình ra. Mùi rượu lập tức ùa vào mặt.
"Xin lỗi, ta không biết." Triệu Hoài Chi vội giải thích.
Tần Quyên mặt đỏ bừng bừng. Sau khi nuốt ngụm rượu kia xuống, bụng dạ hắn nóng rực như thiêu đốt, không thể chịu nổi....
"Triệu Hoài Chi, ngươi...." Đồ yêu tinh.
Tần Quyên khó chịu lắm rồi. Hắn vốn dĩ đến đây để hỏi tội, thế mà bị hồ ly này lừa.
Không ổn, mới uống có một chén đã bắt đầu choáng váng.
Hồ ly này cố tình mà. Ban nãy, đáng lẽ hắn không nên sĩ diện, không uống được thì cứ phun ra cũng có sao đâu.
Tần Quyên giận run người, đưa tay che trán, sợ mình chóng mặt ngã lăn ra mất.
Triệu Hoài Chi thấy vậy cũng sốt ruột, vội khoác áo đi ra ngoài.
"Ta sai người làm canh giải rượu cho ngươi."
*
Lúc Triệu Hoài Chi quay lại, Tần Quyên đã nằm thẳng cẳng trên giường.
Rượu của người Quách Nhị tuy nhạt nhưng rất mạnh.
"Dậy uống canh đi." Giọng Triệu Hoài Chi từ tốn vang lên.
Tần Quyên phất tay, "Ngươi biến đi, ta không tin ngươi nữa....."
Nói chưa hết câu, hắn lại ôm đầu.
Triệu Hoài Chi nghe câu ấy, bỗng cảm thấy lồng ngực nhói đau. Y vội đặt bát xuống, cúi đầu, thô bạo hôn môi Tần Quyên....
"Triệu Hoài Chi!" Tần Quyên vừa say vừa bực, không biết mình dùng sức bao nhiêu, vô tình đẩy Triệu Hoài Chi hơi mạnh, khiến y kêu lên một tiếng.
Triệu Hoài Chi bị hành động này làm cho nóng máu, quên mất là Tần Quyên đã say đến không biết gì nữa rồi.
Y thấy rượu kia mùi vị nhạt chứ không nghĩ là mạnh đến thế.....Cho nên y tưởng Tần Quyên thật sự chán ghét y.
Hoặc Tần Quyên không muốn y đụng chạm....
Triệu Hoài Chi nheo mắt, đứng dậy.
Tần Quyên mơ màng nghĩ, rượu này có vấn đề rồi. Rượu bình thường không khiến hắn choáng váng như thế. Bây giờ người hắn rệu rã, thân thể nóng như lửa thiêu.....
Không ngờ Triệu Hoài Chi lại nhào vào lòng hắn.
Thân hình cao lớn của Tần Quyên bị đè xuống giường, sau đó lại bị Triệu Hoài Chi cướp đoạt đôi môi.
Bao nhiêu ý thức còn sót lại trong đầu Tần Quyên đều bay đi hết.....Hắn chớp mắt một cái, rồi xoay người, đè Triệu Hoài Chi xuống.
"Ngươi dụ dỗ ta coi chừng gặp báo ứng."
Triệu Hoài Chi cười, "Đã gặp rồi, chính là ngươi."
"Ngươi....." Tần Quyên cúi đầu, "Thích ta từ khi nào? Đừng nói từ lúc ta mới 11 12 tuổi, ngươi đã có ý định...."
Triệu Hoài Chi chỉ cười, không đáp.
*
Hôm sau, Tần Quyên tỉnh lại, thấy mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ trắng. Đầu hắn đau như búa bổ, không còn nhớ chuyện gì xảy ra sau khi say.
Triệu Hoài Chi lại không thấy đâu cả, chỉ có một nô tài tiến vào.
"Ngài tỉnh rồi. Công tử nhờ ta nói với ngài, tất cả ấm nước trong quán này đều là rượu nhưng ngài ấy không biết, xin ngài thứ lỗi...."
KHông những là rượu, mà còn là hoa tửu. Quán rượu này đúng là không đứng đắn, chẳng trách người ôn nhuận như ngọc như công tử mà sáng sớm nổi giận lôi đình, gọi chưởng quầy đến mắng một trận.
Gã chưa từng thấy công tử giận bao giờ, hôm nay đã được chứng kiến.
"Y đâu rồi?" Tần Quyên vừa xỏ giày vừa bực bội hỏi.
"Sáng sớm nay có vài người tới, nên công tử vội vã ra ngoài rồi."
"Không nhắn lại gì sao?"
Nô tài lúng túng đáp, "Công tử đi vội, xin ngài đừng trách."
Tần Quyên nghĩ bụng, mình chạy đến đây hỏi tội mà chưa khai thác được thông tin gì, hồ ly chết tiệt kia đã chạy nhanh hơn thỏ.
Tần Quyên nhận ra, mình càng lúc càng không hiểu nổi Triệu Hoài Chi.
"Xem ra ngài đói bụng rồi. Để ta mang cơm tới cho ngài." Nô tài thấy hắn bực bội, liền chuồn nhanh như chân bôi dầu.
Tần Quyên giận không để đâu cho hết. Hắn ngồi xuống, cầm lấy ấm nước, nhưng vừa chạm vào đã bóp bể cái chén.
Nghe tiếng chén vỡ vụn, bản thân Tần Quyên cũng rất ngạc nhiên....
Ban nãy hắn đâu có cố ý dùng sức?
Hắn ngây ngẩn nhìn tay mình, cảm thấy có gì đó khang khác.
Khác chỗ nào nhỉ?
Sức lực trên tay đã khác trước, cứ như có gì đó muốn phát tiết ra nhưng phải kìm nén lại.
Dù lần trước, khi nội lực lên tới đỉnh điểm lúc giao đấu với Hột Mục, hắn cũng không mạnh như bây giờ.
Hắn đứng dậy, dùng sức một chút. Cái bàn gỗ lập tức vỡ tan tành.
Tần Quyên sững sờ lui lại vài bước.
Lúc này, tiểu nô tài vừa tới cửa, sợ đến mức ngã phịch xuống đất.
Không riêng gì gã, đến cả Tần Quyên cũng hết hồn.
Nội lực có mạnh cũng không thể như thế được. Hắn cảm thấy thân thể mình không bình thường.
"Mau gọi chưởng quầy rượu đến đây." Tần Quyên quát lớn.
Hắn nghi ngờ rượu kia có vấn đề!
Tiểu nô tài vừa bò vừa chạy. Lát sau, chưởng quầy dẫn vài người tới.
Lão vốn nghĩ, nếu có khách hàng nào gây sự thì cứ đánh cho một trận.
Kết quả là....