Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 104

"Ngươi là lang trung?" Tần Quyên lạnh lùng nhìn tiểu nô tài. Gã vội lắc đầu.

 

Tần Quyên vuốt roi ngựa, hừ một tiếng, "Ngươi không phải lang trung thì làm sao biết ta bị bệnh hay không?

 

Nô tài lập tức á khẩu. Trên đời sao có người kiên quyết nói mình bị bệnh như thế nhỉ?

 

Tần Quyên cưỡi ngựa một vòng, cuối cùng lại về tới quán trọ cũ. Lúc này, Tiểu Khúc Nhi đang ngồi đả tọa, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tần Quyên.

 

"Đại ca!" Nó reo lên một tiếng, chạy đến đón.

 

Tần Quyên nhảy xuống ngựa, bế nó lên, "Mấy ngày nay có ngoan không?"

 

Tiểu Khúc Nhi vừa gật rồi lại lắc.

 

Tần Quyên cau mày, "Vậy là sao?"

 

"Có lúc ngoan, có lúc không ngoan, không biết trả lời huynh thế nào..." Tiểu Khúc Nhi ôm cổ Tần Quyên.

 

"Vậy nói xem lúc không ngoan thì làm gì nào."

 

"Bỗng nhiên không thấy huynh đâu, đệ tìm khắp nơi, nghĩ là huynh bỏ đi mất rồi nên muốn tìm cách trốn theo. Nhưng sau đó bị bọn họ bắt về....." Tiểu Khúc Nhi nói.

 

Tần Quyên kinh ngạc nhìn nó.

 

Biết hắn định nói gì, Tiểu Khúc Nhi vội nói, "Đệ đã bị dạy bảo một trận rồi, cũng biết mình sai rồi. Nếu đệ cũng mất tích thì lại gây thêm phiền toái cho cha Hồ Hồ.

 

Tần Quyên nhéo mũi nói, "Biết sai là tốt. Sau này đừng đi tìm ta, dù không thấy ta cũng đừng tự tìm một mình. Chẳng những thế, lúc đệ nhớ Lạc Sanh đạo nhân cũng không được tự ý đi tìm ông ấy....." Tần Quyên dịu dàng dạy bảo, như v**t v* lông chim.

 

Tiểu Khúc Nhi rưng rung nước mặt, gật đầu, nhưng liền hỏi lại, "Lỡ như....lỡ như đệ nghe lời huynh, một lúc nào đó huynh cũng sẽ biến mất không tăm tích như sư phụ....Rồi tất cả mọi người đều như thế...."

 

Thấy Tiểu Khúc Nhi chực khóc, Tần Quyên ôm nó lên ngựa, "Tiểu Khúc Nhi đi tìm y quán với ta không?"

 

Trẻ con quả nhiên rất dễ dụ, nhất là sau khi được Tần Quyên bất ngờ bế lên ngựa. Trên đường có nhiều người tò mò nhìn, khiến cho Tiểu Khúc Nhi quên mất cảm xúc đau buồn ban nãy, trái lại còn thấy vênh vang kiêu hãnh.

 

Nó tu đạo từ nhỏ, tự cho rằng mình cần bỏ đi tính nết trẻ con để trở thành một đạo nhân, nhưng dù sao trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ.....

 

Nó cũng thích thể hiện, thích mọi người xôn xao chú ý....

 

"Đại ca, chúng ta đi đâu?" Tiểu Khúc Nhi nắm tay áo Tần Quyên, giọng nói cũng lẫn cùng tiếng cười trong trẻo.

 

"Đến thằng bắc xem. Ta tìm khắp thành nam mà không thấy có y quán nào" Tần Quyên vừa nói vừa giục ngựa đi thẳng một đường.

 

Hắn đi được một lúc thì phát hiện tiểu nô tài kia không theo mình nữa. Trong lúc hắn nói chuyện với Tiểu Khúc Nhi, đã thoáng thấy tiểu nô tài đó đi vào quán trọ, chắc là để tìm các kỵ binh Bá Nha Ngột, cho nên không quan tâm.

 

Không có nô tài kia theo cùng, Tần Quyên còn cảm thấy thoải mái hơn.

 

Lúc đến thành bắc, vì đói bụng nên hắn đi kiếm đồ ăn trước. Tiểu Khúc Nhi lần đầu tiên được hắn dẫn ra ngoài ăn chim cút nướng.

 

"Chưa ăn bao giờ à?" Tần Quyên đưa cho nó hai con còn nóng hầm hập.

 

Tiểu Khúc Nhi lắc đầu, nhận lấy đồ ăn Tần Quyên đưa.

 

"Ở Liêu Châu chúng ta, một quả trứng cút giá một lượng bạc...." Tiểu Khúc Nhi nói.

 

Tần Quyên lấy làm kinh ngạc, cho là Tiểu Khúc Nhi dọa mình. Nhưng hắn biết đứa bé này không bao giờ nói dối.

 

Có điều, không nghĩ trứng cút lại đắt như vậy....Hắn nhớ hồi nhỏ mình rất thích ăn món này, cháo sáng lúc nào cũng được bỏ hai quả trứng cút, hắn ăn đến vui vẻ....Đến giờ cũng không quên.

 

Nghĩ vậy mới biết, hồi nhỏ nhà hắn giàu có cỡ nào.

 

Cha hắn giàu, người trong thôn cũng giàu....Chuyện này không sai.

 

"Ôi, ngon quá...." Tiểu Khúc Nhi cắn một miếng mà gần như phát khóc.

 

Tần Quyên chẳng biết nên cười hay nên đứng đắn một chút. Lúc này, khuôn mặt nhỏ của Tùng Man và Đán Mộc lại hiện ra. Hắn nhớ hai người họ.

 

Tiểu Khúc Nhi không ăn nhiều như Tùng Man, ăn hai miếng rồi uống bát nước là no.

 

No nê xong, nó ra ngồi đả tọa trên tấm thảm lông.

 

Tần Quyên phát hiện ra, lượng cơm hắn ăn hiện giờ lớn hơn trước nhiều. Ăn xong suất đã gọi, hắn còn phải gọi thêm một đĩa bánh lớn nữa. Ngày trước, hắn thường nói Tề Lâm ăn nhiều như heo, một mình có thể ăn hết mười mất cái bánh nướng với nửa con dê. Nhưng bây giờ, hắn cũng bắt đầu giống Tề Lâm rồi.

 

Nghĩ đến cái thân hình bồ tượng toàn là cơ bắp của Tề Lâm, Tần Quyên hơi rùng mình, quyết định không ăn nữa.

 

Hắn buộc lại đai lưng, xác định bụng mình không như bụng Tề Lâm mới thở phào một hơi.

 

Tuy vẫn còn đói nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn, không ăn nốt đĩa bánh kia.

 

Thấy hắn đứng dậy, Tiểu Khúc Nhi cũng đi theo.

 

"Chúng ta tiếp tục đi tìm y quán thôi." Giọng Tần Quyên dịu dàng vang lên.

 

Tiểu Khúc Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Qua con đường phía trước, có ba cái ngõ nhỏ. ĐI vào ngõ ở giữa, chỗ đó có y quán. Các lang trung trẻ tuổi ở đây đều bị người của đại doanh bắt đi rồi, chỉ còn mấy người già thôi. Người ở đó là một nữ lang trung đến từ Đại Lý, tuy tính tình cổ quái nhưng cũng khá tốt bụng." Một người qua đường nói với Tần Quyên.

 

Tần Quyên cảm ơn rồi cưỡi ngựa đến đường lớn phía trước. Tuy nhiên....

 

Lúc đến ngã tư đường, hắn chợt nghe thấy tiếng vó ngựa ồn ào....

 

Hắn cau mày, sau đó kịp phản ứng, ôm chặt Tiểu Khúc Nhi, chạy ngược về hướng mình vừa tới.

 

Không biết quân đội ở đâu vào thành từ phía bắc, nhưng không lộ ra bất cứ tin tức nào, cho nên cổng bắc mau chóng bị công phá. Bá tánh chạy trốn khắp nơi. Đám người kia vừa vào thành là bắt đầu đốt phá chém giết.

 

Bọn họ không giống quân đội chính quy, cũng không hẳn là binh lính....

 

Tốc độ của họ rất nhanh, dù Tần Quyên cưỡi ngựa nhưng do đường phố hỗn loạn nên không thể phi nước đại được.

 

Chẳng mấy chốc, những người chạy trốn sẽ chen kín đường.

 

Hắn chỉ có thể xông vào ngõ nhỏ.

 

Nhưng những tiếng kêu la vẫn liên tục vang lên. Ai nấy đều sợ hãi trốn ra ngoài.

 

Hắn đành bỏ ngựa, ôm Tiểu Khúc Nhi nhảy lên mái nhà. "Tiểu Khúc Nhi, bám chặt ta."

 

Tiểu Khúc Nhi có chút sợ hãi nhưng không hoảng loạn, nghe lời ôm lấy hắn.

 

Những năm ở trong quân doanh khiến cho Tần Quyên càng lúc càng nhạy bén. Hắn cảm giác đội quân này không phải người Quách Nhị, nhưng rốt cuộc là quân từ đâu thì chẳng đoán ra.

 

Có lẽ Cửu Đàm sẽ biết.

 

Hiển nhiên chỗ Cửu Đàm cũng không nhận được tin. Đội quân này ắt hẳn đã tránh được rất nhiều thám tử, tiến đến đây mà không gây ra náo động nào.

 

Nhưng từ lúc bọn họ vào thành, chắc chắc cả Cửu Đàm lẫn người của Triệu Hoài Chi đều đã hay tin rồi.

 

"Đại ca, chúng ta về quán trọ sao?" Tiểu Khúc Nhi nhìn đám kỵ binh dưới mái hiên đang chạy về hướng mà họ tới.

 

Nếu cứ trốn trên này, liệu có thoát được không?

 

"Cứ quan sát tìn hình đã." Tần Quyên nói. Nếu đám người kia không lục soát từng nhà thì hẳn là sẽ an toàn.

 

Nhưng....

 

Tần Quyên bất chợt cảm thấy lồng ngực mình đau nhói tận tâm can. Hắn ôm ngực, ngồi sụp xuống.

 

"Đại ca...." Tiểu Khúc Nhi vừa mới kêu lên thì nghe thấy tiếng la thảm thiết phát ra từ căn nhà dưới mái mà họ đang đứng.

 

Quân lính trán vào thành, chia làm các nhóm nhỏ, đến cướp bóc từng nhà.

 

Sau tiếng la của người phụ nữ, cả gia đình đều bị lôi ra ngoài.

 

Tiểu Khúc Nhi nhìn Tần Quyên ngã quỵ trên mái với sắc mặt trắng bệch, lại nhìn đám nam nhân bên dưới đang giơ đao....

 

Nó không dám lên tiếng, run rẩy thò tay bắt mạch Tần Quyên. Từ nhỏ, nó theo sư phụ học y thuật, biết một chút về mạch tượng, nhưng phần lớn thời gian đều chỉ giúp sư phụ chế thuốc.

 

Nó không biết đây là mạch gì mà loạn như thế....

 

Lúc nó còn đang ngẫm nghĩ thì chợt có người hô to, "Trên mái nhà có người!"

 

Tiểu Khúc Nhi không biết ngôn ngữ mà họ nói, nhưng cũng hiểu họ đã phát hiện ra mình rồi.

 

Nó vô cùng luống cuống, nhưng Tần Quyên còn chưa tỉnh. Thấy mấy người đó đang leo lên mái nhà, nó chỉ có thể hốt hoảng kêu, "Đại ca, tỉnh lại đi....đại ca, chúng ta phải trốn mau....."

 

Tần Quyên vẫn còn ý thức nhưng không thể cử động. Hắn rất muốn kéo Tiểu Khúc Nhi chạy đi, nhưng giờ không có chút sức nào nữa.

 

Tiểu Khúc Nhi thật sự khóc nấc lên, "Đại ca, Tần Quyên đại ca...."

 

Lúc đám nam nhân kia nhảy được lên mái nhà, chúng thấy Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi.

 

Một người nói, "Hai tên này rất đáng ngờ, không thể giữ. Giết đi."

 

Một người khác do dự giơ đao đi về phía Tần Quyên.

 

Tiểu Khúc Nhi nước mắt đầm đìa. Lúc lưỡi đao kia hạ xuống, Tần Quyên đang gục trên mái, bất chợt vung tay, tóm lấy cổ tay cầm đao của đối phương.

 

Mũi đao quay ngược về bụng gã.

 

Động tác của hắn nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ.

 

Hắn bế Tiểu Khúc Nhi, nhảy khỏi mái nhà.

 

Lát sau, mấy người đó đồng loạt cưỡi ngựa đuổi theo hắn.

 

Tiểu Khúc Nhi bị hình ảnh máu me đầm đìa ban nãy dọa cho kinh hãi.

 

Nó cũng từng đi qua chiến trường nên không kinh hoảng quá lâu. Lúc bình tĩnh lại, ôm cổ Tần Quyên, nó chợt phát hiện ra trên cổ Tần Quyên nổi lên một cái gân đen sẫm, đỏ au.

 

Thứ gì đây? Ban nãy vẫn bình thường mà.

 

Hay là tại nó không để ý?

 

Không đúng, lúc trước nó từng giúp Tần Quyên gội đầu một lần rồi. Trên cổ đại ca vốn không có thứ này.

 

Tần Quyên chạy rất nhanh, những tên kia không tài nào đuổi kịp.

 

Bỗng nhiên, một âm thanh truyền đến, "Ồ, không ngờ ở đây mà cũng có....." Nhưng vì không khẳng định nên không nói hết câu.

 

"Bắt lấy hắn. Phải bắt sống. Ha ha ha...."

 

Người này mặc áo quần màu bặc, tuy tuấn mỹ nhưng tiếng cười lại man rợ, khiến người ta không rét mà run.

 

Cung thủ buông cung xuống, lính cầm đao cũng không dám đến gần Tần Quyên. Ban nãy Tần Quyên tay không đánh trọng thương một người, khiến bọn họ cảnh giác.

 

Biết tốc độ của hắn rất nhanh, họ phải cùng xông lên mới được.

 

Nhưng kể cả đánh hội đồng, năm sáu tên vẫn bị quật ngã. Vài tên trọng thương không dậy nổi, hộc máu không ngừng.

 

Lúc này, nam tử tuấn mỹ kia mới thắc mắc, "Nột lực tốt thật. Gọi Cổ Đạt đến đây."

 

Tiểu Khúc Nhi nghe đến tên Cổ Đạt. Sư phụ nói, ở Đại Lý có rất nhiều người tên Đạt, cho nên những người này là người Đại Lý sao? Nhưng họ đâu có nói tiếng Hán?

 

Nó còn chưa kịp nghĩ nhiều, một nam nhân thân cao chín thước đã sừng sững cưỡi ngựa đi tới với cây rìu lớn trong tay.

 

"Đại ca...." Tiểu Khúc Nhi ôm chặt cổ Tần Quyên theo bản năng.

 

"Đừng sợ." Dù đã gần mất y thức như Tần Quyên vẫn dịu dàng an ủi nó.

 

Nội lực sắc bén tản ra tứ phía. Những người khác đều bị khí thế của hắn dọa sợ lui lại mấy bước.

 

"Đừng xen vào, để Cổ Đạt đánh với hắn." Nam nhân tuấn mỹ mặc quần áo màu bạc kia chống cằm nói.

 

Những người khác đâu có muốn tự lên tìm chết!

Bình Luận (0)
Comment