Tần Quyên nghĩ bụng, đừng tưởng bắt Tiểu Khúc Nhi đi thì ta không cách nào chạy trốn.
Nhưng tên này bắt cóc hắn cũng vừa hay, để hắn xem hồ ly kia có quan tâm đến mình không.
Rốt cuộc Triệu Hoài Chi có biết thứ cổ trùng đáng chết trong người y đã chuyển sang người hắn không?
Chỉ mới nghĩ đến chuyện này, Tần Quyên đã giận đến phát run.
Hắn đã trao....lần đầu cho hồ ly Triệu Hoài Chi kia mà chẳng hay biết gì cả!
Càng nghĩ càng nóng máu!
Tần Quyên ngủ chưa được bao lâu thì đã tỉnh....Bởi hắn cảm thấy có ai đó đang lau mặt cho mình....
Không, là ve vuốt thì đúng hơn.
Hắn kinh hãi, mở choàng mắt.
Trước mặt hắn là một thiếu niên nhỏ nhắn, răng trắng môi hồng.
"Cổng tử tỉnh rồi sao? Thiếu chủ sai nô tài đến hầu hạ ngài. Nô tài tên Đào Hoa." Thiếu niên thanh tú kia lên tiếng, giọng nói trong trẻo như vắt ra nước, hơi thở cũng thoang thoảng hương thơm.
"....." Tần Quyên trừng mắt nhìn y, định vươn tay đẩy y tránh xa ra nhưng chỉ nghe thấy tiếng xích kêu loảng xoảng.
"Cút!" Hắn quát khẽ, nhưng có lẽ vì khí thế không có tính đe dọa nên thiếu niên chẳng hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn sửng sốt, rồi tiếp tục giở trò với Tần Quyên, nhỏ nhẹ nói, "Nô tài giúp công tử lau mặt. Sau khi xong việc, nô tài sẽ cút ngay."
"........"
Lúc tấm khăn lông chạm vào má lần nữa, Tần Quyên nghiêng người quay mặt đi.
"Tránh xa ta ra một chút. Ta không muốn nhắc lại lần thứ hai."
Lúc này, Đào Hoa mới chậm rãi lui về.
Tần Quyên thấy trên người y không có cổ khí, chắc Ngân Thiên Xu cố tình chọn một người yếu ớt đến hầu hạ mình.
"Ngài có nói không, nô tài hầu ngài dùng bữa." Đào Hoa đã được huấn luyện đầy đủ, trước thái độ của Tần Quyên, y vẫn thản nhiên đối phó được.
"....." Tần Quyên không muốn nói chuyện với Đào Hoa, nhưng bụng lại réo ầm ầm.
Đào Hoa thầm cười trộm, hỏi, "Công tử?"
"Đói." Tần Quyên không muốn làm cao với y nên nói thẳng.
Đào Hoa đã thăm dò tính cách Tần Quyên. Tính hắn phóng khoáng nhưng có mấy phần kiêu căng.
"Ngài chờ một lát." Đào Hoa bước nhanh ra ngoài, trông dáng vẻ như nhẹ nhàng nhã nhặn, nhưng bước chân lại nhanh như bay.
Tần Quyên nheo mắt quan sát y. Tuy trên người Đào Hoa không có cổ, nhưng y biết chút võ công. Vậy là Ngân Thiên Xu muốn Đào Hoa theo dõi hắn, không để hắn trốn sao?
Nếu bây giờ Ngân Thiên Xu biết Tần Quyên nghĩ gì thì sẽ cảm thấy lòng tốt của mình bị coi là làng lang dạ thú.
Chẳng qua hắn chỉ sợ Tần Quyên đêm dài cô đơn nên mới gửi Đào Hoa đến mà.
Đào Hoa là cái tên đầu bảng, nổi danh trăm dặm ở Ngân Sơn bọn họ.
Tuy y không phải người đẹp nhất, nhưng năng lực hầu hạ là đỉnh nhất.
Tần Quyên chẳng phải thích nam nhân sau? Hắn chu đáo đến thế còn gì.
Tần Quyên không hay biết ý định của Ngân Thiên Xu, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc. Hắn nhận thấy cách thức hầu hạ của Đào Hoa hơi quá phận, lau mặt thì cứ lau, nhưng trộm v**t v* mặt hắn làm gì?
Hơn nữa, đã là nam còn tên là Đào Hoa!
Đòa Hoa mang khay thức ăn quay vào phòng.
"Công tử, nô tài hầu hạ ngài dùng cơm."
"Để ta tự ăn."
"Thiếu chủ nói không được cởi xích sắt cho ngài."
"Vậy thì ta ăn thế nào được!" Tần Quyên quát.
Đào Hoa nói, "Đương nhiên là nô tài hầu hạ công tử."
"Ngươi....Cút!" Tần Quyên tức giận mắng.
Đào Hoa vẫn tiếp tục nhỏ nhẹ thưa, "Vậy đến khi công tử đói, nô tài lại đến đút cho công tử...."
"...." Tần Quyên nghĩ, còn ở đây thêm nữa, chắc hắn sẽ tức nổ phổi mà chết.
"........" Mãi đến khi bụng kêu như sấm rền, sắp đói đến lả, Tần Quyên mới nghiêng đầu nhìn Đào Hoa đang đứng một bên.
Trong thoáng chốc, hấn dường như thấy được bóng dáng Triệu Hoài Chi....
Thật ra, tính nếu Đào Hoa đúng là điểm giống Triệu Hoài Chi thật.
Nhưng Đào Hoa không đẹp bằng Triệu Hoài Chi, làn da không trắng như y. Chẳng qua vì mũi có phần giống, mà mũi lại nằm ở trung tâm gương mặt, nên tự nhiên có cảm giác tương tự....
Lúc nhìn thoáng qua như thế, Tần Quyên không tránh được mà liên tưởng.
Không biết bao lâu sau, Đào Hoa bước tới, đỡ hắn dậy, đút cho ăn.
Dưới đáy hộp thức ăn có bỏ than nên đồ ăn vẫn còn nóng.
Đào Hoa đút cho hắn ít canh, sau đó là cơm.
"Công tử đã lâu không ăn cơm nhỉ." Đào Hoa hỏi.
Tần Quyên không đáp, bởi vì hắn sĩ diện.
Đào Hoa mỉm cười, "Công tử là người Hán, nô tài cũng thế."
Nghe câu này, Tần Quyên cuối cùng cũng ngước mắt nhìn y.
Bảo sao tiếng Hán của y lưu loát hơn Ngân Thiên Xu nhiều, không pha chút tạp âm, hóa ra y vốn là người Hán.
"Nô tài là người Tống."
"Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?" Tần Quyên hỏi.
"Nô tài hai mươi ba."
Tần Quyên không biết Triệu Hoài Chi chính xác là bao nhiêu tuổi. Nếu Triệu Hoài Chi 22 thì cũng không kém người này là bao.
"Vì sao ngươi ở Quách Nhị?" Ban nãy hắn không muốn nói chuyện với Đào Hoa, nhưng giờ thì rất phấn khởi.
Đào Hoa cười híp mắt, "Vì thân nhân không muốn thấy nô tài, nên bán Nô Tài đến Quách Nhị."
Tần Quyên ngẩn ra, im lặng một lát rồi nói, "Xin lỗi."
Đào Hoa lắc đầu, "Không, công tử không cần xin lỗi, là nô tài phải cảm kích công tử mới đúng. Nô tài sống ở đây lâu như vậy rồi mà chỉ có mình công tử hỏi thăm thân thế. Nô tài rất vui."
"....." Tần Quyên bỗng nhiên cảm thấy chút chua xót trào dâng trong lòng.
"Nô tài cuối cùng cũng có thể nói với ai đó mình đến từ đâu. Hôm nay nô tài vui lắm, ít nhất cũng có người biết đến Đào Hoa rồi."
Tần Quyên chợt nói, "Nếu không ngại thì ngươi cứ nói thêm. Ta sẽ nghiêm túc lắng nghe."
Tần Quyên không nhận thấy, sự bài xích ban đầu của hắn với Đào Hoa đã tan biến.
"Năm 5 tuổi, nô tài bị bán đến Quách Nhị, nửa năm sau thì được đưa đến Ngân Sơn."
"Vậy ngươi còn nhớ cha mẹ mình không?"
"Mẫu thân của nô tài...." Nói đến đây, ánh mắt của Đào Hoa bỗng xa xăm, "Là một nữ nhân thân phận cao quý nhưng số khổ. Bà sung sướng là do trời sinh, còn khổ sở là do mình chọn.....Cũng chính bà đã bán nô tài đến Quách Nhị."
Tần Quyên quả thực không thể nào tin vào tai mình. Một người mẹ mà bán chính đứa con mình dứt ruột đẻ ra sao?
Vì cớ gì?
"Công tử chớ ngạc nhiên. Bà và cha ruột của nô tài không có chút tình nghĩa, cho nên bà làm vậy cũng dễ hiểu thôi. Bà cứ nhìn thấy nô tài là khó chịu, không vứt nô tài ra ngoài đường đã là nhân ái lắm rồi...."
"....." Tần Quyên vẫn không thể hiểu. Bởi vì hắn từng nhìn thấy những người mẹ khóc đến chết đi sống lại khi con mình bị bắt ra chiến trường, chứ chưa từng thấy người mẹ nào đang tâm bán con mình làm kẻ hầu hạ cho người ta.
Hẳn phản có hiểu lầm ở đâu đó chứ, Tần Quyên nghĩ vậy.
"Không nói chuyện này nữa, nô tài đút công tử ăn cơm." Đào Hoa cong cong mắt cười.
Không có đau xót, chỉ có vẻ lả lơi.
"Thời niên thiếu lấy sắc hầu người, bây giờ thì dạy các thiếu niên khác, nhờ thế cũng kiếm được miếng cơm ăn." Đào Hoa điềm nhiên đáp.
Tần Quyên ban đầu không hiểu lấy sắc hầu người nghĩa là gì. Đến lúc nghĩ ra, hắn suýt nữa thì phun cả miếng cơm trong miệng.
"......" Tần Quyên nhìn Đào Hoa, bắt đầu hiểu ra rồi. Bảo sao hắn cứ thấy Đào Hoa có gì đó không đứng đắn, làm hắn liên tưởng đến lúc hồ ly kia lên cơn.
Tần Quyên không thể biểu hiện ra mặt, chỉ đàng dằn trong lòng. Hắn vẫn phải trông cậy vào Đào Hoa để tìm hiểu về vương điện ở Ngân Sơn này.
Nắm được đường lối trong vương điện thì muốn trốn cũng không khó.
Đào Hoa nghĩ mấy lời y nói có thể tạm trấn an Tần Quyên rồi. Y nhận lệnh thiếu chủ đến đây, không muốn hỏng việc.
Lúc Đào Hoa bước ra, thị vệ của thiếu chủ đang chờ y bên ngoài.
"Thiếu chủ ở tẩm cung chờ ngươi tới phục mệnh."
Đào Hoa hành lễ rồi đi theo.
Sau khi ra khỏi tẩm cung của Ngân Thiên Xu, sắc mặt Đào Hoa âm trầm, nặng nề hơn hẳn.
Y lại quay về căn phòng giam giữ Tần Quyên.
Cả đời y chưa bao giờ được đối đãi như một con người bình thường, ai cũng coi y như kẻ hèn mọn. Chỉ riêng Tần Quyên, tuy thái độ lúc đầu không tốt lắm, nhưng không xem y là nô tài.
Trong lòng y có chút cảm kích, nhưng hôm nay thiếu chủ lại bắt y phải quyến rũ thiếu niên kiêu ngạo nhưng chân thành này.
Thâm tâm y không hề muốn.
Y thầm nghĩ, thiếu niên ấy tốt hơn tất cả những vị khách y từng hầu hạ trước kia.....
Không, không thể đánh đồng hắn với bọn họ được.
Tận sâu trong lòng, y có chút chờ mong. Có lẽ cở đời y cũng không thể có được một thiếu niên như thế.
Cha ruột của y thân phận ti tiện, mấy đời làm nghề chăn ngựa, cho nên y bị mẫu thân coi như cái gai trong mắt. Đến năm y 5 tuổi, bà ta bán y đến Quách Nhị/
Lúc ấy y không quá buồn, trái lại còn nghĩ cuối cùng mẫu thân cũng sẽ không tức giận nữa, cho nên rời xa nhau mới là tốt nhất.
Có đôi khi y nghĩ đến mẫu thân, không nhung nhớ cũng chẳng đau khổ gì.
Y vốn cho rằng bản thân mình không còn cảm xúc, chỉ tồn tại cho qua ngày. Y cũng biết mẫu thân có sắp xếp người ở Ngân Sơn, họ sẽ báo tin cho bà ấy mỗi ngày. Y khổ sở ngày nào, bà ta vui mừng ngày ấy.
Y biết hết.
Y bước vội đến cung điện nơi Tần Quyên ở, nhưng tới ngưỡng cửa thì dừng chân.
Lúc này, người đi sau y thúc giục, "Mau vào đi."
Thiếu chủ sai thị vệ đến theo dõi y....Y thật sự không dám tỏ thái độ.
Trong điện, Tần Quyên đã ngủ say.
Vì bên trong được đốt một loại hương mà vương tộc Ngân Sơn sở hữu, có tác dụng khiến người trúng cổ chìm sâu vào giấc ngủ.
Đào Hoa chậm rãi bước đến, ngắm nhìn gương mặt Tần Quyên đến thất thần.
Hơn 1 canh giờ trước, y cũng làm như vậy....
Y chưa từng gặp thiếu niên nào đẹp đến thế.
Chưa từng.
Có người gõ lên cửa một tiếng. Thị vệ kia không kiên nhẫn thúc giục y.
Đào Hoa hít sâu một hơi, buông rèm xuống.
Nhìn nét mặt an tường của thiếu niên cùng nét môi rắn rỏi, thể hiện tính quật cường, ngạo nghễ.
Từ sống mũi đến nét mày đều tinh xảo.
Làn da hơi thô ráp, có lẽ do gió cát lâu ngày.
Nghĩ vậy, Đào Hoa lấy một hộp thuốc trong ống tay áo, thoa mặt cho Tần Quyên.
Rõ ràng y đến vì nhiệm vụ, nhưng bây giờ lại yên lặng săn sóc cho thiếu niên này.
"Hồ Hồ....."
Tiếng nỉ non khe khẽ chợt vang bên tai.
Dịu dàng như mưa phùn, như gió xuân.
Hóa ra thiếu niên vẻ ngoài quật cường, cao ngạo là thế mà cũng có lúc dịu dàng đến vậy.
Hắn lặp lại cái tên Hồ Hồ ấy mấy lần.....
"Hóa ra thiếu niên lang đã có người trong lòng rồi." Đào Hoa mỉm cười.
Tiếng bước chân lại vang lên trong điện. Thị vệ kia bước vào, ném cho y thứ gì đó.
"Cái này giúp được ngươi."
Lúc thị vệ lên tiếng, Tần Quyên cũng đã tỉnh, nhưng không mở mắt ngay.
Hắn cảm thấy quái lạ, sao Đào Hoa còn ngồi bên giường hắn.