Hôm sau, chỉ có hai thị vệ canh gác Tần Quyên, việc ăn cơm cũng do họ lo liệu.
Tới lúc hoàng hôn hồng rực ngoài song cửa, Tần Quyên mới nghe tiếng trống trận văn vẳng đằng xa. Hắn đoán có lẽ đại quân Ngân Sơn đã quay về sau chuyến đánh phá cướp bóc ở Điệt Nhi Mật.
Quả nhiên không lâu sau, một thị vệ cũng rút đi, để lại một tên duy nhất.
Lúc trời tối hẳn, Tần Quyên nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thị vệ kia vào kiểm ra, thấy hắn đã ngủ thì rời khỏi tẩm cung, nhưng mới bước tới cửa đã bị một người bất ngờ đánh lén từ đằng sau.
Thị vệ không hiểu vì sao lại có kẻ xuất hiện sau lưng mình.
Cổ Nguyệt kéo tên thị vệ vào trong điện, dùng dây thừng chèn kín miệng gã.
Sau đó, hắn đi tới bên giường Tần Quyên.
Nghe tiếng chân, Tần Quyên đã đoán ra ai tới.
Hắn mở to mắt, nhìn nam nhân đứng ở đầu giường, vẫn là gương mặt lạnh lùng không cảm xúc đó.
Hôm qua, hắn đã thắc mắc, một con người dù có kìm nén cảm xúc giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng không thể khống chế những chuyển biến nhỏ trên gương mặt, ấy vậy mà người này lại không mảy may có chút biểu cảm nào. Nhiều khả năng bản thân gương mặt hắn có vấn đề, như là trúng độc, khiến cho toàn bộ cơ thịt đơ cứng....
"Ta không muốn nói lời vô nghĩa với ngươi nữa. Ta muốn có cổ trên người ngươi." Cổ Nguyệt đi tới bên giường, nói với Tần Quyên.
"Khi nào?" Tần Quyên hỏi ngược lại với ánh mắt kiên nghị.
"Ngay bây giờ." Cổ Nguyệt nói.
Tần Quyên không chút do dự, nói thẳng, "Vậy ngươi lại gần đây, ta sẽ truyền nội lực cho ngươi."
Cổ Nguyệt nghe vậy, dường như hơi sửng sốt mà chớp mắt một cái.
"Sao? Không tin ta à?" Tần Quyên cười, "Vậy không tới cũng được."
"Ai bảo!" Cổ Nguyên lại gần hắn, ngồi xuống mép giường.
Tần Quyên ngồi dậy, vì bị xích khóa lại nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống tay, nâng nửa người lên.
Hắn đặt tay lên cổ tay Cổ Nguyệt. Trong chớp mắt, Cổ Nguyệt dường như cảm nhận được một luồng hơi nóng truyền sang thân thể mình.
Hắn kinh ngạc, dần dần thôi cảnh giác với Tần Quyên.
Tần Quyên quan sát sự thay đổi trong ánh mắt hắn.
Ngân Sơn nằm ở địa thế cao, khí hậu giá lạnh, chỉ cần không đốt lò sưởi trong vòng 2 canh giờ thì lạnh đến phát run, huống hồ Cổ Nguyệt mới đi từ ngoài vào. Trước khi hắn tới, Tần Quyên đã ủ tay trong chăn, xoa cho thật nóng.
Cổ Nguyệt tưởng hắn truyền nội lực cho mình, nhưng thật ra chỉ là hơi nóng bình thường thôi....
Chứ Ninh Bách chưa bao giờ dạy hắn cách truyền nội lực cho người khác.
Cho nên tất cả những chuyện này đều là kế hoạch Tần Quyên bày ra, khiến cho Cổ Nguyệt tự mình ảo tưởng.
Nội lực của Tần Quyên rất mạnh, cho nên khi Cổ Nguyệt cảm nhận được sức nóng trên tay, hắn cũng nảy sinh ảo giác là mình trở nên mạnh hơn.
Công thêm sự uy h**p từ nhân hoàng, không hiểu sao hôm nay lại yếu hơn hôm qua nhiều, càng khiến hắn nghĩ vì mình đã mạnh lên nên mới vậy.
Lát sau, Tần Quyên thu tay về.
Thấy vậy, Cổ Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, "Làm sao?"
Tần Quyên thấp giọng nói, "Ta không cử động thoải mái được, không thể truyền nội lực cho ngươi."
Nói rồi, Tần Quyên quơ quơ sợi xích sắt.
Cổ Nguyệt đang chìm trong sự phấn khích do được Tần Quyên truyền nội lực cho. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức rút loan đao dài hơn nửa thước bên hông.
Bấy giờ, Tần Quyên mới để ý đến trang phục của đối phương. Chắc là hắn vừa nghênh đón quân đội xong là tới đây ngay, nên bên hông có đến tận ba thanh đao.
Vậy thì ít cũng phải là cấp tiểu tướng.
Đao của Cổ Nguyệt không chém đứt được dây xích. Hắn cau mày, "Thiếu chủ dùng dây xích quý như vậy để giam ngươi lại, xem ra gã muốn lấy được cổ trong người ngươi cho bằng được."
Cổ Nguyệt càng nói càng hưng phấn, thu tiểu đao về, rút bảo đao yêu thích của mình ra, "Đao của ta chém sắt như bùn."
Tần Quyên cau mày. Hắn tin người này có khả năng chém được xích sắt nên mới dụ hắn cắn câu.
Quả nhiên là vậy.
Ngân quang lóe lên, sau vài tiếng loảng xoảng chói gắt, xích trên tay và chân Tần Quyên đã bị xẻ làm đôi.
Cuối cùng Tần Quyên cũng có thể cử động. Hắn xoa cổ tay và chân sưng đỏ, sau đó ngồi thẳng lưng, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Cổ Nguyệt thu đao về, lạnh lùng nói, "Tiếp tục được chưa?"
Tần Quyên bình tĩnh gật đầu, bảo hắn lại gần.
Cổ Nguyệt ngồi xuống, Tần Quyên chậm rãi nâng tay lên, đặt lên ngực Cổ Nguyệt.
Trong chớp mắt, hắn lập tức tóm lấy yết hầu đối phương.
Cổ Nguyệt còn chưa kịp nhận ra chuyên gì thì đã bị Tần Quyên ấn ghì xuống mặt đất.
Tần Quyên từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt vẫn bình tĩnh, trong trẻo như trước.
"Ngươi....." Cổ Nguyệt nghiến răng, chỉ là gương mặt vẫn không chút biểu cảm, "Ngươi lừa ta!"
"Binh bất yếm trá." Tần Quyên ung dung nói.
Cổ Nguyệt gào lên, "Ngươi không thoát được đâu. Sẽ không ai cứu ngươi hết!"
"Vậy cứ thử xem. Nếu ngươi không đưa ta ra ngoài, ta sẽ bắt ngươi theo. Hơn nữa, bọn họ trăm phương ngàn kế tiếp cận ta là vì muốn lấy được ngân nhân hoàng trên người ta. Ngươi muốn xưng vương xưng bá ở Ngân Sơn này, muốn vi phạm luân thường để giành lấy quyền lực.....Ngươi nói xem, ở đây còn ai dung tha ngươi? Ta chết cũng được, nhưng ngươi nhất định sẽ chết trước ta."
"Ngươi....."
"Sao nào? Chọn theo ta hay là bị ta đẩy ra gánh lửa giận của vương các ngươi?" Tần Quyên nhếch môi cười lạnh.
"Ngươi còn nhỏ tuổi, tại sao lại độc địa như thế?"
"Ngươi không có nhiều thời gian suy nghĩ đâu." Tần Quyên nghiến răng, siết chặt ngón tay, "Nếu không muốn chết thì phải hợp tác với ta."
"Để ta ngồi dậy đã." Cổ Nguyệt yêu cầu.
Tần Quyên không nói hai lời, kéo hắn lên, "Đừng nghĩ tới việc giờ trò. Đây không phải lần đầu ta bắt cóc con tin đâu."
"Thị vệ ở Tuyết Hợp điện sẽ thay ca mỗi khắc một lần. Ngươi còn loanh quanh ở đây nữa thì hai ta cùng chết." Cổ Nguyệt lạnh giọng nói.
Tần Quyên không dám chậm trễ, nhưng còn Tiểu Khúc Nhi....
Hắn không nghĩ được nhiều, áp giải Cổ Nguyệt ra khỏi điện. Vừa bước ra ngoài, Cổ Nguyệt nói, "Hướng tây, đi hết hành lang, ra hoa viên sau núi.
Tần Quyên đi về phía hành lang được mấy bước thì nghe tiếng sột soạt trong bụi cây. Hắn đang định ra tay thì thấy Đào Hoa ôm Tiểu Khúc Nhi chui ra.
Thật ra Đào Hoa đã đến rất sớm, từ lúc trời chưa tối, y đã nấp sau hòn giả sơn ở hoa viên chờ sẵn rồi.
Nhưng y chưa tìm được cơ hội nào lẻn vào thì đã thấy Cổ Nguyệt vào trước. Còn Cổ Nguyệt là ai, y đương nhiên đã biết.
Y không rõ vì sao Cổ Nguyệt đến đây, nhưng hắn ở trong đấy thì y không thể vào được.
Đào Hoa đợi ở đó một lát thì không ngờ lại thấy Tiểu Khúc Nhi.
Nhìn thằng bé lén lút chạy từ bên kia hoa viên sang, y biết ngay là Tần Quyên bảo nó tới.
Xem ra Tần Quyên đã dặn dò thằng bé rồi, định hôm nay trốn cùng nhau.
Nhưng Cổ Nguyệt ở trong kia, Tiểu Khúc Nhi mà vào thì mất mạng, cho nên y vội ngăn nó lại.
Mất rất nhiều thời gian để khiến Tiểu Khúc Nhi chịu tin tưởng y.
Nhưng đứa bé này rất ngoan, y bảo nó đừng lên tiếng, nó cũng nín thinh không nói.
Bọn họ ở đó chờ Cổ Nguyệt rời khỏi điện, nhưng không ngờ cuối cùng Tần Quyên lại bắt cóc Cổ Nguyệt đi ra ngoài.
Tần Quyên nhận ra đó là Đào Hoa à Tiểu Khúc Nhi thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói, "Giờ chúng ta mau rời khỏi vương điện thôi. Đào Hoa, ngươi dẫn Tiểu Khúc Nhi đi trước, ta yểm trợ đằng sau. Lỡ chúng đuổi theo, ngươi đưa Tiểu Khúc Nhi chạy đi."
Đào Hoa nghe vậy thì ngẩn ra.
Trước nay, chưa từng có người bảo vệ y, cũng không ai cảm thấy y đáng để bảo vệ....
Dù giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch, và y cũng biết Tần Quyên chỉ quan tâm đứa bé tên Tiểu Khúc Nhi này thôi.
Nhưng y vẫn cảm động.
"Được, ngươi yên tâm." Đào Hoa gật đầu.
*
Tần Quyên không thể không phục Cổ Nguyệt. Cổ Nguyệt biết rất rõ vương điện này, cho nên dọc đường trốn khỏi vương điện, họ không bị binh lính hay thị vệ phát hiện ra.
Bản thân Cổ Nguyệt không phải tướng thủ vương điện, Tần Quyên nghĩ có lẽ hắn đã âm mưu làm phản từ lâu nên mới nắm rõ cấu trúc nơi này như lòng bàn tay.
Sau khi ra khỏi vương điện, tới khu rừng dưới chân núi, Cổ Nguyệt yêu cầu Tần Quyên thả mình ra.
Tần Quyên không đồng ý, nói chờ đến khi họ tới được Điệt Nhi Mật rồi tính.
"Điệt Nhi Mật đang đại loạn, ngươi đến đó thì chỉ có chết." Cổ Nguyệt bỗng nói.
Tần Quyên lấy làm lạ, "Giờ ngươi còn quan tâm chỗ ta đến không an toàn à? Ta có nên cảm ơn ngươi hay không?"
Cổ Nguyệt, "Ngươi nằm mơ đi. Việc bị lừa gạt hôm nay, ngày sau ta sẽ trả lại gấp ba. Nhưng ta phải thừa nhận, thằng nhóc con nhà ngươi cũng có chút bản lĩnh....."
Hắn vừa dứt lời, Tần Quyên đã vung thẳng một nắm đấm vào mặt hắn.
Cổ Nguyệt bị đánh đến mức đầu cũng nghiêng đi.
Tần Quyên hất hàm, "Đau hả? Trả ngươi đấy."
Hôm qua ngươi quất ta một roi, ta còn chưa quên đâu.
"Ngươi dẫn chúng ta rời thành, qua núi Kền Kền." Lúc này, Đào Hoa lên tiếng. Y biết, từ bên ngoài vương điện Ngân Sơn đến ngoại vị Ngân Sơn còn có mấy trạm gác nữa. Không có Cổ Nguyệt, bọn họ không thể rời khỏi đây.
Phải qua được núi Kền Kền mới xem như thoát được quân đội Ngân Sơn truy đuổi.
Cổ Nguyệt tức nổ phổi, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm nào, "Tiện nhân! Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng."
Đào Hoa rũ mắt buồn bã, không nói câu nào.
Tần Quyên siết cằm Cổ Nguyệt, "Ngươi tốt nhất là cẩn thận cái mồm, bằng không lão tử cắt lưỡi ngươi."
Nghe hắn nói vậy, mặt Đào Hoa đỏ bừng lên. Y chưa từng được ai bênh vực.
Tần Quyên gằn giọng, "Giờ ngươi nói xem, đi thế nào?"
Cổ Nguyệt biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mặc cho Tần Quyên bức h**p. Hắn đáp, "Tư Ngô quan."
"Dẫn đường." Tần Quyên lôi hắn đi.
Đào Hoa nói y biết đường, hơn nữa y cũng muốn đi Tư Ngô quan, cho nên dù thế nào họ cũng phải tới đó một chuyến.
Ban nãy y đã định nói rồi nhưng bị Cổ Nguyệt cắt ngang.
Một canh giờ sau, họ đến được Tư Ngô quan. Cổ Nguyệt kiếm được hai con ngựa để bốn người chia nhau cưỡi.
Bấy giờ, Đào Hoa mới lên tiếng, "Ta phải đến một nơi, các ngươi chờ ta ở đây một chút...."
"Cùng đi đi." Tần Quyên biết Đào Hoa rất ít đưa ra yêu cầu, cho nên nhất định là có việc gì đó quan trọng.
Ngay cả Cổ Nguyệt cũng thắc mắc.
Trên thực tế, ở Ngân Sơn có nhiều người biết thân phận thực sự của Đào Hoa, thậm chí có một số quý tộc vì thế mà thành khách quen của y......Đương nhiên hắn cũng biết thân phận của Đào Hoa, dù xưa nay vẫn luôn cảm thấy Đào Hoa là giống ti tiện.
Đòa Hoa nói rồi xoay người chạy về phía ngoài Tư Ngô quan, đến một tấm bia đá ven cánh rừng, y mới dừng lại.
Y bảo Tiểu Khúc Nhi ngồi vững rồi một mình xuống ngựa.