"Gửi rồi." Tần Quyên đáp, đi về phía giường. Tiểu Khúc Nhi thấy vậy cũng nhảy xuống giường, lê gót giày đến chỗ hắn.
Lúc Tần Quyên đang cởi áo, Tiểu Khúc Nhi đã bò lên giường,trải chăn đệm đàng hoàng ngay ngắn rồi nhìn Tần Quyên, híp mắt cười.
"...." Tần Quyên chẳng biết nói gì, bất đắc dĩ xoa đầu nó.
Cổ Nguyệt và Đào Hoa đã ai về giường nấy.
Tần Quyên thấy mọi người đều đã ngả lưng, bèn thổi tắt đèn.
Hắn vừa mới chui vào chăn đã bị Tiểu Khúc Nhi ôm chặt lấy.
"Đại ca, lâu lắm rồi không được ngủ giường. Quả nhiên ngủ trên giường vẫn là thích nhất."
"Vậy mai cứ ngủ thoải mái đi."
"Vâng."
"Chỉ ngày mai thôi đấy."
".......Vâng."
"Ngủ đi." Tần Quyên vỗ vỗ lưng nó.
Sáng hôm sau, lúc Tần Quyên rời giường thì cả Cổ Nguyệt lẫn Đào Hoa đều không còn ở trong phòng.
Hắn mặc quần áo, đúng lúc Tiểu Khúc Nhi cũng tỉnh dậy.
"Rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng đi." Tần Quyên vừa nói, vừa đẩy cho nó cái chậu đồng.
Tiểu Khúc Nhi cẩn thận lấy khăn lau mặt, còn chải lại mái tóc mới gội hôm qua.
"Lâu lắm rồi không gỡ, tóc cứ dính vào nhau. Hôm qua đệ phải chải lâu lắm đó." Tiểu Khúc Nhi cười nói.
"Cho nên phải học cách búi tóc lên như sư phụ đệ thôi." Tần Quyên nói, cầm lấy lược trong tay Tiểu Khúc Nhi, giúp nó trải đầu, sau đó lại dùng sợi dây gân trên cổ tay Tiểu Khúc Nhi để búi cho nó một cái búi củ tỏi nho nhỏ.
"Oa, đại ca giỏi quá." Tiểu Khúc Nhi nhìn mình trong gương đồng, phấn khởi nói.
"Không có trâm rồi. Ra chợ xem có bán không." Tần Quyên xoa đầu nó, dắt xuống giường, "ĐI ăn cơm trước đã."
Vốn tưởng Cổ Nguyệt và Đào Hoa đang ăn sáng dưới lầu, nhưng khi xuống tới nơi lại không thấy họ đâu.
Tiểu nhị bảo sáng sớm nay họ đã ra ngoài rồi.
"Đi cùng nhau sao?" Tần Quyên cảm thấy vô cùng quái lạ.
Tiểu Nhị lắc đầu, "Không phải, người đi trước người đi sau, cách nhau nửa canh giờ."
Vậy mới hợp lý. Phải đến đêm qua, lúc đánh bài hoa, trông hai người họ mới có vẻ giống như huynh đệ.
Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi ăn sáng xong thì đi ra phố. Trước lúc rời quán trọ, hắn còn hỏi xem ở đây có chỗ nào thăm thú không.
"Đại ca, huynh có tiền không?" Tiểu Khúc Nhi hỏi.
"....." Tần Quyên sờ sờ túi, "Đương nhiên."
Trước khi đi, hắn sợ giữa đường có gì bất trắc nên đã "xin xỏ" Quỳ một chút. Tuy không nhiều nhưng chắc cũng đủ tới Hổ Tư Oát Nhĩ.
"Vậy sao đêm qua huynh lại để Cổ Nguyệt Ca Ca dùng hoa tai và phát quan để trả tiền trọ?" Tiểu Khúc Nhi thắc mắc.
Tần Quyên đỏ cái mặt già, "Thì cũng có bắt hắn trả thật đâu.....Chỉ thử xem hắn có làm thật không thôi mà."
"Ra là vậy. Cổ Nguyệt ca ca tốt thật." Tiểu Khúc Nhi ngây thơ nhìn hắn.
"......." Tần Quyên chỉ muốn chui xuống lỗ cho rồi.
"Tới chợ ngựa trước." Tần Quyên ôm Tiểu Khúc Nhi lên ngựa.
Trước khi về La Bặc, họ phải mua ít nhất ba con ngựa để thay đổi luân phiên, như vậy mới đảm bảo có thể đến được Hổ Tư Oát Nhĩ.
Nhưng ngựa rất đắt, mà còn mua đến tận ba con. Người của chợ ngựa chắc chắn trẽ điều tra hắn.
Cho nên hắn quyết định tìm mua từ những người đang cần tiền gấp, cần phải bán ngựa.
Những người đi loanh quanh bên ngoài chợ ngựa nhiều khả năng là muốn bán.
Tần Quyên đi tới, làm bộ hỏi thăm vu vơ.
Nói chuyện một hồi, hắn biết được người này lạc khỏi thương đội, trước hết cần phải bán ngựa lấy bạc, rồi gửi thư nhờ người của thương đội đến đón.
"Ngựa này bao nhiêu?"
"Nó là ngựa quý, ta chỉ bán rẻ lấy một thỏi bạc thôi."
Tuy có vẻ là ngựa tốt thật, nhưng màu lông và dáng vẻ còn thua xa Hồ Hồ của hắn.
Nhưng quả thực cặp mắt của con ngựa này rất có thần, vừa nhìn đã biết là một con ngựa hoang được huấn luyện tốt. Chỉ loài ngựa hoang mới có cặp mắt sáng ngời như vậy.
Dù nó và chủ nhân cùng lâm vào nghịch cảnh nhưng tư thái vẫn hiên ngang thế này.
Nghĩ vậy, Tần Quyên cũng khẳng định con ngựa này đáng đồng tiền.
"Nó bao nhiêu tuổi?"
"Hơn hai tuổi một chút." Người kia đáp, "Nếu không phải đã cùng đường, ta cũng không muốn bán đâu. Nó vừa đẹp vừa thông minh, ngài đi khắp chợ cũng không tìm được con tốt hơn."
Tần Quyên dần bị thuyết phục, "Nó tên gì?"
"Gọi là Thất Ca."
Chữ Thất Ca trong tiếng Duy Ngô Nhĩ phát âm hơi giống Tần ca.....
Cứ như là một đôi trời sinh với Hồ Hồ nhà hắn vậy.....
Tần Quyên không nghĩ nhiều, đưa cho đối phương một thỏi bạc, "Khỏi cần mặc cả, ta mua."
"Đa tạ, ngài là người hào phóng, nhất định sẽ được đền đáp." Người kia cảm động rớt nước mắt. Bán ngựa ngoài chợ đen rất nguy hiểm, hắn không dám nói lớn, chỉ có thể thì thầm cảm ơn Tần Quyên.
Hắn nhận bạc xong rồi cũng không nán lại lâu, mau chóng rời đi.
Tần Quyên đưa dây cương cho Tiểu Khúc Nhi, dặn nó ngồi vững.
Hắn xuống ngựa, định chuyển sang cưỡi Thất Ca. Nhưng chỉ vừa mới chạm nhẹ đầu Thất Ca một cái, nó đã nghiêng đầu né, một sợi lông bờm cũng không cho đụng.
"???"
Tần Quyên sửng sốt, gần như bị đả kích. Ngay cả Tiểu Khúc Nhi cũng ngây ra, dụi dụi mắt. Họ chưa gặp con ngựa nào đỏng đảnh như vậy bao giờ.
Tần Quyên mím môi, không chịu chấp nhận! Hắn lại lần nữa vươn tay định xoa đầu Thất Ca, Thất Ca không tránh được nữa, bị hắn tóm được, vò rối cả bộ lông bờm.
"...."
Thất Ca hất đầu đầy ghét bỏ, khiến lông quất vào mặt Tần Quyên.
"....." Đây không phải lần đầu Tần Quyên bị ngựa khinh, nhưng là lần đầu bị con ngựa do chính hắn bỏ tiền ra mua ghét bỏ.
"Lão tử tiêu tiền là để tìm vui, không phải để ngươi xị mặt ra đó!" Chẳng biết lời kịch thoại này hắn nghe được ở đâu, nhưng vẫn còn nhớ rõ nên dùng cho thuận miệng.
Tần Quyên không nói hai lời, xoay người lên ngựa.
Thất Ca nhất quyết không đi, Tần Quyên phải quất nó một roi, nó mới chịu lê vài bước lười biếng,
Một con ngựa nhìn thông minh như vậy mà sao không nghe lời? Có phải bị bệnh không?
Hay là hắn bị lừa mất rồi?
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Tần Quyên nhảy dựng lên.
Hắn vội cưỡi ngựa đến thú y quán, nhờ người ta kiểm trac ho Thất Ca.
Thú y kiểm tra một hồi, khẳng định con ngựa này không hề bị bệnh.
"Thật sao? Ông xem kỹ đi, nó đi lề mề lắm."
"Không hề! Chân nó không có vấn đề gì, phủ tạng cũng khỏe, tình trạng rất tốt. Đừng có ở đây quấy rầy ta nữa, ta còn bận lắm. ngài mau đi đi." Thú y sốt ruột nói.
Tần Quyên bực tới mức muốn lật bàn. Hắn muốn tìm tên bán ngựa để tính sổ, vậy mà thú y lại nó nói không bị làm sao. Con mua con ngựa lề mề này về làm gì?
"Đại ca, có phải nó đói không?" Tiểu Khúc Nhi đột nhiên nói.
Tần Quyên cảm thấy có lý, bèn tìm mua ít lương thảo trong thú y quán.
Tần Quyên cho ngựa ăn lương thảo, thì lại xuất hiện sự lạ. Con ngựa chỉ này chỉ chịu ăn cây đậu, cho nên phải mua cây đậu để mang theo ăn trên đường.
Giữa cả một đám hỗn tạp các loại lương thảo, nó không đụng đến một cọng cỏ khô nào, cũng không gặm nhầm một miếng.
"......Lợi hại, coi như ngươi lợi hại!" Tần Quyên nghiến răng, vừa bực vừa buồn cười.
Ngựa ăn no rồi mới chịu để cho hắn cưỡi. Hắn thấy cách nhấc chân của con ngựa này hơi lạ, bèn lập tức vươn tay ôm Tiểu Khúc Nhi sang chỗ mình.
Lúc này, Thất Ca bỗng nhiên hí dài một tiếng, lập tức phóng đi. Con ngựa còn lại sửng sốt, sau đó chạy theo Thất Ca.
Tần Quyên nghĩ, con ngựa này không tầm thường, không guống như ngựa của thương nhân.
Trước giờ, hắn thấy chỉ có ngựa của quân đội mới ăn cây đậu, cho nên rất có khả năng con ngựa này là quân mã.
Vậy kẻ bán ngựa cho hắn có lẽ cũng không phải thương nhân....
Tuy nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không định điều tra xem con ngựa này từ đâu mà tới.
Tóm lại, hắn đã mua Thất Ca thì đây là ngựa của hắn.
"Đại ca, con ngựa vừa chạy vừa hất đầu này!"
"....."
Tiểu Khúc Nhi không nói thì Tần Quyên cũng không để ý. Ban đầu, hắn thấy hơi buồn cười, nhưng nhìn kỹ thì thấy con ngựa này có sự hăng hái, khí phách mà những con ngựa khác không có.
"Ngựa tốt! Đúng là ngựa tốt!" Tần Quyên cười thầm. Hắn nghĩ bụng, sau khi về La Bặc, hắn sẽ để Thất Ca sống cùng Hồ Hồ bạch mã của hắn.
Tần Quyên quay lại quán trọ thì thấy Cổ Nguyệt cũng dắt một con ngựa về. Đào Hoa nói y cũng đã chọn xong ngựa rồi, vài ngày nữa sẽ đi lấy.
Hóa ra bọn họ không hẹn mà cùng đi mua ngựa.
Lúc thấy ngựa của Tần Quyên, hai người ngẩn ra một lát, rồi đồng thanh hỏi, "Ngựa này bao nhiêu? Ngươi lấy đâu ra tiền?"
Thất ca hất cằm, dáng vẻ cao sang ngạo mạn.
Đúng vậy, con ngựa này rất đặc biệt, chỉ vừa nhìn đã biết là đắt đỏ.
Tần Quyên nói không tốn bao nhiêu, đối phương cần tiền gấp nên bán rẻ, nhờ thế mà lừa được hai người kia.
5 ngày sau hắn mới nhận được tin của Hồ Hồ.
Đúng hơn là kỵ binh của Hồ Hồ đến tận nơi đưa tin.
Tần Quyên mở thư ra, trong đó viết Hồ Hồ đã quay về.
Nói cách khác, giao dịch giữa Triệu Hoài Chi và vương tử Quách Nhị hẳn là đã bị những sự kiện lần đó phá hỏng rồi.
Tần Quyên chắc chắn đó là chuyện Tống quốc.
"Được rồi, chúng ta cũng khởi hành thôi."
Khi nghe Tần Quyên nói vậy, đám Cổ Nguyệt không hiểu sao lại vô cùng phấn khởi.
Đây mới thực sự là một chuyến đi xa. Bọn họ mong sao mùa xuân năm sau có thể trông thấy thảo nguyên ở ngoại ô La Bặc.
Nếu không kịp thì mùa hè cũng được!
"Đêm nay đi chợ mua ít hành trang, sáng mai khởi hành." Tần Quyên nói với họ.
Cổ Nguyệt và Đào Hoa phụ trách mua quần áo cho bốn người, chủ yếu là để phòng mùa đông giá rét. Họ còn phải chuẩn bị chăn và giày nữa.
Tần Quyên đưa Tiểu Khúc Nhi đi mua lương thực, bao gồm cả lương thực cho người lẫn ngựa. Dù sao họ cũng có một con ngựa không chịu ăn cỏ, Tần Quyên đang lo không biết mình nuôi nổi nó không.
"Phô mai, bánh nướng có thể bảo quản một tháng. Thịt khô đắt quá, chỉ mua phần dùng cho nửa tháng thôi." Tần Quyên nói, rồi hỏi chủ quán xem còn loại thực phẩm khô nào khác không.
"Rong biển thì sao?" Chủ quán hỏi.
Tần Quyên chưa thấy bao giờ, chủ quán giải thích, "Là thứ cỏ mọc dưới biển ấy, rất tiện mang đi nên người dân vùng duyên hải hay tích trữ làm lương khô. Nếu ngươi muốn thì mua hết đi, ta tính rẻ cho."
Tần Quyên thử nếm một miếng, thấy cũng không quá khó ăn, bèn mua luôn. Thứ này có vị hơi mằn mặn, có thể bổ sung muối.
Lúc này, trên yên ngựa đã chất đầy túi lớn túi nhỏ, còn cả một ít thổ sản địa phương, tượng phật khắc gỗ cùng tượng một số vị thần do trấn này sản xuất.
Hắn định mang tới một nơi xa khác rồi bán lấy lộ phí.
Bạc tiêu kiểu gì cũng hết, nhất định phải kiếm thêm, nếu không họ sẽ không tới nổi Hổ Tư Oát Nhĩ.