Nửa đêm, Tần Quyên vội cùng mọi người rồi đi ra ngoài một mình.
Nhóm Đào Hoa ở nhà chơi bài, chơi một lát lại đói, bèn lấy nồi chân dê hầm ra, đặt lên bếp lò ăn tiếp.
Mùi thịt dê rất nồng, Cổ Nguyệt phải mở cửa sổ cho thoáng. Cửa sổ phòng họ không hướng ra sân mà hướng ra con phố phía sau trại ngựa. Lúc này, tuyết rơi kín lối, không có ai đi lại trên đường, đặc biệt là vào ban đêm.
Gió lạnh ùa vào khiến họ co rúm lại.
Cổ Nguyệt càng nghĩ càng lo cho Tần Quyên. Hắn muốn đi theo xem thế nào nhưng lại thấy không ổn. Hôm nay tạm như vậy đã, chờ Tần Quyên mang tin tức về rồi tính tiếp.
Đánh chén xong cả nồi dê, Cổ Nguyệt bưng nồi ra ngoài rửa sạch. Lúc vừa mới đẩy cửa thì thấy Tần Quyên đã quay về.
Hắn lập tức đưa nồi cho Tần Quyên, "Về đúng lúc lắm. Đi rửa đi."
"......" Tần Quyên chẳng buồn quan tâm, đi thẳng vào nhà, "Vào trong nói chuyện."
Cổ Nguyệt cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà đi rửa nồi nữa. Hắn vứt nồi ngoài cửa, vào phòng khép cửa lại.
"Có chuyện gì?" Cổ Nguyệt ngồi xuống cạnh Tần Quyên.
Tần Quyên uống cạn chén trà, nói, "Đêm trước khi chúng ta tới đây, trong một thương đội đang trọ ở nhà này có người chết."
"......" Đào Hoa lập tức nhìn sang.
Cổ Nguyệt cũng sững sờ nhìn y, "Ngươi đoán đúng rồi. Bảo sao quan binh lại kéo tới."
"Cũng may là chết ở bên ngoài, chứ chết trong nhà thì cả trại ngựa này sẽ bị phong tỏa, những người khả nghi đều bị bắt vào nhà lao."
Vào nhà lao còn đỡ, chứ lỡ bị bắt đến quân doanh thì e là không ra nổi.
"Hơn nữa, chiều nay người của quân doanh cũng tới, gọi A Nỗ Y và thủ lĩnh thương đội tới hỏi chuyện, tối nay mới thả." Tần Quyên kể tiếp.
Cổ Nguyệt hít sâu một hơi, "Nếu quân doanh điều tra chuyện này thì chúng ta cũng khó mà thoát được. Nơi này lắm thị phi, chi bằng rời đi cho sớm?"
"Ta cũng nghĩ thế."
Nhưng họ đã trả tiền rồi, cứ thế bỏ đi thì sắp tới chi tiêu thế nào.
Hơn nữa....
"Người kia chết bên ngoài quân doanh." Tần Quyên nói, "Quân doanh Thiết Lĩnh toàn là dân bản xứ, đã quy phục người Mông Cổ."
Đào Hoa gật đầu, "Chẳng trách quân doanh cũng đến điều tra."
Cổ Nguyệt bất chợt nói, "Chẳng phải bắt mấy tên cãi nhau vào rạng sáng hôm ấy về tra khảo là được rồi sao?"
Tần Quyên nhíu mày, "Có khi bọn họ còn chẳng biết hôm ấy có người cãi nhau."
Đúng vậy, nhóm Tần Quyên toàn người võ công không tầm thường mà còn chẳng bị thức giấc bởi những tiếng tranh cãi khi ấy, vậy thì những người khác có lẽ không hay biết gì.
"Hôm ấy gió to tuyết lớn, tiếng cãi nhau không vọng đến các phòng khác, nhưng ta chắc chắn hôm ấy bọn họ đứng cách phòng chúng ta không xa." Cổ Nguyệt khẳng định.
Tần Quyên chợt cảm thấy lạnh, quay đầu nhìn cửa sổ phòng họ.
Hắn thắc mắc, "Cửa sổ này hướng ra đâu?"
"Ra mặt phố." Cổ Nguyệt đáp.
"Ta biết là phố, nhưng phố nào?" Tần Quyên nhíu mày.
Cổ Nguyệt không đáp, chỉ hừ một tiếng, "Đi xem là biết ngay."
Nói rồi, hắn đi tới bậu cửa, nhưng đang định nhảy qua thì chợt thấy cảnh vật bên ngoài trông khá quen thuộc.
"Đây có phải phía đông bắc chợ ngựa không nhỉ? Kia là ngõ cụt, không đi ra hướng bắc được, chỉ đi được hướng đông." Cổ Nguyệt bỗng nói.
Tần Quyên tới đó, quan sát cẩn thận. Hôm họ tới đây, cũng đã đi một vòng quanh chợ ngựa. Dù không nhớ rõ nhưng quả thực khá giống những gì Cổ Nguyệt nói.
Nếu như Cổ Nguyệt nói đúng thì hắn biết vì sao hôm ấy những người kia lại cãi vã trong sân cách phòng họ không xa rồi.
Những người cãi nhau đó định nhảy lên nóc phòng họ để đi ra con phố này. Bởi đằng kia là ngõ cụt, hơn nữa tuyết lấp đầy đường, chắc chắn không có ai qua lại.
Góc đông bắc cách nơi nào gần nhất?
Tần Quyên nghĩ một hồi, nghĩ đến chợ lớn ở thành bắc, nhưng sau đó liền bỏ qua.
Phải là quân doanh Thiết Lĩnh ở phía bắc mới đúng!
Tần Quyên kéo Cổ Nguyệt đến, bảo hắn canh chừng cửa sổ.
"Muộn thế này rồi, tắt đèn đi đã, không là lát nữa A Nỗ Y lại tới đấy." Đào Hoa nhắc nhở họ.
Tần Quyên gật đầu, đi về giường, lặng lẽ thay quần áo.
Cổ Nguyệt thấy sắc mặt Tần Quyên vô cùng căng thẳng, chắc hẳn hắn đã nghĩ ra gì rồi.
Hắn ngồi xuống bên bàn cùng Tần Quyên, trong lúc Đào Hoa thổi tắt đèn.
Trong phòng chỉ có ánh sáng từ lò sưởi, đủ để trông thấy mặt nhau.
Bốn phía an tĩnh lạ thường.
Lúc nói chuyện, họ cũng vô thức thì thầm.
Tần Quyên nói, "Nếu người chết là một trong số những người cãi nhau hôm đó, thì nạn nhân hẳn là người mà quân doanh muốn giết, hoặc chính là người của quân doanh."
Cổ Nguyệt bị câu nói của Tần Quyên khiến cho hoang mang. Đào Hoa chống cằm nghe, còn Tiểu Khúc Nhi không có hứng thú nên ngủ sớm rồi.
"Nếu người chết bị quân doanh giết thì quan phủ chắc chắn sẽ nhân lúc đêm tối, bắt hết toàn bộ người sống trong trại ngựa này, cho nên giả thiết này không chính xác."
"Còn nếu người chết là người của quân doanh, quan phủ không thể để người đó bại lộ thân phận nên không thừa nhận nạn nhân là mật thám, chỉ có thể xử lý như một vụ án mạng bình thường. Nghe vậy có vẻ hợp lý."
Cổ Nguyệt thấp giọng nói, "Ý ngươi là trong số hai tên tranh cãi với nhau hôm ấy, một tên là nạn nhân, một tên là hung thủ?"
Tần Quyên gật đầu, "Có khả năng. Nếu như trong thương đội này vẫn còn mật thám của quân doanh hoặc là mật thám của thế lực khác.....Vì không thờ chung chủ nên ra tay xử lý đối phương."
Tuy Tần Quyên giải thích lòng vòng nhưng Cổ Nguyệt và Đào Hoa vẫn hiểu tương đối.
Trong những người sống ở đây, có một mật thám biết võ công, chưa rõ là thế lực nào.
Là phe Mông Cổ, Quách Nhị, Thiên Trúc, Đại Lý hay thậm chí là Tống quốc?
Bọn họ ngầm hiểu ý nhau, không nói thêm gì nữa.
Coi như đã biết có chuyện như vậy, phải cố tránh gây sự chú ý.
Ngày hôm sau, cũng như hôm trước, Tần Quyên ăn sáng xong thì mang hàng hóa ra chuồng ngựa.
Đúng lúc này, A Nỗ Y lại tới cản đường hắn.
"Hôm qua ta đã nói với ngươi rồi mà, không được ra ngoài. Ngươi không hiểu hay và hiểu nhưng vẫn cố tình?" A Nỗ Y tức giận nói, "Mau quay về đi."
"Ngươi còn không chịu nói với ta là có chuyện gì. Không bán được chỗ hàng này, ta lấy đâu ra tiền ăn cơm?"
"......" A Nỗ Y sững người. Ông ta không ngờ hôm qua Tần Quyên ngoan ngoãn nghe lời mà hôm nay lại gân cổ lên cãi.
"Ta nói với ngươi rồi đó thôi, quan phủ cấm ra ngoài."
"Ta không tin. Chẳng lẽ cả trại ngựa này không có ai đi ra? Vậy các ngươi mua thực phẩm thế nào? Để cả gia đình ngươi nhịn đói à? Ngươi chắc chắn biết cách ra ngoài, chỉ là không muốn nói cho ta thôi." Tần Quyên khoanh tay trước ngực.
A Nỗ Y tức đến giậm chân, "Thằng nhóc này, sao mà cứng đầu vậy hả!"
"Hôm qua ta đã nghe lời rồi, hôm nay ngươi không có lý do chính đáng thì đừng hòng thuyết phục ta."
"Ngươi...." A Nỗ Y đành thở dài, "Ra đây với ta."
Tần Quyên đi theo ông ta.
A Nỗ Y dẫn hắn vào phòng, nói nhỏ, "Ngươi muốn ra ngoài bán hàng hóa thì cứ yên tâm, giao hàng cho ta. Nhưng ngươi thì nhất định không được đi."
Tần Quyên là người thẳng thắn, nghe xong liền toét miệng cười, "Được luôn, ta có gì mà không yên tâm về ngài cơ chứ? Chẳng qua là vì ta không trả nổi tiền thuê nhà, dù sao ta cũng sắp hết tiền ăn rồi mà."
A Nỗ Y thấy hắn đồng ý dễ dàng như vậy, bèn cười ha hả, không nghi ngờ gì nữa. Chứng tỏ tên nhóc này vội ra ngoài không phải để liên hệ với bên ngoài, mà thật sự là do hết tiền....
"Tiền thuê thì có gì khó đâu, ngươi bán lại chỗ hàng này cho ta là được. Ngươi bán cái gì ta mua cái đó." A Nỗ Y cười hào sảng.
Tần Quyên tháo tay nải xuống, "Có ít tượng Phật khắc gỗ."
"Bao nhiêu cái?"
"Khoảng hai trăm." Tần Quyên còn chưa nói đến số đồ hắn gửi ở phòng kho của trại ngựa, nơi khách thuê để hành lý chung.
"Được, ta bán giúp ngươi. Ngươi mang hết đồ cần bán đến đây." A Nỗ Y biết mấy năm nay việc buôn tượng Phật ở Thiết Lĩnh khá tốt. Khi thiếu niên này nói hắn bán tượng Phật, ông ta đã tính phen này kiếm được món hời.
Tân Quyên mang hàng hóa đến.
A Nỗ Y cười, "Chất lượng gỗ cũng được, ta sai hai người mang đi bán cho ngươi. Mấy ngày nữa ta báo lại tình hình cho. Được rồi, giờ ngươi về ở yên trong phòng đi."
Tần Quyên không nói gì thêm, quay người đi luôn.
A Nỗ Y vuốt cằm, cảm thấy đứa bé này dễ tính thật, chẳng sợ ông ta cướp trắng số hàng, cũng không đòi phải đưa tiền cọc hay gì hết, ấy vậy mà lại có phong độ của một thương nhân dày dặn kinh nghiệm.
A Nỗ Y đánh giá một lát, rồi gọi người tới, chuyển hàng ra khỏi trại ngựa.
Chiều hôm đó, Tần Quyên ăn xong lại tới chuồng ngựa lần nữa.
Lần này hắn không gặp A Nỗ Y. Thật ra, nếu hắn không muốn đụng mặt A Nỗ Y, hay muốn lẻn ra ngoài đều rất dễ dàng.
Vừa đến chuồng ngựa, Tần Quyên đã quát lớn, "Ngươi! Ngươi lén lút làm gì ở đó?"
Tần Quyên vừa quát vừa băng băng chạy tới.
Nam nhân kia thấy Tần Quyên, vội vàng quay người bỏ trốn.
Tần Quyên nheo mắt. Hắn chắc chắn tên đó đang muốn tiếp cận Thất Ca!
May mà Thất Ca không chịu gần người nên hất tay gã ra.
Nhưng nam nhân này có chút bản lĩnh, người bình thường không thể tới gần chuồng của Thất Ca, nhưng tên này lại đứng ngay tại đó.
Tần Quyên thấy đó là một thanh niên có vóc dáng gầy guộc, mặt nhọn, mắt dài.
"Ngươi là ai? Tại sao lại tới chuồng ngựa, chạm vào ngựa của ta?" Tần Quyên không định bỏ qua cho gã.
Không có lửa thì sao có khói? Hắn tin chắc tên này muốn trộm Thất Ca của mình.
"Ngựa của ngươi?" Thanh niên nhướn mày hỏi lại, chớp mắt nhìn Tần Quyên, rồi quay nhìn sáu con ngựa trong chuồng.
"Đây là chuồng ta thuê, là ngựa của ta." Tần Quyên bước tới, chăm chú theo dõi nét mặt nam nhân này.
"Được, ta biết rồi. Ta chỉ thấy con ngựa này đặc biệt nên mới muốn quan sát chút thôi, xin lỗi nhé. Cáo từ." Thanh niên chắp tay nói rồi đi thẳng ra ngoài trước khi Tần Quyên kịp nói gì thêm.
Tần Quyên nghiến răng nhìn theo, đừng có để hắn bắt được lần nữa.
Hắn vội vào chuồng ngựa, kiểm tra xem Thất Ca có làm sao không.
Hắn cho bầy ngựa ăn cỏ, đứng chờ một lát, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Tên vừa nãy có nội lực thâm hậu, tuy so ra vẫn kém hắn.
Trong không giống một thương nhân lương thiện chút nào.
Tần Quyên cau mày, cúi đầu thấy cỏ khô trong chuồng ngựa đã gần hết. Hoa ra cả Thất Ca cũng chịu ăn cỏ rồi....