Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 137

Tần Quyên ôm chặt lấy Lâm Trầm An, thân thể đau, tim càng đau, đau đến nghiến răng cũng không dằn xuống được, chẳng mấy chốc đã ngã xuống giường ngất xỉu.

 

"Quyên....Quyên Ca!" Lâm Trầm An đỡ hắn, nhìn thấy máu trên vai mới biết vết thương của Tần Quyên lại vừa vỡ ra.

 

Lâm Trầm An luống cuống tay chân, chạy đi tìm vải trắng và thuốc bột. Y biết chỗ để những thứ đồ linh tinh trong doanh trướng của Ninh Bách.

 

Y cởi áo của Tần Quyên, cởi lớp lớp băng vải trắng quấn quanh vai và ngực hắn, để lộ ra những vết thương chảy máu đầm đìa.

 

Tuy lo sợ nhưng Lâm Trầm An vẫn khẳng định, hôm qua Ninh Bách không hề có ý giết Tần Quyên.

 

Y đã thấy Ninh Bách giết người rồi, tốc độ vừa nhanh vừa chuẩn. Y không rõ vì đâu Ninh Bách không giết Tần Quyên nhưng dù sao y vẫn cảm thấy yên lòng.

 

Lâm Trầm An đang thay thuốc cho Tần Quyên dược sư mang đồ ăn tới.

 

Thấy vải trắng dính máu vứt trên sàn, dược sư liền hiểu ra ngay.

 

"Đừng để hắn nổi giận hay sử dụng nội lực, vết thương sẽ tái phát đó. Nếu bị nhiễm trùng thì không cứu nổi đâu." Dược sư hỗ trợ băng bó cho Tần Quyên xong, căn dặn.

 

Lâm Trầm An gật đầu, "Làm phiền ngài rồi."

 

"Ta nghe lão sư phụ nói hắn là đệ tử của đại nhân, đại nhân sẽ không làm khó hắn đâu. Nhưng đại nhân suy cho cùng cũng là đại nhân, ngươi phải chịu khó khuyên bảo hắn. Giữa thầy trò làm gì có thù hận nào không hóa giải được...."

 

Lâm Trầm An sững sờ chớp mắt, nhưng rồi lại mím môi không nói gì.

 

Tần Quyên là đệ tử của Ninh Bách, lẽ ra y phải nghĩ ra sớm chứ. Thế thì không cần lo Ninh Bách bỏ mặc không chữa trị cho Tần Quyên.

 

Y ở cùng Ninh Bách lâu như vậy rồi, chưa gặp bất cứ đệ tử nào khác của Ninh Bách, có lẽ chỉ có một mình Tần Quyên.

 

Lâm Trầm An thở phào nhẹ nhõm. Y không lo Ninh Bách sẽ ép mình khai ra quan hệ giữa y và Tần Quyên nữa.

 

Tần Quyên tỉnh lại vào giữa đêm. Bên ngoài rất ồn ào, hình như có người tới. Trong trướng còn mình hắn, cữu cữu không biết đã đi đâu.

 

Vì ồn quá nên hắn không ngủ lại được.

 

Tần Quyên ngồi dậy, chỉ thấy bụng réo ào ào. Hắn đói lắm rồi.

 

Hắn liếc quanh một hồi, thấy đồ ăn đặt trên cái bàn cách đó không xa, là thứ mà dược sư mang đến hồi sáng.

 

Tuy đã nguội tanh nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới khẩu vị của Tần Quyên.

 

Hắn uống sạch một bán cháo kê nấu với sữa dê, gặm hết một cái chân dê mà vẫn cảm thấy đói, đánh uống thêm ấm trà rồi lảo đảo đi ra ngoài.

 

Lúc thấy đám người bên ngoài, hắn lấy làm lạ.

 

Hắn tới một doanh trướng cách chỗ mình không xa, thấy các thương binh đều ngồi quanh đó.

 

Còn các quân y và dược sư thì bận rộn tối mặt.

 

Một doanh không thể có cùng lúc nhiều thương binh như thế. Tần Quyên đoán doanh trướng của Ninh Bách chính là thương binh doanh.

 

Số thương binh ở đây lên tới hơn ngàn người.

 

Hắn chợt nhớ tới điều gì, vội chạy đến doanh trướng trước mặt. Binh lính ngăn cản hắn.

 

"Xin ngài đừng đi ra ngoài." Binh lính nói năng với Tần Quyên khá nhẹ nhàng vì biết hắn là đệ tử của Ninh Bách.

 

Tần Quyên định hỏi gã có chuyện gì thì ngay lúc đó, từ phía đồng cỏ đối diện thương binh doanh, một người cưỡi ngựa tới.

 

Áo trắng, ngựa trắng, cả chiến bào cũng trắng như tuyết, tóc đen lồng lộng, dung nhan khuynh thành.

 

Vừa lạ cũng vừa quen.

 

Đã lâu hắn không trông thấy gương mặt của gia chủ Bá Nha Ngột thị.

 

(Lưu ý : Lúc ở Điệt Nhi Mật, Hồ Hồ dùng gương mặt Triệu Hoài Chi nhé)

 

Trong chớp mắt, hắn ngây người ra, nhìn y đăm đăm.

 

Sự rung động thời niên thiếu lại bồi hồi trong tim.

 

Đáy lòng như bị lớp lông tơ của nai con phe phẩy, vừa bối rối vừa lo sợ, khiến hắn nghẹt thở hồi lâu.

 

Tần Quyên mấp máy môi, nhìn Hồ Hồ dừng trước mặt mình, xoay người xuống ngựa.

 

Binh lính hành lễ với y.

 

Hồ Hồ chỉ lạnh nhạt nói, "Chiến sự mở rộng, đại quân sai ta đưa thương binh về hậu phương. Hôm nay ta đến quản các thương binh. Nghe nói Tần đại nhân cũng ở đây, mời đại nhân đến doanh trướng của ta bàn chuyện."

 

Tần Quyên nghe thấy Hồ Hồ nói bằng tiếng phổ thông, chẳng hiểu sao lại bật cười. Nhưng hắn vẫn cố nhịn vì biết thừa Hồ Hồ chỉ nói cho đám lính nghe.

 

Tần Quyên không hề khách khí, chỉ vào quân lính, "Bọn họ không cho ta ra ngoài."

 

Quân lính nào dám đắc tội gia chủ Bá Nha Ngột thị, bèn lập tức nói, "Đại nhân nhà ta vì muốn Tần đại nhân chú ý dưỡng thương nên mới dặn dò như vậy. Nếu Bá Nha Ngột gia chủ cho mời, chúng tiểu nhân nào dám cản."

 

Tần Quyên hừ lạnh một tiếng, đi theo Hồ Hồ. Trước khi đi còn hỏi quân lính, "Hai con ngựa của ta đâu?"

 

Quân lính đáp, "Ở chuồng ngựa đằng sau. Ngài cứ yên tâm, luôn có người chăm sóc cẩn thận."

 

Tần Quyên bấy giờ mới gật đầu rồi đi.

 

Tần Quyên muốn đi sát bên Hồ Hồ để nói chuyện, muốn kể cho Hồ Hồ việc mình tìm được cữu cữu, còn mua được một con tuấn mã tên là Thất Ca.

 

Hồ Hồ dường như cũng biết hắn muốn nói chuyện với mình, bỗng nhiên nhỏ giọng, "Ở đây không tiện."

 

Tần Quyên mím môi, lùi lại một chút, cách xa Hồ Hồ.

 

Thương binh doanh có quy mô rất lớn. Trên đường đến doanh trướng của Hồ Hồ, Hồ Hồ kể vắn tắt cho hắn nghe sự tình.

 

Hóa ra kẻ địch đến công thành lần này không chỉ có Cổ Tri Tháp Tháp, mà còn cả người Tuy Cừu. Bọn họ đến từ vùng thảo nguyên cách Đại Âm sơn 800 dặm về phía bắc.

 

Họ cũng thờ phụng thiên lang thần.

 

Tộc người này cao to lực lưỡng, kiêu dũng thiện chiến. Mấy trăm năm trước, Tuy Cừu và Mông Cổ thuộc cùng một chi, xuất thân từ cùng một nguồn cội, nhưng về sau họ bị trục xuất khỏi Oát Nan, Hà Tây, buộc phải di cư tới nơi xa xôi hẻo lánh phương bắc.

 

Thành Hổ Tư Oát Nhĩ vốn cò thù với Tuy Cừu và Tây Liêu. Bọn họ đã nghỉ ngơi dưỡng sức đủ lâu rồi, cho nên lần này quyết gia nhập cùng Cổ Tri Tháp Tháp.

 

"Tuy Cừu có ngựa khỏe, lính giỏi. Trận này Hổ Tư Oát Nhĩ gặp phải kiếp nạn rồi." Hồ Hồ khẳng định.

 

Tần Quyên thấy ngay cả y mà cũng nói vậy, trong lòng đã có câu trả lời. Chẳng trách có quá nhiều gia tộc phái người tới hỗ trợ Hổ Tư Oát Nhĩ.

 

"Vào đi." Hồ Hồ trao dây cương ngựa cho kỵ binh, dẫn Tân Quyên vào doanh trướng.

 

Hai người vừa mới bước vào, Hồ Hồ lập tức khóa cánh cửa gỗ của doanh trướng lại.

 

Tần Quyên lớn bằng này, ở quân doanh cũng lâu lắm rồi, mà không biết sau những lớp da dày của doanh trướng còn có một tấm cửa gỗ nữa......

 

Triệu Hoài Chi nhìn Tần Quyên với vẻ "Kiến thức thông thường thôi mà", còn bất giác cười thành tiếng.

 

Trong lúc Tần Quyên đứng ngây ra đó, Triệu Hoài Chi đã thò tay c** q**n áo hắn.

 

Tần Quyên sực tỉnh lại, tự nhiên thấy toàn thân nóng bừng.

 

"Yêu tinh! Lão tử đang bị thương mà!"

 

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tay chân thì rất thành thật, còn nhanh hơn đầu óc, đè Triệu Hoài Chi xuống thảm lông.

 

Triệu Hoài Chi khúc khích cười....

 

Tần Quyên không chịu nổi gương mặt chọc ghẹo này của Hồ Hồ. Nếu y đang dịch dung thì còn đỡ.

 

Đây lại chính là gương mặt hắn khắc cốt ghi tâm từ lúc còn nhỏ.

 

Không nhịn nổi.

 

Huống hồ, người này đã bắt đầu s* s**ng khắp người hắn rồi!

 

Ai chẳng biết lúc này nên làm cái gì!

 

Tần Quyên cúi đầu, hung ác mổ lên môi Triệu Hoài Chi.

 

"Triệu Hoài Chi, cái đồ yêu tinh! Lúc ở quán rượu Điệt Nhi Mật, có phải ngươi đã làm chuyện gì trái lương tâm đúng không?"

 

Tuy nói vậy nhưng hắn lại cười rộ lên, để lộ hai cái răng khểnh, rõ ràng là cực kỳ vui vẻ.

 

Triệu Hoài Chi nhìn hắn, cong môi, ghé sát đến, thì thầm như hơi thở, "Hay là để ta giúp ngươi nhớ lại xem....Đêm đó người đã.....đẩy ta xuống....như thế nào...."

 

Tần Quyên chỉ thấy hơi nóng bốc lên đầu ngùn ngụt, hận không thể khiến người này....

 

Nhưng mà hắn chỉ dám tưởng tượng thôi, bởi một vị khách không mờ đã quát tháo bên ngoài.

 

Nếu người tới là ai khác thì còn được.

 

Khi Hồ Hồ ăn vận chỉnh tề, mở cửa ra, Ninh Bách đã đứng sừng sững ngoài đó.

 

"Tướng quân có ý gì?" Hồ Hồ cười hỏi.

 

"Nếu chỉ nói chuyện thì khóa cửa làm gì?" Ánh mắt Ninh Bách lướt qua Hồ Hồ, hướng về phía Tần Quyên đang đứng trong doanh trướng.

 

Hồ Hồ lạnh nhạt đáp, "Không có, tướng quân hiểu lầm rồi."

 

Ninh Bách quay sang nhìn Hồ Hồ.

 

Tám năm nay, dung mạo người này chưa từng thay đổi. Hắn vẫn còn nhớ lúc trông thấy gương mặt y 8 năm về trước, mình đã thảng thốt như thế nào.

 

Như thấy một đóa hoa diễm lệ nhất trong nhân gian.

 

Cho nên sau nhiều năm, một lần nữa gặp lại, hắn vẫn rung động trong thoáng chốc.

 

Dù sao khi ấy hắn cũng rất nhiệt tình muốn người này thuộc về mình.

 

Nếu lúc ấy, Bá Nha Ngột Hồ Hồ chịu theo hắn, hắn sẽ không có nhiều sủng nô như vậy, không có Phi Đàn, cũng chẳng có Lâm Trầm An.

 

Nam nhân đang tuổi khí huyết phương cương lại gặp được thoáng kinh hồng thuở niên thiếu, chỉ hận không thể dâng tim cho người ta, tiếc rằng lại nhận về thờ ơ lạnh nhạt.

 

Năm 20 tuổi, hắn có thể không màng tới thân phận hay danh lợi, vương quyền hay phú quý, nhưng khi nghe những lời tuyệt tình từ y, hắn mới biết thế nào là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

 

Sau này, hắn chẳng thèm tin vào kinh hồng niên thiếu gì gì nữa, cũng bắt đầu quyến luyến ôn nhu hương.

 

Hắn quen sủng nam nhân dịu dàng yếu đuối, vì bọn họ dễ khống chế, cũng vì có vài phần giống Bá Nha Ngột Hồ Hồ.

 

Nhưng hắn rất hiểu, Bá Nha Ngột gia chủ chỉ có vẻ ngoài ôn nhu, còn rõ ràng là kẻ lạnh lùng vô tình.

 

"Bá Nha Ngột Hồ Hồ, ngươi hại ai cũng được, đừng có đụng đến hắn!" Ninh Bách nhìn Hồ Hồ nhưng tay lại chỉ Tần Quyên, "Ngươi định làm gì, muốn cái gì, hắn cũng không giúp được ngươi đâu. Muốn chết cũng đừng kéo hắn chết chung!"

 

Giờ phút này, Ninh Bách mới thực sự hiểu, hắn đối xử với Tần Quyên tốt như thế, che chở, chiều chuộng như thế, là vì nhớ tới bản thân mình trước kia....

 

Đứa bé Tần Quyên này thật giống hắn hồi nhỏ....

 

Ai cũng cho rằng Nãi Mã Trân Ninh Bách là thiên chi kiêu tử, chứ có biết bản thân hắn nỗ lực nhường nào.

 

Nãi Mã Trân có thể vượt trên Hột Nhan, Đóa Nhan, Bá Nha Ngột.....tất cả đều nhờ một nữ nhân.

 

Nữ nhân ấy là cô cô của hắn.

 

Hắn biết ơn cô cô, dù biết nữ nhân ấy hiểm độc nhường nào. Nhưng ít ra, bà ta đã giúp một đứa trẻ mới sinh không nơi nương tựa cùng thân mẫu của hắn một cái nhà.

 

Hắn và mẫu thân không được cha thừa nhận, và thế là hắn thành người thừa kế duy nhất của Nãi Mã Trân thị.

 

Bởi hắn là con trai duy nhất của cha ruột, cho đến trước năm 3 tuổi vẫn chỉ mang danh là con rơi.

 

Hành trình của hắn hết sức gian nan, cho dù lớn lên với gương mặt và thân thể giống cha như đúc nhưng vẫn không được thừa nhận.

Bình Luận (0)
Comment