Na Biệt Chi vẫn luôn an phận làm một tên du thủ du thực, sao bỗng nhiên hôm nay lại chịu xuất ra 700 kỵ binh cho một tiểu tướng vô danh dưới trướng Đại Vĩnh vương?
Ninh Bách không khỏi hỏi Tần Quyên, "Ngươi biết Na Biệt gia chủ?"
Tần Quyên lắc đầu khẳng định, "Không quen, cũng chưa từng gặp mặt."
Đến cả hắn còn lấy làm lạ cơ mà.
Những người trong doanh đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Với Tần Quyên thì cứ gom đủ 3000 người cái đã, mặc kệ mục đích của họ là gì.
Ninh Bách và Tần Quyên đều nhất trí như vậy, sai phó tướng dẫn Tần Quyên đi điểm binh, những việc khác để sau rồi tính.
Tần Quyên theo chân phó tướng của Ninh Bách ra ngoài, Hồ Hồ định đuổi theo nhưng bị Ninh Bách cản lại.
"Tướng quân có ý gì?" Hồ Hồ lạnh lùng quắc mắt.
Ninh Bách nói, "Chuyện này cả ta và ngươi đều không được nhúng tay."
Hồ Hồ làm ngơ hắn, đuổi theo Tần Quyên, lại nghe Ninh Bách lớn giọng, "Mấy ngàn thương binh còn chưa ai quản. Ngươi cứ chờ nhận phạt đi!"
Rõ ràng đang giữa mùa hè mà giọng Ninh Bách lạnh như băng.
Hồ Hồ không rời đi nữa, mà sai kỵ binh gọi Đán Mộc, dặn dò Đán Mộc mấy câu rồi bảo Đán Mộc đi tìm Tần Quyên.
Một năm nay, Đán Mộc đã có kinh nghiệm theo quân ra chiến trường, được những người dưới trướng Bá Nha Ngột thị cẩn thận bồi dưỡng.
Tần Quyên được phó tướng của Ninh Bách chỉ dẫn, hội họp cùng quân lính rồi cùng ra tiền tuyến.
Nửa canh giờ sau, A Dịch Cát dẫn theo 1000 quân của Đại Vĩnh vương cùng 700 kỵ binh của Na Biệt gia tới. Khi thấy người cầm quân là Tần Quyên, A Dịch Cát hết sức kinh ngạc.
Vì sao Ninh Bách đại tướng quân lại giao quyền cho Tần Quyên? Rất có khả năng là để cảm tạ hắn dốc sức trong hành trình đến Điệt Nhi Mật.
Nghĩ vậy, A Dịch Cát thấy cũng hợp lý.
Tần Quyên lúc này có 2700 quân.
Quân của Bá Nha Ngột thị còn chưa tới.
Một kỵ binh phi nước đại tới báo, người của Bá Nha Ngột thị đã chờ sẵn ở Đề Giác Lý đằng trước.
Tần Quyên dẫn người tới cái nơi gọi là Đề Giác Lý này. Trên đường, Tần Quyên dò hỏi A Dịch Cát tình hình chiến trận.
Tuy Cừu đại tướng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Lúc tới đây, Tần Quyên đã nghe được mấy chữ này từ quân của Ninh Bách. Hắn còn tưởng mình nghe lầm, hoặc bọn họ chỉ đang nói chơi.
Nhưng ngay cả A Dịch Cát cũng trả lời như vậy, khiến Tần Quyên không thể không hoài nghi.
"Chúng có bao nhiêu quân?"
"2 vạn." A Dịch Cát đáp.
"Quân ta có bao nhiêu?"
"Tổng cộng 7000. Hi Cát tiểu thư còn ở đó, sĩ khí của quân lính chưa tan. Đại Vĩnh vương nói chỉ cần thủ vững là ắt sẽ có cách, nhưng gia chủ Đóa Nhan thị lại chủ trương rút lui. A Dịch Cát nói.
Tần Quyên gật đầu. Thế cũng không sao, chỉ cần đánh thắng một trận, sĩ khí quân ta sẽ dâng lên ngay. Bâu giờ họ mất niềm tin do vô số trận thua liên tiếp.
"Ngoài Đoá Nhan thị ra thì ở đó còn lính của ai?" Tần Quyên thật ra chỉ muốn biết quân của Hột Nhan thị ở chỗ nào.
Quân của Bá Nha Ngột thị đã sớm rút lui để chăm sóc thương binh.
Ninh Bách thì vì Tần Quyên bị thương nên không đích thân ra chiến trường, nhưng người của hắn tổn thất quá nhiều nên lui.
Không rõ Na Biệt Chi dẫn theo bao nhiêu quân, nhưng nhìn thái độ của Ninh Bách thì có vẻ Na Biệt thị vẫn luôn thờ ơ với trận chiến nên không ra tiền tuyến.
Đóa Nhan thị là nhà vợ của Đại Vĩnh vương. Tuy trong lòng họ không muốn giúp đỡ nhưng vì nghĩa vụ, họ vẫn phải góp mặt, chưa thể rút lui khỏi Hổ Tư Oát Nhĩ.
Hột Nhan thị thì sao? Tần Quyên muốn biết điều này.
Nhưng A Dịch Cát lại ngập ngừng, "Không biết...."
Không phải A Dịch Cát giấu hắn, mà là không biết thật sự.
Bác Bác Nộ rất giảo hoạt, giao 500 người cho Đóa Nhan Ngột Thấm Đài.
Ai nhìn vào cũng hiểu hắn có ý đồ riêng, chỉ riêng Ngột Thấm Đài vẫn còn là một đứa trẻ ngây ngô, tưởng biểu ca này để mắt đến mình mới giao binh cho.
Sau lần đó, Bác Bác Nộ không một lần lộ diện.
Tần Quyên hỏi A Dịch Cát, "Bác Bác Nộ âm mưu gì vậy?"
"Lúc trước hắn bị thương ở vai, cũng giống như Ninh Bách. Hai vị tướng quân đều thương cũ tái phát, cho nên sĩ khí tổn thất nghiêm trọng." A Dịch Cát nói.
Quả thực như vậy, lâm trận đánh giặc tin mà hai mãnh tướng lừng danh đều bị thương truyền ra, thuộc hạ khó mà không nản lòng.
Lại nói, Tuy Cừu đại tướng thật sự lợi hại đến thế sao?
Không hỏi về Bác Bác Nộ nữa, Tần Quyên hỏi A Dịch Cát về Tuy Cừu đại tướng, rốt cuộc đó là thần thánh phương nào.
A Dịch Cát đáp, "Về vóc dáng, tên đó là số một, ta chưa từng thấy ai cao như thế, phải đến tận hai thước. Mười mấy người vây công mà không thể đến gần hắn, hơn cả người lẫn ngựa của gã đều bọc trong giáp sắt, mũi tên cũng không gây được tổn hại gì. Hắn cứ cưỡi ngựa xông tới, vung đao điên cuồng là quân lính chết như ngả rạ. Hắn đi đến đâu người chết đến đó. Không riêng hắn, người của hắn cũng được trang bị như thế, nên chúng ta đánh không lại."
A Dịch Cát sao có thể thừa nhận mình đánh không lại? Lúc trước chiến đấu trong điều kiện thiếu thốn kham khổ như vậy, hắn cũng chưa từng nói qua những lời nản chí này.
Nói cách khác, giới tinh anh của quân địch đều là kỵ binh mặc toàn trọng giáp, trên chiến trường mũi tên không thể xuyên thủng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi?
Khi Tần Quyên nghe được thông tin này, hắn phán đoán tốc độ di chuyển của quân địch sẽ không quá nhanh, ấy thế nhưng A Dịch Cát lại khẳng định tốc độ của chúng không khác gì kỵ binh thông thường.
Vậy là do ngựa của kẻ thù tốt hơn ư?
Ngựa của người Mông Cổ đã tốt lắm rồi mới có thể giúp họ chinh phạt các nước phía tây, vậy mà kẻ thù của họ còn có ngựa khỏe hơn là thế nào?
"Ngựa có khỏe hơn ngựa của đệ không?" Tần Quyên nghi hoặc.
A Dịch Cát nhìn Thất Ca mà Tần Quyên đang cưỡi, hơi sửng sốt, không biết trả lời thế nào.
Trong số những con ngựa hắn từng gặp, quả nhiên Thất Ca là mạnh nhất. Nhưng hắn chưa tiếp xúc với ngựa của kẻ thù nên không so sánh được.
*
Nửa canh giờ sau, họ đến được Đề Giác Lý. Tần Quyên gặp lại Đán Mộc.
Đán Mộc dẫn theo 700 kỵ binh và 1 quân sư.
Quân sư này là người Hán ở Kim quốc, mẫu tộc là người Tây Hạ, tên gọi Lý Lý Hà.
Lý Lý Hà mới gặp Tần Quyên đã khen rằng hắn là một nhân vật phi phàm.
Tần Quyên vốn không ưa những kẻ nói năng ngọt xớt. Nếu không phải quân sư Hồ Hồ gửi tới thì hắn đã chẳng hòa nhã đáp, "Lời không thể nói thì đừng nói."
Hắn phải nể mặt vị quân sư quạt mo này lắm mới nói thế, chứ nếu không câu đó đã thành, "Câm miệng!"
"Lý...." Tần Quyên mới quay đầu hai cái đã quên tên quân sư, chớp mắt nhìn Đán Mộc.
Đán Mộc thì lại đang nhìn hắn chằm chằm, nghĩ xem vì sao sau 1 năm không gặp, Tần Quyên lại đẹp ra như thế, lại còn cao nữa. Trời ạ, cao hơn y mất rồi.
Đán Mộc thấy Tần Quyên quay sang phía mình, còn chưa kịp phản ứng, chớp mắt mấy cái rồi lại ngắm tiếp.
Khiến cho Tần Quyên cạn lời, chẳng biết phải nói gì.
Cặp mắt xanh biếc lung linh rực rỡ của Đán Mộc vô cùng nổi bật trong quân doanh, ai cũng không cầm lòng được mà nhìn y một chút. Lúc thấy y đang ngắm Tần Quyên chăm chú, cũng tò mò nhìn theo.
Bấy giờ họ mới phát hiện, vị đại nhân mới tới này.....Lớn thêm chút nữa thì có thể sánh ngang với gia chủ Bá Nha Ngột thị của họ.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Tần Quyên.
Tần Quyên bấy giờ mới dần hiểu ra bọn họ nghĩ gì, bèn lấy mặt nạ trong túi áo, lặng lẽ đeo lên.
Ngẫm lại, xem ra bảy năm trước, Y Văn vương thế tử tính chẳng sai.
"Lý....Lý Lý Hà!" Tần Quyên gọi.
Vị quan sư cười cười đi tới.
Tần Quyên hỏi gã, "Chuyến này chính ta tới Hổ Tư Oát Nhĩ, đối đầu với Tuy Cừu đại tướng, ngươi có cao kiến gì không?"
Lý Lý Hà cười nói, "Không có cao kiến, ngài cứ liệu mà làm."
Tần Quyên đá gã một cái, "Gia chủ các ngươi nuôi ngươi làm cái gì?"
Hắn dùng lực vừa phải, không đau không ngứa, đủ để Lý Lý Hà không thể than phiền.
*
Tần Quyên không phải là kẻ chỉ biết kéo quân rồng rắn đi chơi. Tất nhiên hắn cũng chưa đưa ra mệnh lệnh nào sấm rền gió cuốn.
Quân lính trấn giữ thành Hổ Tư Oát Nhĩ đã lui vào trong thành sau khi chống trả quân Tuy Cừu. Mảnh đất rộng lớn phía bắc thành chính là trận chiến hôm qua vừa kết thúc.
Với cả hai bên, đêm nay chỉ là khoảng thời gian tạm nghỉ.
Lúc Tần Quyên tới chiến trường, kỵ binh Tuy Cừu lại tấn công. Hi Cát đích thân mang quân chiến đấu.
Tần Quyên không phát binh ngay lập tức mà quan sát chiến trận nửa canh giờ. Cùng lúc đó, hắn sai A Dịch Cát, Đán Mộc cùng các phó tướng của Ninh Bách chia kỵ binh thành các đội, thống kê số ngựa và cung tên.
Hắn quá rõ, vào lúc này, quân nhu đều phải tự cung tự cấp, không thể mong viện quân cung ứng được.
Hi gia giờ đã là nỏ mạnh hết đà, người của Đóa Nhan thì bàng quan, Hột Nhan Bác Bác Nộ thì bặt vô âm tín.
Nửa canh giờ đó, Tần Quyên đã quan sát cẩn thận cách tác chiến của kẻ thù.
"Lý Lý Hà."
"Vâng vâng vây, có tiểu nhân." Lý Lý Hà chạy đến.
"Dẫn người đi thống kê thời gian tác chiến của mỗi một kỵ binh toàn giáp, cùng chu kỳ tác chiến của chúng, một phút một giây cũng không được thiếu." Lúc Tần Quyên mở miệng ra lệnh, Lý Lý Hà ngẩn ra một lúc, rồi sực tỉnh.
Gã vẫn cợt nhả như trước, "Xa như vậy làm sao mà thấy rõ...."
Tần Quyên lạnh lùng đảo mắt, "Vậy ghi lại những gì ngươi thấy. Không làm được việc này thì về lĩnh quân côn."
Lý Lý Hà run rẩy lui xuống. Được rồi, tên nhóc này có vẻ như không nói đùa.
Chừng giữa buổi trưa, vốn là giờ ăn cơm.
Tần Quyên sai đầu bếp nấu cơm, rồi căn dặn phó tướng của Ninh Bách, "500 người theo ta đi công địch."
Phó tướng kia không hề đắn đo, lập tức kiểm kê nhân số.
"Đán Mộc, ngươi bảo các kỵ binh xuống ngựa, mang hết ngựa ra đây." Tần Quyên lại dặn Đán Mộc.
"Hả?" Đán Mộc đầu óc chậm chạp, mãi mới thốt được một chữ.
Tần Quyên đành phải lặp lại lần nữa.
So với những người khác, ưu điểm của Đán Mộc chính là chỉ cần y nghe hiểu, y sẽ làm ngay mà không hỏi lại, bởi y tin tưởng Tần Quyên vô điều kiện.
Lúc Đán Mộc chuẩn bị, Lý Lý Hà cũng hoàn thành nhiệm vụ quay về, đưa đồ trong tay cho Tần Quyên.
Viết rất rõ ràng, Tần Quyên chỉ vừa nhìn là hiểu.
Tần Quyên lại nói, "Lý Lý Hà, cho ta mượn ngựa của ngươi. Nhớ kỹ, một khắc sau, ngươi và Đán Mộc mang ngựa của ta cùng 500 con ngựa khác đến chỗ ta. Không được sai lệch thời gian."
Lý Lý Hà gật đầu. Sau đó, Tần Quyên dẫn 500 kỵ binh đi trước.
*
Sau khi giằng co với quân Tuy Cừu một khắc, Tần Quyên hạ lệnh rút lui.
Tuy các kỵ binh chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn làm theo lệnh.
Thấy địch mới đánh được một tí đã bỏ chạy, quân Tuy Cừu cũng ngẩn ra.