Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 148

Sau khi ra khỏi quán trọ, Lộ Văn rời thành tìm Văn Nhân Huỳnh.

 

Lúc thấy Văn Nhân Huỳnh, Lộ Văn nói lời trêu chọc, "Đúng như đại nhân đoán, các ngươi không có cách nào vào thành, ha ha ha."

 

Bị chế nhạo, Văn Nhân Huỳnh trầm mặt, mím môi hỏi Lộ Văn, "Đại nhân nói gì?"

 

"Đại nhân bảo chúng ta tìm 30 cỗ xe." Lộ Văn nói rồi xoay người đi.

 

Thấy vậy, Văn Nhân Huỳnh dù không muốn cũng đành đi theo.

 

Những người còn lại do dự một chút rồi bắt kịp họ.

 

Trên đường, họ hỏi Lộ Văn, cần 30 cỗ xe làm gì?

 

Lộ Văn kể cho họ nghe chuyện xảy ra lúc chiều cùng kế hoạch của Tần Quyên.

 

Nghe xong, ai nấy đều khiếp sợ, không ngờ đại nhân còn có chiêu này. Giả làm thương nhân đương nhiên là dễ mua lương thực hơn. Hắn không những có cách vào thành, còn có cách mua lương.

 

"Đừng có vò đầu nữa, các ngươi vò nát đầu cũng chẳng nghĩ ra cách đó đâu." Lộ Văn tiếp tục chế nhạo bọn họ.

 

"......" Tuy nghe thì giận nhưng không thể nói lời của Lộ Văn là sai.

 

"Chúng ta kiếm đâu ra 30 cỗ xe ngựa bây giờ?" Văn Nhân Huỳnh lại hỏi.

 

Lộ Văn đáp, "Lúc các ngươi ở ngoài thành, có thấy chỗ nào có thông làng hay chợ lớn không?"

 

Văn Nhân Huỳnh nghĩ ngợi rồi nói, "Ta biết. Theo ta."

 

Hai ngày sau, họ mua được 30 cỗ xe, trên xe chất đầy cỏ khô, chỉ mấy chiếc đầu dùng gạo trộn với đậu để qua kiểm tra, cỗ ở giữa chở số bạc dùng để mua 30 xe bột mì.

 

Phải mất 1 buổi tối họ mới đưa đoàn xe vào thành Ích Ly được.

 

Hôm sau cũng là ngày Tần Quyên hẹn gặp các quan quản chợ thành Ích Ly.

 

Sáng sớm, hắn dẫn đám Lộ Văn tới nơi hẹn.

 

Đồng thời sai Văn Nhân Huynh nhanh nhẹn dẫn 5 người khác ra khỏi thành.

 

Sợ lỡ đâu chuyện bại lộ, họ không thể đi được, cho nên giờ đi được người nào hay người đó, trong ngoài phối hợp cũng dễ tiếp ứng cho nhau hơn.

 

Lúc đến nơi, người Thiên Lang tộc đã chuẩn bị sẵn 30 xe bột mì.

 

Nhìn thế này thì chắc đôi bên sẽ đổi cả ngựa lẫn xe luôn.

 

Tần Quyên nói năng khéo léo, khua môi múa mép một hồi đã khiến người tộc Thiên Lang tâm phục khẩu phục.

 

Tộc Thiên Lang nói tiếng Duy Ngô Nhĩ, nhưng trong các quan có vài người là người Hán. Tần Quyên không tự nhận mình người Hán nhưng hắn nói được tiếng Hán nên cũng dễ khiến họ sinh hảo cảm.

 

Khi một trong số quan viên nói muốn kiểm tra gạo trên xe ngựa, đám Lộ Văn mặt mày tái mét, co rúm cả người.

 

Tần Quyên chỉ điềm nhiên cười nói, "Xin cứ tự nhiên."

 

Vừa nói, hấn vừa rút một chiếc loan đao dùng để ăn thịt, cắt đứt bao đầu tiên.

 

Gạo trắng như trân châu ào ào đổ xuống, viên nào viên nấy to mẩy vô cùng.

 

Khí thế của hắn vừa thẳng thắn vừa tự tin, khiến đám quan viên phục sát đất, trái lại còn thấy mình dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

 

Cuộc trao đổi cứ thế diễn ra thuận lợi. Đám người còn tươi cười tiễn đám Tần Quyên rời thành.

 

Nói thật, nếu không âm thầm trả cho họ một lượng bạc tương đương, trong lòng Tần Quyên cũng lấy làm khó chịu.

 

Hắn không muốn lừa gạt những người Thiên Lang tộc hiền lành, nhưng lại chọn cách ép mua.

 

Những lời A Lỗ Trác nói trước lúc đi, hắn vẫn còn nhớ rõ. Hai mươi ngày nữa, lương thực sẽ cạn sạch. 5 đại doanh không còn nổi một hạt bột mì. Uống nước, ăn đậu có thể trụ thêm vài ngày nữa, nhưng lỡ giữa chừng lại bị tộc Tháp Tháp tấn công, quân đói không thể nào ứng chiến, số người chết sẽ tăng lên rất nhiều.

 

A Lỗ Trác còn bảo, nếu chiến sự đột nhiên xảy ra, lính chết đói sẽ lên tới 8000, nô lệ doanh là nơi gánh chịu hậu quả nặng nề nhất.

 

Bởi A Lỗ Trác chắc chắn phải ưu tiên giữ mạng cho kỵ binh.

 

Hắn biết Tần Quyên lớn lên trong nô lệ doanh nên mới cố tình nói thế. Nếu cạn lương thực sự, ông ta sẽ cắt lương của nô lệ doanh, dùng lý do này k*ch th*ch hắn.

 

Tần Quyên đã đi đường suốt 12 ngày, dừng ở thành Ích Ly 3 ngày, giờ đã 15 ngày trôi qua.

 

Còn 5 ngày nữa, Hồ Tư Oát Nhĩ sẽ hoàn toàn hết lương thực. Nếu không có chiên sự, họ có thể cầm cự thêm 5 7 ngày, nhưng có chiến sự xảy ra thì 3 ngày là cùng lắm.

 

Nói cách khác, muộn nhất, 8 ngày nữa họ phải về đại doanh.

 

Không thể nào, đi hết tốc lực cũng đã mất tới 12, 13 ngày đường rồi.

 

Huống chi họ còn phải mang theo 30 xe bột mì.

 

Không đi không được, Tần Quyên không hạ lệnh nghỉ ngơi.

 

Bởi hắn có linh cảm chẳng lành.

 

Hắn sợ chiến sự nổ ra, nô lệ doanh sẽ gặp phải tai ương.

 

"Trong vòng 10 ngày thôi sao....Không thể nào?" Trong đoàn đã có người bất mãn.

 

Không nghỉ ngơi, họ đi liên tục suốt 3 ngày trời. Đừng nói người, đến cả ngựa cũng không chịu nổi.

 

Lộ Văn trợn tròn mắt nói với Tần Quyên, "Đại nhân, như vậy không phải cách hay đâu, chỉ sợ 2 ngày là đã gục rồi. Đại nhân, ngài là người thông minh, nên nghĩ biện pháp khác đi...."

 

"......" Tần Quyên cau mày mím chặt môi. Nói thật, hắn cũng sợ mình không trụ nổi.

 

Nhưng một hồi, hắn đột nhiên nói, "Ngươi gọi Văn Nhân Huỳnh đến đây."

 

Lộ Văn không vui ra mặt. Vì sao đại nhân cứ tìm cái tên Văn Nhân Huỳnh kia?

 

Chẳng lẽ Lộ Văn hắn không đáng tin cậy bằng gã Văn Nhân Huỳnh đó....

 

Văn Nhân Huỳnh bị gọi tới. Tần Quyên sai Văn Nhân Huỳnh cùng 5 người do hắn dẫn dắt nghỉ ngơi nửa canh giờ, nửa canh giờ sau đuổi theo bọn họ.

 

Ý nói Tần Quyên dẫn người đi trước, để đám Văn Nhân Huỳnh ở lại nghỉ ngơi.

 

Khi Lộ Văn theo Tần Quyên đi xa, quay đầu thấy đám Văn Nhân Huỳnh, tức khắc cảm thấy mình được trọng dụng hơn hẳn. Dù sao Tần đại nhân cũng chịu cho hắn đi cùng mà.

 

Nghĩ tới đây, tinh thần hắn phấn chấn hơn trước nhiều.

 

Sau khi nghỉ tạm nửa canh giờ, Văn Nhân Huỳnh đã phục hồi sức lực tương đối. Một canh giờ sau, bọn họ đuổi kịp nhóm Tần Quyên.

 

Lúc này, Tần Quyên lại sai đám Lộ Văn nghỉ ngơi, còn Văn Nhân Huỳnh tiếp tục lên đường.

 

*

 

Cứ thế, liên tiếp mấy ngày trôi qua, tới lúc Tần Quyên hỏi Lộ Văn rằng bọn họ đã đi được mấy ngày rồi, mấy ngày nữa thì đến nơi.

 

Lộ Văn đáp, "Đã 7 ngày, e là còn 6 ngày nữa."

 

Vốn cứ tưởng mình đi như thế là nhanh lắm rồi, vậy mà vẫn.....

 

Lộ Văn càng lúc càng thấy hoảng hốt, sợ bị Tần Quyên hỏi lộ trình. Hôm nay, Tần Quyên vừa hỏi, một người vốn nhanh mồm nhanh miệng như hắn cũng chẳng biết thưa làm sao.

 

Tần Quyên im lặng nửa ngày, chẳng biết phải nói thế nào. Hắn chỉ cảm thấy lo sợ, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

 

Lúc này đây, hắn rất mong Ninh Bách đã về Hổ Tư Oát Nhĩ. Dù sao Ninh Bách đã đi khá lâu rồi.

 

Hắn càng mong Ninh Bách đã tính toán từ trước, mang lương thực từ Khả Thất Cáp Nhi về tiếp ứng.

 

Nhưng đó chỉ là mong đợi mà thôi.

 

Lộ Văn dè dặt hỏi, "Đại nhân, có phải ngài lo quân Tháp Tháp nhân cơ hội này tiến đánh?"

 

Tần Quyên ngẩn ra một chút rồi chớp mắt. Lộ Văn thông minh như vậy, để hắn làm việc trong bếp doanh thì tiếc thật.

 

"Hổ Tư Oát Nhĩ bị cạn lương là do mưu hèn kế bẩn của quân Tháp Tháp. Nếu người Tháp Tháp cài được mật thám vào doanh ta thì họ sẽ biết khi nào lương cạn hoàn toàn để phát động tiến công, tận dụng cơ hội ngàn năm có một ấy." Tần Quyên thấp giọng nói.

 

Lộ Văn gật đầu, "Vậy nếu Hổ Tư Oát Nhĩ ứng chiến thì có cơ hội thắng không?"

 

"Không." Tần Quyên đáp mà không buồn nghĩ.

 

Lộ Văn sốt ruột, "Vậy phải làm sao đây? Nếu doanh bị cạn lương thì chẳng phải sẽ thành mồi ngon cho chúng?"

 

"Đúng vậy." Tần Quyên hít sâu một hơi.

 

"Vậy ta sẽ mất thành Hổ Tư Oát Nhĩ sao?" Lộ Văn cuống gần chết.

 

"Phải."

 

"......"

 

Nếu mất thành Hổ Tư Oát Nhĩ, các đại gia tộc chắc chắn sẽ rút lui tới Khả Thất Cáp Nhi.

 

*

 

Hổ Tư Oát Nhĩ thất thủ, mưu kế của người Tháp Tháp thành công.

 

Cũng vào ngày Hổ Tư Oát Nhĩ bị công chiếm, Khiên Giác hạ lệnh cho Bá Nha Ngột doanh mang thương binh rút lui trước.

 

Các thương binh đó đều là kỵ binh tinh nhuệ, có quan hệ với giới quý tộc.....

 

Đại Vĩnh vương dẫn các quý tộc thành Hổ Tư Oát Nhĩ rút lui, nhưng trên đường lại xảy ra chuyện lớn.

 

Ca ca của thân mẫu Đại Vĩnh vương, phụ thân của Hi Cát, Hi gia gia chủ qua đời.

 

Lúc này, họ vừa mới đến được chân núi Đại Âm sơn, chuẩn bị vượt qua núi non trùng trùng tuyết phủ.

 

Hi gia gia chủ được mai táng trên núi, là nơi cư trú của Tuyết Vực Thiên Lang trong truyền thuyết.

 

Tất cả những chuyện đó đều xảy ra hai ngày trước.

 

Hai ngày trước cũng chính là ngày thứ hai Khiên Giác thông báo cạn lương.

 

Khi Tần Quyên mang theo lương thực băng qua bãi chiến trường tan hoang tới thì đã 5 ngày trôi qua rồi.

 

Lúc này, Đại Vĩnh vương cùng đội ngũ của Bá Nha Ngột thị đang lui về phía nam, vượt Đại Âm sơn.

 

Tần Quyên đã đi rất nhanh, nhưng vẫn không tránh được cục diện thảm khốc ấy.

 

Lần đó, Tần Quyên phải lãnh cơn thịnh nộ của Khiên Giác.

 

Hai mươi quân côn vì tội làm lỡ quân cơ.

 

Thực ra, cả Tần Quyên lẫn những người đi mua lương đều biết, họ đã làm tất cả những gì có thể rồi, chẳng qua thực sự không có cách nào.

 

Bọn họ đâu muốn để một ai chết đói, họ cũng đâu muốn Hổ Tư Oát Nhĩ thất thủ.

 

Mọi người lặng lẽ nhìn Tần Quyên đi về phía tấm thảm đặt giữa quân trướng, lặng lẽ nằm xuống đợi chịu hình.

 

Cách quân trướng chưa tới 30 dặm là quân của Na Biệt thị, Đóa Nhan thị đang ra sức chống địch.

 

Ngay cả ở đây cũng nghe thấy văng vẳng tiếng trống trận, tiếng chém giết hỗn loạn....

 

Chẳng còn cảm xúc nào ngoài nỗi bi thương.

 

Thời cuộc hỗn loạn không cho phép lơi lỏng quân quy.

 

Cho nên vị thiếu niên tướng quân ấy không oán thán một lời.

 

Hai kỵ binh cao lớn mang theo đại côn bước vào.

 

Khiên Giác lạnh mặt ra ngoài, giao mọi chuyện cho A Lỗ Trác xử lý.

 

A Lỗ Trác cũng lấy làm bực. Sao mấy cái chuyện ác nhân thế này mà thiên hộ đại nhân cứ giao cho một quan văn như hắn.

 

Lúc hành hình, xung quanh lặng ngắt, chỉ nghe thấy tiếng quân côn thình thịch đánh vào xương cốt trên lưng Tần Quyên, nghe rất nặng nề.

 

Ngay cả những người đứng xem cũng cảm thấy đau thay.

 

Bọn họ đều lớn lên trong quân doanh, nhất là Văn Nhân Huỳnh còn từng ở Cát Cáp Bố doanh, từng nghe qua vô số chuyện kể rằng quân côn có thể đánh chết người.

 

Hai mươi quân côn đủ để đánh một vị tướng quân tàn phế, huống gì không phải đánh mông mà là đánh vào sống lưng.

 

Khi quân côn thứ 12 đánh xuống, cuối cùng Văn Nhân Huỳnh không thể chịu được nữa, quỳ sụp xuống nói với A Lỗ Trác, "Xin đại nhân khai ân !.... Xin đại nhân khai ân!!"

 

Lúc này, người sửng sốt không chỉ có A Lỗ Trác mà còn cả Lộ Văn.

 

Bấy giờ, Lộ Văn mới hiểu vì sao Tần đại nhân lại ưng cái tên Văn Nhân Huỳnh dung mạo tầm thường, tay chân chậm chạp, chẳng có chút linh hoạt nào, chỉ có mỗi cái tài gảy bàn tính này....

 

Ra là vậy.

 

Khi Tần đại nhân chịu khổ, trong đám nam nhân bọn họ, chỉ có một người dám vì đại nhân mà từ bỏ tôn nghiêm, một dũng sĩ giết địch trên chiến trường nhưng quỳ xuống trước mặt quan văn....

 

Phải nói, bách phu trưởng bọn họ chỉ quỳ trước đại tướng quân, còn với thiên hộ chỉ cần cúi đầu, huống chi là quan văn hèn mọn.

 

*Lời editor : Ở Tống trọng văn khinh võ, còn ở Mông Cổ trọng võ khinh văn.

Bình Luận (0)
Comment